Chương 66: Lật tay thành mây, úp tay thành mưa (hạ)
- Thưa trưởng lão, Đại sư huynh không truyền thụ công pháp mới cho ta, huynh ấy hướng chỉ dẫn ta tu luyện nhập môn tâm pháp Bích Loa Tâm Pháp và tu bổ lại những thiếu hụt trong Phi Nga Kiếm Pháp mà thôi.
Người đệ tử này vội trả lời.
- Đại sư huynh đã giảng tâm pháp như thế nào, ngươi nói lại ta nghe một chút!
Cổ Thiết Thủ nghiêm nghị nói tiếp.
Đệ tử này không dám thất lễ, vội kể lại những gì Lý Thất Dạ đã giảng, ngay cả việc uốn nắn từng chiêu thức cũng kể lại cho Đại trưởng lão nghe.
Nghe hắn nói xong, Cổ Thiết Thủ thấy kinh ngạc vô cùng. Thực tế đâu phải chỉ có mỗi Cổ trưởng lão, mà tâm thần của tất cả các trưởng lão và hộ pháp khác cũng đều chấn động mạnh.
- Đây chính là những gì Đại sư huynh đã giảng về tâm pháp sao?
Đại trưởng lão cũng không dám tin đó là sự thực.
- Bẩm trưởng lão, đệ tử không dám nói dối, tuyệt đối chính xác.
Đệ tử này chân thành nói.
Cổ Thiết Thủ vẫn không thể tin được, sau đó lại tùy ý chọn ra mấy tên từ trong ba trăm đệ tử. Những đệ tử này thuật lại về những chỉ bảo của Lý Thất Dạ xoay quanh những thiếu hụt của công pháp và chiêu thức của bọn họ, khiến cho Cổ Thiết Thủ cùng các trưởng lão, hộ pháp ở đây nghe mà khiếp sợ khôn cùng.
- Đây là một môn tâm pháp xây dựng cơ bản để tu luyện hay là một môn đại đạo cương lĩnh thế?!
Tiền trưởng lão, người đúng vị trí cuối cùng trong sáu vị trưởng lão không kìm chế được thốt lên.
Ngô trưởng lão cũng khiếp sợ nói:
- Ta tu đạo hơn ngàn năm, đọc Bích Loa Tâm Pháp không dưới trăm lượt, nhưng chưa từng nghĩ tới có thể tìm hiểu môn tâm pháp này như thế. Nếu diễn dịch Bích Loa Tâm Pháp như vậy, chỉ sợ đây là áo nghĩa cao nhất của tâm pháp này. Xem ra đó mới chính là tinh hoa của tâm pháp.
Tôn trưởng lão vốn luôn ủng hộ Lý Thất Dạ cũng lập tức hùa vào:
- Nếu như đây mà là tà đạo của Ma Môn, cái chúng ta tu luyện chính là tà đạo rồi. Thế gian chỉ sợ không ai có thể lấy tâm pháp nhập môn diễn dịch ra tinh diệu như thế. Đây là đường hoàng đại đạo!
Đây không phải lần thứ nhất Tôn trưởng lão chứng kiến sự thần kỳ của Lý Thất Dạ, thế mà hôm nay lần đầu tiên nghe được những diễn dịch như thế, ông ta vẫn chấn động vô cùng. Ông ta và Hà trưởng lão đều đứng về phía Lý Thất Dạ.
Càng nhiều trưởng lão, hộ pháp rung động tới nỗi khó nói ra lời. Tâm pháp nhập môn mà Lý Thất Dạ diễn dịch ra quá chính xác, quá tuyệt vời. Hơn nữa, Lý Thất Dạ chỉ ra thiếu sót trong những chiêu thức kia có thể nói là điểm trúng tim đen. Bọn họ tu đạo mấy trăm năm, thậm chí là hơn ngàn năm, cũng còn không thể hiểu cặn kẽ như vậy. Hôm nay mới biết, tâm pháp nhập môn cơ bản nhất cũng có thể diễn dịch tới mức như vậy, những tâm đắc bọn họ tìm hiểu trước kia chỉ là da lông của công pháp nhập môn mà thôi.
- Nếu năm đó ta có thể tìm hiểu Bích Loa Tâm Pháp đến trình độ như thế, cả đời chỉ tu tâm pháp này là đủ!
Một vị hộ pháp cảm khái thốt lên.
Cổ Thiết Thủ thật lâu mới hồi phục lại tinh thần. Mọi người đều biết, Lý Thất Dạ chỉ là Phàm Thể, Phàm Mệnh và Phàm Luân, nhưng mà hắn lại diễn giải ra tinh áo như vậy, điều này nói ra hoàn toàn không ai có thể tin tưởng được. Dù là kỳ tài ngút trời, cũng khó có thể diễn dịch đến trình độ như vậy! Diễn giải đến vậy chính là đã không gì có thể sánh kịp.
- Đây quả thật là những tìm hiểu tâm đắc của ngươi?
Cổ Thiết Thủ cũng cảm thấy khó tin nổi, nhìn Lý Thất Dạ, vô cùng rung động hỏi.
Lý Thất Dạ cười cười đáp lời:
- Thưa trưởng lão, đây chỉ là một điểm nho nhỏ ta tìm hiểu được mà thôi, một chút tâm đắc nhỏ sao dám nói tới cái gì thâm ảo chứ!
Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức làm Đại trưởng lão nghẹn họng nói không ra lời, đây chỉ là "một điểm nho nhỏ ta tìm hiểu được mà thôi, một chút tâm đắc nhỏ" thôi sao? Lấy tâm pháp nhập môn tìm hiểu đến trình độ như vậy, hai chữ "thiên tài" cũng không đủ để miêu tả hắn, chỉ có thể xưng tụng bằng hai chữ "yêu nghiệt".
- Sư huynh, xem ra chúng ta đã bỏ lỡ bồi dưỡng một thiên tài rồi. Thất Dạ có ngộ tính cực kỳ kinh người. Trước đây, tu hành của ta xuất hiện chút vấn đề, chính Thất Dạ cho ta ý kiến qúy báu cải thiện đó.
Lúc này, Tôn trưởng lão cũng nói thêm vào, đồng thời đem sự tình của mình nói qua một lượt.
Nghe được Tôn trưởng lão kể lại, những hộ pháp và trưởng lão ở đây cũng ngạc nhiên vô cùng. Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Đã từng có lời đồn đại rằng Thể chất, Thọ luân và Mệnh cung không phải tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một người. Trước kia ta một mực không tin, cho rằng đây là rắm chó khó kêu. Xem ra, cổ nhân không lừa ta a.
Giọng nói đầy cảm khái của Tiền trưởng lão vang lên.
Ngô trưởng lão, một trong sáu vị trưởng lão lúc này nhìn Chu đường chủ, nói:
- Chu đường chủ, nếu như đây là tà đạo của Ma Môn, vậy trên thế gian không có gì là chính đạo nữa. Ngươi dù hồ đồ thế nào, cũng không thể hồ đồ tới mức này a.
- Ta. . .
Thoáng cái tình thế đã nghịch chuyển, khiến Chu đường chủ trở tay không kịp.
- Đây sợ không phải là hồ đồ, mà là một âm mưu. Đối với Chu đường chủ mà nói, ta truyền thụ cái gì cũng không trọng yếu, trọng yếu là trừ bỏ ta.
Lý Thất Dạ bây giờ giả vờ âm trầm nói.
Ánh mắt của Cổ Thiết Thủ trở nên mãnh liệt, khí thế lập tức trấn trụ Chu đường chủ, ông ta trầm giọng hỏi:
- Chu đường chủ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ riêng việc Lý Thất Dạ tìm hiểu ra huyền ảo của tâm pháp nhập môn, đối với Tẩy Nhan Cổ Phái đang suy sụp mà nói, chính là một tài sản quý giá vô cùng rồi. Bây giờ Cổ trưởng lão tuyệt đối muốn bảo vệ Lý Thất Dạ, bất luận là đã xảy ra tình huống như thế nào. Giờ đây ông ta hiểu được Lý Thất Dạ còn quý giá hơn cả quan hệ thông gia rất nhiều.
- Ta, ta, ta. . .
Chu đường chủ nhất thời trong nửa khắc cũng không nói ra lời, không biết làm sao bèn nhìn về phía Tào Hùng.
Tào Hùng thấy tình thế không ổn, lập tức trầm giọng nói:
- Chu đường chủ là đồ đần, tinh áo công pháp cũng không nhìn ra. Điều này nên phạt. Nhưng mà tên phản đồ đại nghịch bất đạo kia đã sát hại ba vị đường chủ, Hồ hộ pháp cùng Kiếm nhi, tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn!
Với Tào Hùng mà nói, hôm nay đúng là tiền mất tật mang. Không chỉ không giết được Lý Thất Dạ mà ngay cả hai đồ đệ cũng đã bỏ mạng. Đặc biệt là Hà Anh Kiếm, người kế thừa y bát của hắn, đệ tử được coi trọng như thế bị giết chết, lòng hắn đau đến chảy máu.
Lý Thất Dạ lại khoan thai đáp lại:
- Nếu như ta thực tình mưu phản, đó là tội đáng chết vạn lần. Đáng tiếc, ta bị người hãm hại. Vốn là Chu đường chủ không phân xanh đỏ đen trắng, vu hãm ta đem tà đạo của Ma Môn đưa vào trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Đột nhiên sau đó có một đại đội đệ tử chấp pháp của Hồ hộ pháp muốn chém giết ta, ngay cả cơ hội cho ta phân biện cũng không có, đây tuyệt đối là một âm mưu. . .
- . . . Trong này cũng quá trùng hợp đi. Đây không phải muốn đưa ta vào chỗ chết sao? Tào trưởng lão sao lại đi chung với Đổng lão đầu? Hai người các ngươi còn tới trước cả các trưởng lão khác, lại cũng không phân xanh đỏ đen trắng như vậy, lập tức động thủ muốn giết ta. Nói trắng ra có phải là muốn giết người diệt khẩu hay không? Tào trưởng lão, không phải là ngươi cấu kết với Thánh Thiên Giáo đấy chứ? Phản bội sư môn, cấu kết ngoại nhân, đây chính là tử tội, để lại tiếng xấu muôn đời đó nha!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói, đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc nghe mà cảm thấy thân thể trở nên ngây dại. Đại sư huynh dễ dàng nghịch chuyển thế cục, bày mưu nghĩ kế như vậy, thật là đáng sợ, xứng với câu “trí tuệ như biển”!
Suốt toàn bộ quá trình xảy ra sự việc ở đây, Lý Sương Nhan đều đứng ngoài quan sát . Trong nội tâm nàng càng thêm rúng động. Lý Thất Dạ đồ sát ba tên đường chủ cùng bọn Hồ hộ pháp, căn bản là không kiêng kị điều gì, như tiện tay mà làm. Hiện tại hắn lại nói năng rất chậm rãi, dễ dàng nghịch chuyển thế cục, đây quả thực là lật tay làm mây, úp tay làm mưa. Hơn nữa từ lúc bắt đầu cho đến giờ, hắn đều không gò bó chính mình, nhàn nhã tiêu dao. Cứ như mọi chuyện đối với hắn giống một bữa ăn sáng vậy. Càng nghĩ, Lý Sương Nhan càng cảm thấy kinh hãi không thôi.
Lúc này nàng ý thức được rằng Lý Thất Dạ không chỉ đơn giản là một kẻ thần thần bí bí, hôm nay nàng mới chính thức được chứng kiến thủ đoạn của Lý Thất Dạ tính toán với kẻ khác. Đây chính là giết người không thấy máu a.
Ngay cả ánh mắt của Đồ Bất Ngữ vẫn lặng yên đứng ở một bên cũng lấp lóe không ngừng. Ông ta sống mấy ngàn năm, hôm nay thấy sự việc Lý Thất Dạ gây ra, cũng phải rung động.
Thực ra những loại tiểu mưu tiểu kế này đối với Lý Thất Dạ mà nói, căn bản không tính là cái gì. Năm đó hắn tính toán thiên hạ, đấy mới thực sự là đại thủ đoạn!
- Nghịch súc, sắp chết đến nơi, còn dám nói lung tung. . .
Tào Hùng bị chọc tức đến run rẩy. Trận mưu kế này là do một tay hắn tính toán. Bây giờ lại bị Lý Thất Dạ đạp đổ bàn cờ, làm sao không để cho hắn cảm thấy bó chân bó tay, luống cuống chứ!
- Tào sư đệ, chuyện này có nhiều điểm rất đáng ngờ, bây giờ nói Thất Dạ là phản đồ, quả là quá mức võ đoán.
Cổ Thiết Thủ lạnh lùng lên tiếng. Điều ông ta không hi vọng nhìn thấy nhất chính là Tào Hùng đi cùng Đổng Thánh Long. Nhưng hiện tại đáp án đã rất rõ ràng.
Đừng nói là Cổ trưởng lão, mà những trưởng lão và hộ pháp khác giờ đây cũng đứng về phía Lý Thất Dạ, chỉ vì không có chứng cứ, nên chẳng ai dám phát phát biểu bừa bãi mà thôi.
- Sư huynh không phải sẽ thật sự tin tưởng lời nói của tên nghịch súc này đó chứ?
Tào Hùng tức giận đến thổ huyết, tính toán của hắn chỉ sợ là sẽ đổ xuống sông xuống biển, hơn nữa hai đồ đệ của hắn còn chết thảm.
- Nói tóm lại việc này cần phải thẩm tra rõ ràng.
Cổ Thiết Thủ lạnh lùng nói. Không có chứng cứ, ông ta không thể quy tội Tào Hùng cấu kết với Đổng Thánh Long được. Nhưng chuyện này đã làm ông ta hết sức bất mãn.
- Tốt, tốt... Bọn Hồ hộ pháp đã chết vô ích rồi!
Tào Hùng hung hăng gào lên. Hắn lại đánh ra một con át chủ bài khác, trầm giọng nói:
- Coi như là Chu đường chủ hồ đồ đi, nhưng nghịch súc này mưu đồ làm loạn, đây là sự thật như sắt thép. Nghịch súc này đã học lén Côn Bằng Lục Biến.
- Học lén Côn Bằng Lục Biến?
Lúc này, đám hộ pháp cùng trưởng lão ở đây cũng trở nên rất khẩn trương.
Sắc mặt Cổ Thiết Thủ cũng nhăn lại, thoáng cái đã nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Côn Bằng Lục Biến là Đế thuật hạch tâm của Tẩy Nhan Cổ Phái, trước mắt cũng là Đế thuật hoàn chỉnh còn sót lại ở Tẩy Nhan Cổ Phái. Việc này có quan hệ trọng đại, không thể qua loa được.
- Đây chính là sự thực ư?
Cổ Thiết Thủ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi. Nói tới Côn Bằng Lục Biến, việc này Cổ trưởng lão cũng không dám không cẩn thận.
- Côn Bằng Lục Biến là cái gì?
Lý Thất Dạ ngơ ngác hỏi lại.
- Trưởng lão, chớ bị hắn lừa gạt.
Chu đường chủ dường như nhìn ra hi vọng có một ván cờ hòa, lớn tiếng nói tiếp:
- Ta tận mắt thấy hắn dùng "Thiên Biến" để chạy thoát khỏi Tam Thập Lục Thiên Cương Kiếm Trận của Hà sư chất, cực kỳ chính xác!
- Trưởng lão nói là cái này sao?
Lúc này, trong Mệnh cung của Lý Thất Dạ hiện lên một con Côn Bằng lớn chừng quả đấm. Côn Bằng vô cùng chân thực. Lúc Côn Bằng nhảy lên, phù văn di động, nhẹ nhàng đong đưa theo nó, dễ dàng xoay chuyển cả ngân hà. Tựa như khiến người ta như lạc vào một tinh không khác. Côn Bằng biến hóa từng chút, đều vô cùng huyền ảo. Đến đám người trưởng lão cũng không thể nghiên cứu ra được tinh thâm trong đó.
Dịch giả Toàn Cao Thủ: - Alo, anh Yếu đó ạ. Em thật sự rung động khi cảm thấy chấn động lúc nhìn thấy anh chấn động viết lách, chỉ muốn đập anh một nhát thật chấn động cho anh hết chấn động thôi!
Yếm Bút Tiêu Sinh: - Tha cho em đi mà, em hối hận rồi! Lần sau em sẽ câu chữ cẩn thận hơn, dài hơn, loằng ngoằng hơn nữa!
Vãi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK