Chương 107: Đế vật (thượng)
Ai nấy đều yên lặng. Ở thời đại này, Vương Hầu đã hết sức khó lường rồi, nếu cả Chân Nhân cũng tiến vào Ma Bối Lĩnh, đối với nhiều đại giáo quả thật không phải là chuyện đáng lạc quan gì. Hơn nữa, chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh mới có thể tiến vào Ma Bối Lĩnh, vậy tức là một khi tiến vào Ma Bối Lĩnh, Chân Nhân chính là kẻ mạnh nhất.
- Chân Nhân cái gì, hung khí cái gì, đều chẳng đáng mấy đồng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay áo, nói:
- Cổ trưởng lão, lấy bức họa ra, giết sạch bọn chúng đi. Ta đi nói chuyện đại sự với người đẹp, chớ làm chậm trễ việc của ta.
Nghe Lý Thất Dạ phân phó, Cổ Thiết Thủ do dự một chút, nhưng vẫn tế ra bức họa tổ sư.
- Ầm!
Bức họa vừa ra, Đế uy kín trời, bức họa tổ sư lơ lửng trên đỉnh đầu Cổ Thiết Thủ. Minh Nhân Tiên Đế bên trong bức họa như đang bao quát chúng sinh, nắm giữ các tầng trời, giờ này khắc này, dù là chư thần cũng đều bái lạy.
- Đế uy!
Bức họa vừa ra, tất cả mọi người hoảng sợ, có người hét lên một tiếng, ai có đạo hạnh thấp kém lập tức ngã bệt xuống đất.
- Đế uy, là, là, là đế khí sao?
Trong nháy mắt có không biết bao nhiêu người sợ tái cả mặt, dưới Đế uy, cái gì mà Đại Hiền uy đều chẳng đáng để nói đến nữa rồi.
- Bức họa Minh Nhân Tiên Đế!
Vừa thấy bức họa lơ lửng trên đầu Cổ Thiết Thủ, nét mặt của một vị giáo chủ của đại giáo biến sắc, ông ta lẩm bẩm nói:
- Đây là bức họa mà Tiên Đế tự tay vẽ.
- Tuy rằng không phải là Tiên Đế Bảo Khí, nhưng dù sao cũng là bức họa do chính Tiên Đế vẽ ra, trong đó có ẩn chứa tâm huyết tinh lực của Tiên Đế, ẩn chứa đế uẩn tiên uy kinh người.
Lão Quy Vương của Phi Giao Hồ cũng lên tiếng.
Lúc này, bất luận là Giang Tả Hầu hay Nam Thiên Hào đều kinh hãi trong lòng. Giang Tả Hầu vừa nhìn thấy tiên dung vô thượng của Minh Nhân Tiên Đế, sắc mặt trở nên âm trầm bất định. Một đời Tiên Đế chỉ có thể khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng càng khiến Giang Tả Thế Gia cảm thấy sỉ nhục là việc năm đó Minh Nhân Tiên Đế đánh bại hoàn toàn tổ tiên Giang Tả Hiền của bọn hắn, từ đó về sau Giang Tả Hiền mất đi tư cách gánh lấy Thiên Mệnh.
Mặt mày Nam Thiên Hào cũng âm lãnh đầy vẻ ghen ghét. Nam Thiên Thế Gia được xưng là nơi xuất thân của Phi Dương Tiên Đế, thế nhưng chính như lời Lý Thất Dạ nói, từ khi Phi Dương Tiên Đế gánh chịu Thiên Mệnh liền không bao giờ quay về Nam Thiên Thế Gia nữa.
Vừa thấy tiên dung vô thượng của Tiên Đế, không ít tu sĩ đều cúi người bái lạy, ngay cả những cường giả không bị trấn áp như lão đạo sĩ Tử Hà Quan đều ở xa xa cúi đầu, đây là sự tôn kính đối với một đời vô thượng Tiên Đế.
- Bức họa Tiên Đế!
Sắc mặt quốc sư Tư Đồ Chân Nhân của Bảo Thánh Thượng Quốc cũng trắng bệch, vội lui về phía sau một bước.
Đế vật tuy không trân quý như Tiên Đế Bảo Khí, thế nhưng nó có một điều còn tiện lợi hơn cả Tiên Đế Bảo Khí, đó là nó có thể lấy ra dùng ngay, mà không phải như Tiên Đế Bảo Khí cần dùng đến huyết khí thôi động.
Tuy rằng Đế vật sẽ bị hao tổn, có vài món Đế vật chỉ dùng qua một lần liền biến thành vật vô dụng, thế nhưng, chỉ cần có Đế uẩn Tiên uy chém giết tới trước mặt, cho dù là Đại Hiền tại thế cũng phải biến sắc.
Lúc này, sắc mặt của Tư Đồ Chân Nhân, Thánh Thiên Đạo Tử và những cao thủ đi đến cùng gã đều khó coi đến cực điểm, còn những người khác cũng không dám lại gần, nhỡ bị Đế uẩn tiên uy nghiền áp xuống liền sẽ tan thành mây khói.
Bầu không khí như vậy, ép cho rất nhiều người không thở nổi, dưới Đế uy, ai dám ngông cuồng chứ?
Đây là nội tình của Đế thống tiên môn, đây cũng là nguyên nhân vì sao lâu nay Đế thống tiên môn khiến người ta kiêng kỵ như vậy. Cũng vì thế mà từ xưa tới nay, Đế thống tiên môn có thể đứng sừng sững cả trăm nghìn vạn năm.
- Bằng Đế vật trấn áp người khác thì có bản lĩnh gì chứ, có giỏi thì Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi đứng ra đại chiến một trận với ta bằng bản lĩnh thật sự đi.
Thánh Thiên Đạo Tử hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng thách thức.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Thánh Thiên Đạo Tử rồi nói:
- Ta thích lấy Đế vật ra trấn áp ngươi đấy, ngươi có ý kiến à? Có ý kiến thì cắn ta thử xem. Thánh Thiên Giáo các ngươi có bản lĩnh thì đối kháng với Đế uẩn một chút xem, nếu có thể chống cự được Đế uẩn, đó mới gọi là bản lĩnh thật sự! Nếu không được, vậy thì đi mời lão tổ của các ngươi ra xem, xem thử là ta giết hắn, hay là hắn diệt ta.
Đương nhiên, lúc này Lý Thất Dạ chỉ ước lão tổ Thánh Thiên Giáo xuất thế ngay và luôn, ở trong địa phận của Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn có rất nhiều thủ đoạn tiêu diệt đối thủ.
Thánh Thiên Đạo Tử tức muốn thổ huyết, hận không thể bóp chết Lý Thất Dạ. Thế nhưng dưới Đế uy, gã lại có tâm mà không có lực. Trong mắt của Thánh Thiên Đạo Tử, Lý Thất Dạ so với con gián đang dương dương đắc ý còn ghê tởm hơn.
- Cổ trưởng lão, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.
Sắc mặt Tư Đồ Chân Nhân lúc này cũng chẳng đẹp đẽ gì, thế nhưng y cũng chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười:
- Tất cả mọi người đều sinh tồn trên mảnh cương thổ này, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu thấy. Mọi người cùng lùi một bước, trời cao biển rộng, hà tất nhất định phải ngươi sống ta chết làm gì?
Dù là dạng tồn tại khiến người kiêng kỵ như Tư Đồ Chân Nhân đi chăng nữa, cũng đều phải cúi đầu chịu thua dưới trấn áp của đế uẩn tiên uy, vì không cần biết ngươi là Vương Hầu Chân Nhân cái gì, nếu kháng cự sẽ bị giết tan thành mây khói.
- Hòa khí sinh tài?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
- Ta trước giờ chẳng bao giờ hòa khí sinh tài, kẻ ngáng đường ta, giết không tha! Trên cùng một mảnh cương thổ thì thế nào, Thánh Thiên Giáo cũng được, mà Bảo Thánh Thượng Quốc cũng được, nếu cản đường Tẩy Nhan Cổ Phái ta, cứ giết sạch không tha!
Lý Thất Dạ vừa thốt ra lời đó, khiến cho người người biến sắc, ai nấy quay mặt nhìn nhau. Đây là trắng trợn khiêu khích Thánh Thiên Giáo nha. Thánh Thiên Giáo làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
- Ngươi!
Tư Đồ Chân Nhân căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Một đời Chân Nhân như y, thân là quốc sư của Bảo Thánh Thượng Quốc, có thể nói là quyền cao chức trọng, ngày hôm nay lại bị một tên nhãi ranh mười bốn mười lăm tuổi coi khinh như vậy, làm sao mà y không nổi giận được chứ.
- Thế nào? Không phục sao? Không phục thì tới cắn ta đi.
Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn trên lưng ốc sên, ung dung mở miệng:
- Nếu mọi người đã vạch mặt với nhau, không còn gì để nói nữa, thích khai chiến thì khai chiến, ta chơi tới bến!
Những lời ngông cuồng của Lý Thất Dạ vừa ra khỏi miệng, không chỉ là Tư Đồ Chân Nhân, mà ngay cả Tử Sơn Hầu, Hỗn Nguyên Hầu có mặt tại đây đều hoảng sợ, cái tên điên khùng này không phải đang nói giỡn mà muốn chơi thật luôn a.
Lúc này, bọn người Tư Đồ Chân Nhân mới hiểu được mình thật sự chọc phải một tiểu Ma vương rồi, tên nhãi trước mắt quả đúng là không biết trời cao đất rộng. Cái gì mà Thánh Thiên Giáo, cái gì mà Bảo Thánh Thượng Quốc, đối với hắn e rẳng cũng chỉ là một cái tên mà thôi, thậm chí hắn chẳng nghĩ đến hành vi của mình sẽ đưa đến cho Tẩy Nhan Cổ Phái tai ương ngập đầu.
Nếu là một tên khùng điên cuồng vọng thì không sao, nhưng chết cái là, cái thằng nhãi ranh phách lối trước mặt hết lần này tới lần khác lại nắm trong tay một bức họa Tiên Đế, đây đúng là chuyện đáng sợ nhất.
- Két…két…két!
Nhưng ngay đúng lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra. Bất thình lình, cửa đá cạnh sườn đồi từ từ mở ra, từ bên trong cửa đá lóe lên từng luồng quang hoa, quang hoa đan vào một chỗ, hóa thành vô số ký hiệu, hình thành nên cánh cửa.
- Tại sao Ma Bối Lĩnh lại mở ra trước thời hạn chứ?
Cửa đá đột nhiên mở ra, Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên ngạc nhiên nheo nheo mắt nhìn. Lúc trước, khi hắn tự chôn mình xuống bên dưới Cửu Chỉ, đã từng thử câu thông với đại địa, thông hiểu Đế cơ, thăm dò những tồn tại nghịch thiên từng xuất hiện ở Tẩy Nhan Cổ Phái.
Tuy rằng, lần giam mình người đất đó không giúp hắn đạt được kết quả như mong muốn, nhưng lại suy tính ra được ngày Ma Bối Lĩnh mở ra. Thế nhưng hiện tại Ma Bối Lĩnh lại mở cửa trước thời hạn, đối với người hiểu rõ ràng lai lịch của Ma Bối Lĩnh như Lý Thất Dạ thì đây không phải là chuyện tốt lành gì.
- Ma Bối Lĩnh mở rồi, Ma Bối Lĩnh mở rồi!
Lúc này có người hô to một tiếng, nhữngngười khác khi đã tỉnh hồn lại đều xôn xao cả lên.
- Chúng ta đi!
Có đại nhân vật của đại giáo lập tức dẫn đệ tử tiến vào cửa đá, trong nháy mắt đã biến mất, được truyền tống vào Ma Bối Lĩnh.
- Chúng ta cũng đi!
Những người khác cũng lũ lượt xông vào cửa đá.
- Mau vào thôi.
Trong thoáng chốc, trên sườn đồi hỗn loạn hẳn lên, không ít người chen nhau lao vào cửa đá. Nguyên bản, nếu muốn tiến vào Ma Bối Lĩnh phải tuân theo bối phận rõ ràng, không phải bất kỳ ai của bất kỳ môn phái nào cũng có tư cách đi vào.
Trấn Uy Hầu trọng thương không dậy nổi, trách nhiệm của y vốn do đám người Tử Sơn Hầu tiếp nhận. Thân là chủ nhà, Bảo Thánh Thượng Quốc vốn phải tuyển chọn xem người nào, môn phái nào có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh, thế nhưng lúc này mấy người Tư Đồ Chân Nhân, Thánh Thiên Đạo Tử đều bị Đế uy bao phủ, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất chọc điên cái tên tiểu Ma vương này, trong cơn tức lại giận chó đánh mèo giết sạch toàn bộ Vương Hầu của Bảo Thánh Thượng Quốc có mặt ở đây thì thảm rồi.
Vậy cho nên, mấy người Tử Sơn Hầu lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người khác đi vào, nhìn mấy tiểu môn tiểu phái hoặc là tán tu thừa nước đục lẻn vào nhưng lại không dám làm gì.
Lúc này, Cổ Thiết Thủ nhìn Lý Thất Dạ hỏi ý kiến. Lý Thất Dạ ngưng mắt, nhìn thẳng vào cửa đá, cuối cùng trầm giọng quát:
- Đi, chúng ta vào thôi!
Vì cửa đá đột nhiên mở ra trước thời hạn, Lý Thất Dạ cũng không còn tâm trí để ý đến Thánh Thiên Đạo Tử hay Tư Đồ Chân Nhân gì đó rồi.
- Người đẹp, có hứng thú đi cùng chúng ta không?
Trước khi rời đi, Lý Thất Dạ còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Bảo Kiều, mở miệng chọc ghẹo.
Phải biết rằng, Trần Bảo Kiều chính là vị hôn thê của Thánh Thiên Đạo Tử, mà gã thấy Lý Thất Dạ trước mặt mọi người lại trêu đùa vị hôn thê tương lai của mình, hành động như vậy thực khiến cho Thánh Thiên Đạo Tử tức muốn nổ phổi.
- Tiểu nam nhân, ai nói muốn theo ngươi chứ!
Trần Bảo Kiểu liếc mắt nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nàng đi trước một bước tiến thẳng vào trong cửa đá, làm lão bộc phải vội vàng xua xe ngựa đuổi theo.
Tiếp đó đám bọn Lý Thất Dạ cũng cưỡi ốc sên tiến vào trong cửa đá, trong nháy mắt liền được truyền vào Ma Bối Lĩnh.
Tiễn cái tên ôn thần kia đi rồi, bất luận là Tử Sơn Hầu hay là Tư Đồ Chân Nhân cũng đều thoáng thở phào một hơi. Lúc này, trong lòng bọn họ đều chửi rủa cái tên khốn kiếp Lý Thất Dạ này vô số lần.
- Hừ!
Thánh Thiên Đạo Tử uất ức gần như muốn cắn nát quai hàm, hai mắt phun trào sát ý, toát ra hơi thở nguy hiểm đến đáng sợ.
- Đạo Tử, trước tiên nhẫn nhịn, chờ bệ hạ mời được Tiên Đế Bảo Khí từ chỗ lão tổ. Đến lúc đó Tẩy Nhan Cổ Phái không phải mặc cho chúng ta xâm lược sao.
Tư Đồ Chân Nhân vội khuyên giải Thánh Thiên Đạo Tử:
- Tạm thời để cho cái tên khốn kiếp kia kiêu ngạo một hồi, chúng ta giải quyết chuyện trong Ma Bối Lĩnh trước đã.
Ngày trước, tuy Tử Sơn Hầu cầm thánh chiếu tới cứu người, đáng tiếc lại không cứu được mạng sống của Đổng Thánh Long và Liệt Chiến Hầu, thánh chiếu bị hủy, ngay cả ý chí của Nhân Hoàng cũng bị tiêu diệt. Về sau Nhân Hoàng của Bảo Thánh Thượng Quốc nổi trận lôi đình, mới có ý định cầu lão tổ Thánh Thiên Giáo xuất sơn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK