Chương 599: Đồ Tổ Thành
Tin tức động trời này lan truyền khắp U Thánh Giới, ngay cả môn phái nhỏ như Tuyết Ảnh Quỷ tộc ở nơi xa xôi của U Cương cũng nghe được.
Sau khi biết chuyện, Thu Dung Vãn Tuyết cảm thấy rung động mãnh liệt trong lòng. Trái tim của nàng thổn thức, vậy là nàng đã không có cơ hội nói lời từ biệt với Lý Thất Dạ rồi.
Thu Dung Vãn Tuyết đứng tại địa phương cao nhất bên trong tổ địa, nhìn về Tổ Thành ở phía xa. Vì không cách nào tận mắt chứng kiến trận chiến này, nàng chỉ có thể đưa hai tay ôm quyền, lấy tư thái thành tín nhất, yên lặng cầu nguyện cho công tử gia, hi vọng công tử gia của mình có một ngày khải hoàn trở về.
Trước ánh mắt của bao người, Lý Thất Dạ bước vào phía bên ngoài Tổ Thành.
Tổ Thành là nơi đáng chú ý nhất U Thánh Giới. Tòa thành cổ này vô cùng to lớn, chứa hơn mấy vạn cường giả, toàn bộ đều là đệ tử của Tổ Thành hoặc là cường giả hiệu trung với nó.
Mặc dù đất đai của tòa thành cổ này cực kỳ rộng lớn, nhưng nó chỉ cho phép cường giả tiến vào, phàm nhân không có tư cách đặt chân.
Tổ Thành vốn tự nhận mình là tồn tại cao nhất ở U Thánh Giới, địa vị thần thánh không thể xâm phạm, há lại để phàm nhân hồng trần làm vấy bẩn.
Tổ Thành nguy nga vô cùng, phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt, bất kỳ người nào đứng ở bên ngoài Tổ Thành đều bị khí thế cao cao tại thượng của nó chấn nhiếp, tựa như nơi này là vùng đất của thần, không cho phép kẻ nào khinh nhờn nó.
Lúc này bên trong Tổ Thành rực rỡ ánh sáng thần thánh, Đại Thần tọa trấn trong điện đường cao nhất của Tổ Thành, có tám mươi mốt vị chiến tướng vây quanh. Ánh sáng thần thánh kia phát ra từ người bọn hắn, chiếu sáng trăm ngàn vạn dặm đại địa, khiến người ta cứ tưởng đó là những thần linh ở trên chin tầng trời cao nhất, trong nội tâm sinh liền xuất hiện lòng muốncúng bái.
Tất nhiều lão tổ phủ bụi ngủ say trong Tổ Thành cũng nhao nhao tỉnh lại, đi tọa trấn ở những nơi trọng yếu của tòa thành cổ này, biến nó thành nơi kiên cố và cường đại nhất thế gian, tựa hồ cho dù trời long đất lở cũng không thể rung chuyển được nó.
Ở phía trên không trung của Tổ Thành treo một Thần môn, đây chính là cửa vào Tổ Giới.
Thần môn này cũng chính là cửa xuống hạ giới duy nhất của Tổ Giới, truyền thuyết kể rằng cứ một trăm năm nó lại mở ra một lần. Nhưng nếu có người phía trên Tổ Giới thực sự muốn xuống, bọn họ vẫn có biện pháp mở ra thần môn. Còn người ở U Thánh Giới muốn lên Tổ giới, mà không có ai ở bên trong Tổ Giới mở cửa ra, thì dù có nổ tung cả thiên địa cũng chưa chắc có thể đánh sụp thần môn.
Cũng có truyền thuyết kể lại rằng người duy nhất có thể làm chuyện đó chính là Phi Dương Tiên Đế, vị Tiên Đế từng quét ngang Tổ Giới.
Lý Thất Dạ đã đứng ở bên ngoài Tổ Thành đối mặt với tất cả cường giả của Tổ Thành.
Lúc này, vô số ánh mắt theo dõi diễn biến ở đây, từ đại giáo và cương quốc đến Đế thống tiên môn. Có người cầu nguyện, có người trầm mặc, cũng có người nghĩ đến nguyền rủa ác độc nhất.
Mặc kệ bọn họ có tâm tư như thế nào, ở giờ này khắc này, hầu như ai nấy đều ngừng thở, thậm chí có thể nói toàn bộ U Thánh Giới đều ngừng thở nhìn một màn trước mắt này.
- Nhân tộc súc sinh kia, hiện tại đầu hàng còn kịp!
Lúc này, tên Đại Thần kia mở miệng, thần đạo pháp tắc lưu chuyển trên người hắn, có Chân Long gào rú, Tiên Phượng hót vang, phát ra thần uy để cho người ta cúng bái.
Lời của hắn chính là miệng vàng lời ngọc, nếu Thánh Tôn hoặc Thánh Hoàng nghe được hắn nói như thế này đều sẽ bị sợ tới mức ngã sõng xoài trên mặt đất.
Lý Thất Dạ vẫn đứng ung dung nhìn toàn bộ Tổ Thành như không có chuyện gì ảnh hưởng đến hắn cả. Mặc kệ ở bên trong Tổ Thành có biết bao nhiêu cường giả đang đợi chiến, có bao nhiêu lão tổ đã thức tỉnh.
Đối mặt với chư thần trấn thủ Tổ Thành, Lý Thất Dạ chỉ nói chậm rãi:
- Trăm ngàn vạn năm đi qua, Tổ Giới các ngươi vẫn luôn mang cái bộ dáng như thế này. Chỉ là một đám Ngụy Thần mà thôi, các ngươi thực sự cho rằng mình là Chân Thần hay sao? Tổ Giới có thể tồn tại cho tới hôm nay cũng vì được quỷ vật trong bóng tối kia che chở mà thôi, không có gì ghê gớm. Còn ngươi chỉ là một kẻ rất bình thường, không có gì đáng huênh hoang cả.
- Đồ không biết sống chết, nếu ngươi vẫn ngu muội không tỉnh như thế, thì hành động của ngươi không chỉ để ngươi chìm vào vạn kiếp bất phục, mà càng làm cho Nhân tộc các ngươi đứng trước tai hoạ ngập đầu.
Lời nói tràn ngập vô tận uy nghiêm của tên Đại Thần kia lại vang lên, bất kỳ người nào nghe được hắn uy hiếp như vậy đều phải rùng mình một cái.
Lý Thất Dạ lộ ra vẻ đầy nhàm chán, nói đốp chát một câu:
- Ta chẳng muốn cùng các ngươi đấu võ mồm, qua hôm nay thế gian sẽ không còn Tổ Thành, thế gian không có Tổ Giới nữa!
Vừa nói dứt lời, hắn liền lấy ra một vật rồi hô to:
- Xuất hiện đi, đã tới lúc khai chiến rồi!
Bỗng dưng lóe sáng một cái, một người xuất hiện ở bên người Lý Thất Dạ trong nháy mắt. Người này chính là tiểu quỷ Tần Quảng Vương của thành Phong Đô.
- Tổ Thành!
Tần Quảng Vương vừa nhìn thấy Tổ Thành, hai mắt lập tức nở rộ sát ý vô tận, gằn giọng:
- Một đám tay sai cũng dám xưng là Tổ tiên của Quỷ tộc!
- Bắt đầu đi, ta nã toang thần môn, ngươi bình định hết thảy!
Lý Thất Dạ gật đầu nói.
- Tốt!
Tần Quảng Vương cũng không dài dòng, đáp ứng ngắn gọn, xong y bước một chân vào bên trong Tổ Thành.
"Oanh" một tiếng, ngay tại lúc này Tần Quảng Vương bộc phát khí thế vô địch của mình, một chân đạp xuống khiến từng tòa thần điện lâu vũ của Tổ Thành thi nhau vỡ nát. Người ta chỉ nghe được âm thanh "răng rắc" vang lên liên tục, trên mặt đất tại Tổ Thành xuất hiện một khe nứt dài và sâu hãi hùng.
Mặc dù phòng ngự cường đại từng được Tiên Đế gia trì của Tổ Thành đã khởi động, nhưng Tần Quảng Vương giống như một vị Thần Hoàng vạn thế xông tới, không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn được bước tiến của y. Uy phong vô địch của Tần Quảng Vương khiến người ta tưởng y mới là Chân Thần, là thần minh vô địch trên chín tầng trời.
Từ bên trong Tổ Thành vọt lên hàng ngàn hàng vạn cường giả, ai nấy đều thi triển công pháp mạnh nhất, pháp tắc nghịch thiên nhất của mình. Thế nhưng ở trước mặt Tần Quảng Vương những cường giả này vẫn như là sâu kiến mà thôi.
Chỉ thấy Tần Quảng Vương vung một tay trấn áp xuống, vạn pháp bị hủy diệt, máu tươi ngập trời.
Nhìn thấy một màn như thế, vô số truyền thừa hoặc vô số hạng người nghịch thiên của U Thánh giới đều hít một hơi khí lạnh, nỗi sợ hãi lan tỏa trong lòng.
- Đây là sức mạnh của một vị Thần Hoàng vô địch trong truyền thuyết sao? Hoặc đó là sức mạnh của Chân Thần ư?
Ngay cả vị tồn tại bất hủ của Ngu Sơn Lão Tiên Quốc khi nhìn thấy sự đáng sợ của Tần Quảng Vương cũng phải giật mình thốt lên.
- Đây không phải là tiểu quỷ của thành Phong Đô sao? Thế nào mà hắn lại đi cùng với Lý Thất Dạ?
Lại có người từ trong kính nhận ra lai lịch của Tần Quảng Vương liền thì thào.
- Chớ có ngông cuồng!
Ngay lập tức, rất nhiều lão tổ của Tổ Thành rống to một tiếng những cường giả này tại rồi cầm Đế khí nhào lên. Bọn họ đều là những lão tổ bên trong số những lão già bất tử cường đại nhất, cùng một đẳng cấp với những cường nhân trong truyền thuyết.
"Keng" một tiếng, trong giờ này khắc này, Tần Quảng Vương xuất thủ, nhanh chóng ném ra ba thanh kiếm. Chỉ thấy có tia máu lóe lên, đầu của mấy lão tổ đã bị cắt bay lên không trung, không ai thoát chết được.
Ba thanh huyết kiếm này vô cùng kỳ quái, thân kiếm như dính đầy máu của Chư thần hoặc Chân tiên vậy. Từng tia máu phát sáng khiến cho người ta nhìn vào mà hồn bay phách tán. Ba thanh huyết kiếm này tựa như binh khí hung ác nhất thế gian, có thể đồ thần diệt tiên!
- Diệt Thiên Huyết Kiếm!
Nhìn thấy ba thanh huyết kiếm được Tần Quảng Vương dùng, Lý Thất Dạ bật miệng khen một tiếng:
- Không thẹn là những thanh kiếm vô địch mà vị tồn tại kia ban tặng!
Lúc này, tất cả mọi người đều ý thức được rằng: không chỉ ba thanh huyết kiếm này có uy lực vô địch, mà Tần Quảng Vương cũng là người vô địch.
- Hắn tuyệt đối là một vị Thần Hoàng vô địch, tại sao trên thế gian chưa nghe ai nhắc qua về người này?
Có một cường giả lên tiếng.
- Nên bắt đầu rồi!
Lý Thất Dạ cũng bước vào Tổ Thành, tay nắm lấy Quỷ Nguyên Tổ Thược. Hắn vung Quỷ Nguyên Tổ Thược một cái, nguyên một đám tiểu quỷ lập tức bay ra.
"Ông" một tiếng vang lên, chín mươi chín con tiểu quỷ hóa thành một hàng loạt lỗ đen tầm bát canh lớn nhỏ. Chín mươi chín cái lỗ đen nhanh chóng vờn quanh thân Lý Thất Dạ.
Đồng thời ở trên Thiên quần đảo, nơi thuộc Diêu Vân nằm cách Tổ Thành cực xa, chín mươi chín hòn đảo tỏa hào quang ngút trời, những người sống trên những hòn đảo này cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Oành, oành, oành!" Lúc này, chín mươi chín tòa đảo rung động rồi hóa thành từng tòa pháo đài to lớn, mỗi một tòa pháo đài đều có những tia hắc quang lưu chuyển.
- Giết!
Lập tức có không ít cường giả còn may mắn sống sót vồ giết về phía Lý Thất Dạ, mà Lý Thất Dạ tỉnh bơ như chẳng thấy gì. Chỉ thấy một cái lỗ đen bên người hắn đột nhiên nhắm chuẩn vào những cường giả này.
"Đùng!" một tiếng vang thật lớn, cùng thời khắc này, bên trên Thiên quần đảo, một tòa pháo đài nã pháo, mà từ lỗ đen kia lập tức bắn ra từng chùm pháo quang màu đen.
"Đùng, đùng, đùng!" hàng loạt tiếng nổ mạnh vang lên, những cái lỗ đen này tựa như những họng pháo, bắn liên tục. Mỗi một pháo bắn ra pháo quang màu đen nhanh, mạnh, chính xác khiến không ai tránh khỏi. Cường giả mạnh mẽ đến đâu cũng bị bị oanh tạc tan xương nát thịt, máu me be bét ngay tại chỗ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK