Chương 102: Trấn Uy Hầu (hạ)
Lý Sương Nhan lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Nàng quá quen mắt với loại thần thái này của Lý Thất Dạ, mỗi lần hắn lộ ra thái độ như vậy có nghĩa hắn đã định liệu trước mọi việc, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Thời điểm Lý Thất Dạ tới xem cửa đá dẫn tới không ít người chú ý, đặc biệt Lý Sương Nhan ở bên cạnh hắn càng thu hút ánh mắt của vô số đệ tử thế hệ trẻ.
- Người thiếu niên kia là ai vậy?
Lý Thất Dạ vừa tới, đầu tiên là gây hấn với Trấn Uy Hầu, sau đó ăn nói ngông cuồng, bên người hắn lại có một mỹ nhân tuyệt thế Lý Sương Nhan như vậy làm bạn, những điều này thật sự khiến người khác tò mò về lai lịch của hắn. Ngay cả những tu sĩ thế hệ trước cũng cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng Lý Thất Dạ có bối cảnh động trời gì đó.
- Nghe nói Tẩy Nhan Cổ Phái hai năm gần đây đã đưa một vị đệ tử làm Đại đệ tử thủ tịch(ghế đầu/cấp cao nhất/ thủ lĩnh) người này không có cái gì xuất sắc, còn là một kẻ có Phàm Thể, Phàm Mệnh, Phàm luân. Nghe đồn, vì hắn nhặt được cổ lệnh của Tẩy Nhan Cổ Phái, nên mới có tư cách trở thành Đại đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Có người tương đối linh thông tình hình của Tẩy Nhan Cổ Phái, từng nghe được một ít tin tức về Lý Thất Dạ, vội lên tiếng kể.
Nghe nói như vậy, có không ít người hai mặt nhìn nhau. Có đệ tử mang Phàm Thể, Phàm Mệnh phách lối như vậy ư? Đây không phải là chán sống sao?
- Tẩy Nhan Cổ Phái vốn chẳng có kẻ nào ra hồn, loại đệ tử này chắc được coi như bảo vật!
Thấy bên người Lý Thất Dạ có mỹ nhân như Lý Sương Nhan đứng cùng, không biết bao nhiêu người khó chịu trong lòng, đặc biệt là những tu sĩ thế hệ trẻ.
- Chắc Tẩy Nhan Cổ Phái coi trọng tiểu tử này bởi vì hắn có Cửu Thánh Yêu Môn làm chỗ dựa.
Làm Vương Hầu của Bảo Thánh Thượng Quốc nên Hỗn Nguyên Hầu cũng biết một ít tin tức, mở miệng tham gia:
- Nghe nói Thuỷ tổ của Cửu Thánh Yêu Môn từng lập môn quy, nếu như đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cổ Phái là nam, mà truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn là nữ đệ tử, như vậy vị nữ truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn này sẽ được gả cho đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cổ Phái, lập quan hệ thông gia giữa hai phái.
- Như vậy chẳng phải đem một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu hay sao chứ?
Có tu sĩ thế hệ trẻ nghe được như vậy không nhịn được tức giận, bất bình vì Lý Sương Nhan bị cưỡng ép cưới gả, to tiếng nói tiếp:
- Lý tiên tử có dung mạo tuyệt thế ở Đại Trung Vực, nàng là đại mỹ nữ của Đại Trung Vực chúng ta. Càng đáng quý hơn chính là nghe đồn Lý tiên tử có Thánh Mệnh và Hoàng Thể, thiên phú tuyệt thế, đứng đầu thế hệ trẻ...
- ... Một nhân vật tuyệt thế như Lý tiên tử, nhìn khắp Đại Trung Vực, người có khả năng xứng đôi với nàng lác đác không có mấy. Các anh tài đã từng tới Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn nhiều tới mức có thể xếp hàng từ phương bắc tới phía nam của Cổ Ngưu Cương Quốc. Vậy mà một nhân vật tuyệt thế như Lý tiên tử lại bị ép gả cho một kẻ ngu ngốc, thực quá không công bình!
Vị tu sĩ thế hệ trẻ này nghiến răng nghiến lợi nói cứ như đang đấu tranh cho một chuyện tình đáng trách nhất thế gian này vậy.
- Đạo hữu nói hay! Lý tiên tử thật đáng thương a. Không nên đối xử với một mỹ nhân tài ba tuyệt thế như vậy nha.
Ở Đại Trung Vực, không biết có bao nhiêu người ái mộ Lý Sương Nhan, không biết ở trong lòng ít nhiều các tu sĩ thế hệ trẻ, Lý Sương Nhan chính là nữ thần cửa bọn hắn. Ngày hôm nay lại chứng kiến nàng bị ép gả cho một kẻ bất tài, làm sao không khiến trong lòng bọn họ tích tụ đủ các loại uất ức đây chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn có không biết bao nhiêu ánh mắt đầy hận thù chĩa vào trên người của Lý Thất Dạ, tưởng muốn giết chết Lý Thất Dạ ngay tại chỗ. Lý Thất Dạ có diễm phúc như vậy thật sự làm người khác ghét hận.
- Nguyên lai là dựa vào nữ nhân nên tên ngu ngốc đó mới có thể phách lối như vậy.
Mà kẻ luôn coi mình là thiên tài như Giang Tả Hầu cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Thất Dạ, mở miệng khinh bỉ. Loại nhân vật có đẳng cấp như Lý Thất Dạ còn chưa đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn.
- Cổ trưởng lão, Côn Bằng Lục Biến không trọng tâm ở công phạt, mà thiện Luyện ngục không gian. Nếu như ngươi vẫn như cũ không có cái nhìn đúng đắn cách vận dụng thuật này, thì ngươi sẽ không phát huy được uy lực thực sự của Côn Bằng Lục Biến. Đối với Côn Bằng Lục Biến, thức thuật không trọng yếu, quan trọng là Luyện ngục không gian. Phải biết thích ứng theo thay đổi của sóng lớn, sau đó tiện tay xuất chiêu thức!
Lúc Lý Thất Dạ thu tay về, ánh mắt của hắn liền hướng về phía chiến trường, thấy Cổ Thiết Thủ vẫn đánh ngang tay với Trấn Uy Hầu không phân thắng bại, hắn lắc đầu lên tiếng.
Côn Bằng Lục Biến mà Cổ Thiết Thủ đang dùng có uy lực cường đại, liên tục phá vỡ công phạt của Trấn Uy Hầu. Thế nhưng Trấn Uy Hầu cũng không phải kẻ chỉ ngồi không, y công phạt không ngừng, càng giết càng hung.
Lý Thất Dạ vừa nói xong, nhất thời Cổ Thiết Thủ nghe mà chấn động trong lòng. Mệnh công, nó không chỉ dùng để xây dưng đạo cơ, mà còn là thuật phạt địch hộ mệnh. Vì thế, Cổ Thiết Thủ ngay cả bảo khí cũng không dùng, trực tiếp dùng Côn Bằng Lục Biến lần lượt trấn áp Trấn Uy Hầu. Cật sử dụng thuật này, càng ngày càng thuận lợi, Cổ Thiết Thủ liền có chút đắc ý, dù sao trước đây ông ta chỉ có thể ẩn ẩn giấu giấ không dám sử dụng bừa phứa, trong môn phái lại càng không có đối thủ cấp bậc tương đồng. Giờ có thể thoải mái phát huy Côn Bằng Lục Biến vô cùng nhuần nhuyễn, điều này làm cho Cổ Thiết Thủ cảm thấy đặc biệt thống khoái ở trong lòng.
Giờ một lời này của Lý Thất Dạ như tiếng chuông cảnh tỉnh, làm cho Cổ Thiết Thủ chấn động trong lòng. Từ trước tới nay, ông ta luyện Côn Bằng Lục Biến vì hai loại tác dụng: thứ nhất, để xây dựng đạo cơ luyện Chân Mệnh; thứ hai, phạt địch hộ thể. Hiện tại Lý Thất Dạ lên tiếng nhắc nhở, nhất thời phá vỡ cục diện bế tắc trong tư tưởng của ông ta. Một lời làm người trong mộng giật mình tỉnh giấc.
- Lượn!
Cổ Thiết Thủ quát to một tiếng, vừa nói xong, chỉ thấy Côn Bằng hạ xuống trên đỉnh đầu ông ta. Tuy con Côn Bằng chỉ lớn chừng quả đấm, nhưng lại có thể quẫy đuôi theo tiết tấu cực kỳ kinh người. Trong nháy mắt, loại tiết tấu trùng điệp này diễn ra hơn một nghìn lần.
Cổ Thiết Thủ đánh ra một quyền nhanh như tia lửa điện chớp nhoáng, một quyền này chính là Hắc Hổ Đào Tâm - chiêu thức bình thường nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái. Nhưng mà, một quyền này vừa ra, lại mang theo tiết tấu trùng điệp hơn một nghìn lần của Côn Cằng, dưới một quyền ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận của Đại Đạo. Thoạt nhìn chỉ có chỉ một quyền, nhưng mà huyết khí tầng tầng lớp lớp như biển động sóng gầm, Thọ Luân cuồn cuộn quay như muốn guồng kéo toàn bộ biển máu.
“Ầm, ầm, ầm!" trong một tích tắc, một quyền này khiến hư không như một cái gương bỗng dưng xuất hiện từng khe nứt vỡ, cuối cùng "Oành" một tiếng, hung hăng đánh thẳng vào trên bảo tháp của Trấn Uy Hầu.
Bảo tháp của Trấn Uy Hầu chính là Chân Khí của gã, nên lúc này hắn liều mạng hút lấy tinh khí của thiên địa mượn lực truyền vào bảo tháp, thế nhưng vẫn như cũ không đỡ được một quyền này. Một quyền đánh ra khiến Trấn Uy Hầu và bảo tháp của gã bị đập bay xa ngàn dặm.
"Ầm, ầm, ầm!" dư uy quyền kình mạnh mẽ quét lên phía trên mặt đất, chỉ thấy một ngọn núi bị đánh đến nát bấy, cát bay đá chạy.
Một quyền oai như vậy nhất thời khiến sắc mặt người xem biến đổi không ngừng, tu sĩ có đạo hạnh nông cạn càng sợ run cả thân thể, hai chân như nhũn ra.
- Đây mới là uy lực chân chính của Đế thuật!
Chứng kiến một quyền như muốn xé toác đất trời này, sắc mặt một vị Quy Vương già cả của Phi Giao Hồ trắng bệch.
Dùng quyền cường kháng chân khí thực là chuyện không tưởng tượng nổi, nhưng mà Cổ Thiết Thủ lại làm được. Đế thuật quả nhiên đáng sợ vô cùng, thảo nào Tiên Đế có thể gánh chịu Thiên Mệnh.
Mà trong lòng Cổ Thiết Thủ cũng theo đó rung động không ngừng, lúc này ông ta mới hiểu được uy lực thực sự của Đế thuật, tuy rằng trước đây Lý Thất Dạ đã từng chỉ điểm qua cho ông ta, nhưng Cổ trưởng lão vẫn luôn dùng Côn Bằng Lục Biến như một chiêu thức tới giết địch. Xem ra, ông ta chưa từng phát huy uy lực chân chính của môn Đế thuật cực mạnh này của Tổ sư.
"Giết!" Trấn Uy Hầu nhảy lên, điên cuồng hét một tiếng, gã không bị tổn thương nghiêm trọng gì, dù sao hắn cũng có chân khí của chính mình hộ thể. Lúc này, Trấn Uy Hầu không tế ra bảo tháp nữa, theo một tiếng rống to của gã, một cây thần đao chém thẳng tới chỗ Cổ Thiết Thủ. Thần đao vượt ngàn dặm, một đao cắt núi sông, một đao mang oai phong của Cổ Thánh, giống như một vị Cổ Thánh vung cánh tay lên, chém tới một đao.
- Cổ Thánh Bảo Khí!
Thấy một đao ngang trời, có tu sĩ giật mình thốt lên, khí tức của Cổ Thánh khiến nhiều người bị ép không di chuyển nổi.
- Địa Biến!
Cổ Thiết Thủ điên cuồng hét lên một tiếng, trong nháy mắt, cả người ông ta dường như trầm trọng lại, huyết khí cuồn cuộn bỗng dưng như ngưng kết lại, mỗi một làn sóng huyết khí đều trở nên cuồng bạo. Ngay sao đó, Cổ Thiết Thủ vẫn đánh thẳng ra một quyền, vẫn là một quyền Hắc Hổ Đào Tâm, thế nhưng một quyền này lại ngưng kết lực lượng của đại địa, không còn là một quyền phổ thông nữa.
"Đinh!”" thật khó tin, một quyền này của Cổ Thiết Thủ dĩ nhiên có thể nghạnh kháng thần đao - Cổ Thánh Bảo Khí, chẳng phân biệt được cao thấp.
- Thiên biến!
Ngay tại thời điểm một quyền này kháng cự thần đao, Cổ Thiết Thủ bằng tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã tới gần Trấn Uy Hầu, vẫn đánh thẳng một quyền bình thường nhất kia vào giữa ngực Trấn Uy Hầu.
"Răng rắc" tiếng xương gãy nát vang lên, Trấn Uy Hầu cuồng phún máu tươi, cả người bị một quyền đánh bay, lúc này đây, Trấn Uy Hầu đã thật sự bị chấn thương, hơn nữa thương thế không nhẹ.
Xuất thủ đả thương địch thủ, điều này làm cho Cổ Thiết Thủ càng hưng phấn, trước đó, khi ông ta quyết đấu với Liệt Chiến Hầu, bị giam ở trong trận đồ của Cổ Thánh trung, từng ăn nhiều thua thiệt. Nhưng mà, hiện tại Cổ trưởng lão có thể kích thương một kẻ cầm Cổ Thánh Bảo Khí như Trấn Uy Hầu, lúc này ông ta mới minh bạch được uy lực thực sự của Đế thuật mình tu luyện.
Côn Bằng Lục Biến: Thiên Biến, Địa Biến, Không Minh Biến, Đào Biến, Hải Biến, Tinh Hà Biến! Trong giây lát này, Cổ Thiết Thủ mới chính thức hiểu ra rằng: Côn Bằng Lục Biến cũng không phải dùng như chiêu thức để sử dụng.
- Đây mới là Côn Bằng Lục Biến, nếu không ngươi đang giày xéo vô số tâm huyết của Minh Nhân Tiên Đế - người sáng chế ra thuật này!
Lý Thất Dạ thấy Cổ Thiết Thủ đã hiểu ra nguyên lý, lúc này mới gật đầu. Phải biết rằng Côn Bằng Lục Biến chính là Đế thuật mạnh nhất của Minh Nhân Tiên Đế. Năm đó, vì để sáng chế ra Đế thuật này, Âm Nha Lý Thất Dạ hắn đã phải mạo hiểm rất lớn, vượt qua muôn vàn hiểm nguy đưa tiểu tử Minh Nhân đến xem Côn Bằng.
Một màn này rung động tất cả mọi người, hai mắt của Giang Tả Hầu càng co rụt lại, sau đó hàn quang tăng vọt, lộ ra khí tức đáng sợ. Côn Bằng Lục Biến thực sự quá dụ hoặc. Nếu như y có thể cướp được Côn Bằng Lục Biến, một ngày nào đó tu luyện thành công, vậy thực sự có đủ thực lực khinh thường thế hệ trẻ đương thời!
- Nên kết thúc!
Trấn Uy Hầu tức giận đến thổ huyết, điên cuồng hét to rồi phóng lên cao, ngay sau đó, gã há mồm hộc ra một cái ô thần. Ô thần vừa mở ra, nhất thời quỷ khóc thần gào, mưa máu đầy trời.
- Đồ gia truyền của Trấn Uy Hầu, Thánh Tôn Huyết Tán!
Vừa thấy ô thần được mở ra, vô số người đều hoảng sợ, đây chính là Thánh Tôn Chân Khí nha. Thiên Mệnh Chân Khí đáng sợ vô cùng, nhỏ một giọt huyết vũ cũng đủ để luyện hóa một vị Chân Nhân.
- Kẻ nên kết thúc chính là ngươi!
Cổ Thiết Thủ vừa thấy đối phương tế ra Chân Khí cấp bậc Thánh Tôn, sắc mặt ông ta trầm xuống, ở trong chớp nhoáng này, Cổ Thiết Thủ cầm một binh khí. "Ầm" một tiếng, binh khí này nặng nề đập xuống một chiêu cường hãn vô địch.
Ở trong chớp nhoáng này, người có đạo hạnh nông cạn run rầy thân hình, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
- Đại Hiền Bảo Khí!
Thấy binh khí đó oanh xuống, sắc mặt đám người Hỗn Nguyên Hầu càng trắng bệch ra, thất thanh hoảng sợ.
Đại Hiền Bảo Khí! Tuy rằng Chân Khí cường đại hơn Bảo Khí, thế nhưng Đại Hiền lại mạnh hơn Thánh Tôn rất nhiều lần. "Phanh" một tiếng vang thật lớn, Trấn Uy Hầu mang theo ô thần bị đánh bay, máu tươi phun trào, tiếng xương bể nát lại vang lên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK