Về tới Cô Phong, Lý Thất Dạ lập tức gọi Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp tới. Khi hai thầy trò bọn họ đến, Lý Thất Dạ hỏi thẳng vào vấn đề:
- Rốt cuộc chưởng môn có lai lịch ra sao?
Lý Thất Dạ cũng chỉ hơi tò mò: Đại trưởng lão xem ra không phải kẻ hay ghen ghét người hiền tài, ông ta cũng không có cái tâm tranh hùng chức chưởng môn, nhưng tại sao Đại trưởng lão lại có thái độ bài xích Tô Ung Hoàng như vậy?
Hai thầy trò Nam Hoài Nhân nhìn nhau không biết nên trả lời sao cho phải, rốt cuộc Nam Hoài Nhân lên tiếng đầu tiên:
- Cái này, cái này, đệ cũng không biết. Lúc đệ nhập môn thì chưởng môn đã là chưởng môn rồi, đã thế những lần đệ được gặp chưởng môn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lý Thất Dạ quay đầu nhìn Mạc hộ pháp ướm hỏi, ông ta cũng chỉ lắc đầu trả lời:
- Ta cũng không rõ ràng lắm về lai lịch của chưởng môn. Thực ra cũng chẳng mấy ai trong Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta biết nhiều về chưởng môn. Có thể nói, trong một đêm tối chưởng môn bỗng dưng xuất hiện vậy.
- Bỗng dưng xuất hiện ư? Bỗng dưng xuất hiện liền đảm đương ngay chức chưởng môn?
Lý Thất Dạ nghe câu trả lời như vậy, cảm thấy thực kỳ quái, bật thốt hỏi.
Mạc hộ pháp trầm ngâm một chút, rồi cẩn thận nói:
- Theo ta được biết, lúc chưởng môn đời trước vẫn còn sống, nghe nói trong thời điểm này Thái thượng trưởng lão cũng chưa tọa hóa. Ta cũng không rõ cụ thể mọi chuyện lắm, chỉ biết trong vòng một đêm, chưởng môn đời trước và Thái thượng trưởng lão triệu kiến Cổ trưởng lão đến gặp, chưởng môn Tô Ung Hoàng cũng đã sớm ở chỗ đó, hai người kia ủy thác cho Cổ chưởng lão rằng: Tô Ung Hoàng sẽ chấp chưởng chức vị chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đại khái như vậy!
Nghe Mạc hộ pháp kể xong, Lý Thất Dạ cũng thấy bất ngờ. Hắn luôn nghĩ vị sư phụ của mình là đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, hiện tại xem ra không hẳn là như vậy a.
- Chẳng lẽ sư phụ của ta chính là đệ tử được chưởng môn đời trước và Thái thượng trưởng lão bí mật bồi dưỡng ư?
Lý Thất Dạ hỏi.
Mạc hộ pháp lắc đầu trả lời:
- Quả thực không ai trong chúng ta biết rõ tình tiết trong đó, chỉ thấy hôm sau Cổ trưởng lão công bố việc Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ có chưởng môn mới. Lúc đó, không chỉ riêng Tào Hùng mà cả bốn vị trưởng lão khác cũng cực lực phản đối. Nghe nói Đại trưởng lão đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư mới thuyết phục được bốn vị trưởng lão ủng hộ quyết định này. Sau đó Đại trưởng lão ra tay trấn áp những người có thái độ hoặc phản ứng quyết liệt trong đám đệ tử và các hộ pháp, đường chủ...
- Hơn nữa, Cổ trưởng lão còn được chưởng môn đời trước và Thái thượng trưởng lão chống lưng nên có địa vị và sức ảnh hưởng rất lớn. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng Cổ chưởng lão mới là người thích hợp nhất cho chức vị này, nào ngờ bỗng dưng lại lòi ra một vị chưởng môn lạ hoắc, điều này khiến ai ai cũng thấy sửng sốt bàng hoàng. Thế nhưng Cổ trưởng lão lên tiếng ủng hộ vị chưởng môn mới và cũng công bố không tranh đoạt chức chưởng môn làm cho bốn vị trưởng lão khác đành phải ủng hộ quyết định này.
Mạc hộ pháp nói đến đây liền lâm vào trầm mặc.
- Vì thế: tuy nhiều người bề ngoài ủng hộ quyết định này, nhưng trong lòng vẫn không chào đón vị chưởng môn mới kia!
Lý Thất Dạ có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy. Mặc dù có chưởng môn đời trước, Thái thượng trưởng lão và Cổ trưởng lão tự mình trấn áp mọi phản đối, nhưng đa số mọi người đều không vui vẻ gì cả.
Mạc hộ pháp gật đầu:
- Chưởng môn nhận chức không được bao lâu liền mang đi một phần nhỏ đệ tử, tọa trấn ngoài biên hoang, rất ít khi trở lại. Ngoại trừ lúc chưởng môn đời trước và Thái thượng trưởng lão tọa hóa ra, chưởng môn không còn về Tẩy Nhan Cổ Phái nữa.
Lý Thất Dạ đưa tay vuốt cằm, việc này khiến hắn thấy hơi kỳ quái, không biết chưởng môn thực ra là ai?
- Theo ta nghĩ, chỉ có Đồ Bất Ngữ mới biết rõ về chưởng môn nhất.
Mạc hộ pháp nói khẽ.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười, tất nhiên Đồ Bất Ngữ tinh tường mọi chuyện rồi, lão già kia chính là tâm phúc của Tô Ung Hoàng, bằng không Tô chưởng môn đã không phái hắn quay trở lại đây.
***
Đến đây Lý Thất Dạ gạt mọi chuyện qua một bên, hắn không muốn mất thời gian vì những chuyện không đâu. Cái gì đến sẽ đến, việc gì cần biết sẽ được biết. Lý Thất Dạ tạm thả chậm lại tốc độ tu hành của mình, đặt tâm tư vào việc giảng dạy tại Tẩy Thạch Phong.
Người có kinh nghiệm và được ma luyện hàng ngàn vạn năm như hắn là một vị sư phụ phù hợp nhất cho bất kể tu sĩ nào. Hắn đã thấy rất nhiều vị bá chủ kiêu hùng, trấn áp vô số hoàng giả cự phách, dạy bảo biết bao nhiêu thiên tài.
Không chỉ riêng Minh Nhân Tiên Đế được hắn tự tay bồi dưỡng, mà cả Hắc Long Vương, người được thế nhân tôn sùng là vô thượng cường giả sánh vai ba đời Tiên Đế cũng do hắn dạy dỗ ra.
Thế nên việc gõ đầu chỉ bảo đám nhóc của Tẩy Thạch Phong không làm khó được hắn. Tuy vậy Lý Thất Dạ rất quan tâm tới công việc này.
Nguyên nhân rất đơn giản: những người được hắn đào tạo và giảng dạy tuyệt đối đều là những cường giả lừng lẫy ở các thời đại, cho nên Lý Thất Dạ không muốn thanh danh của mình bị hủy hoại trong kiếp này, thời đại mà hắn đã đoạt lại được thân thể của mình.
Lý Thất Dạ có cách giải thích về tu đạo khác hẳn nhiều người. Trong mắt hắn, cái gì thiên phú, thể chất hoặc thậm chí công pháp đều không trọng yếu.
Quan trọng nhất chính là đạo tâm vững vàng, một tấm lòng ham học hỏi, một ý chí kiên định như trăm sông tìm về với biển đại đạo và sự siêng năng cần cù tu luyện.
Ngươi có thiên phú không tốt lắm, vậy phải nhớ câu cần cù bù thông minh, mặc kệ người khác tỉnh ngộ trong một ngày, ngươi dùng một trăm ngày cũng không sao, kết quả chẳng phải cũng giống nhau sao. Có đạo tâm vững vàng nhưng mênh mang như biển lớn, ngươi tu đạo mới không bị cái thiển cận ngu dốt của mình che mờ đôi mắt.
Ngươi tu luyện công pháp không được nhanh chóng và thuận lợi như những người khác, hãy nhớ câu có công mài sắt có ngày nên kim. Chỉ cần chăm chỉ học hỏi và rèn luyện, một ngày nào đó ngươi sẽ tu luyện công pháp bình thường nhất đến cảnh giới cực hạn, lúc đó ngươi sẽ bước vào một mảnh trời đất hoàn toàn mới, sẽ cảm thấy những tâm huyết mình bỏ ra không uổng phí chút nào.
Muôn đời đến nay, có biết bao nhiêu cường giả vô địch cũng từ những công pháp bình thường mà mở mang cho mình một thế giới mới, cảm ngộ đạo pháp của chính mình và đi trên con đường Đại Đạo thuộc về mình.
Đạo tâm chính là căn bản để tu tạo, hầu hết các Cổ Quốc, Thánh Giáo hoặc các môn phái không mấy coi trọng vấn đề này, cho nên tuy bọn họ bồi dưỡng vô số thiên tài, nhưng không có mấy người đủ khả năng trở thành Tiên Đế hoặc có khả năng tranh giành Thiên Mệnh.
Lý Thất Dạ chăm chú đọc những giới thiệu vắn tắt về 300 đệ tử của Tẩy Thạch Phong, hắn ghi nhớ từng tình huống tu luyện của mỗi một đệ tử, ngoài ra còn tham khảo toàn bộ những công pháp được truyền thụ ở đó.
Thực ra 300 đệ tử này cũng không có nhiều công pháp để tu luyện, bởi vì người nhập môn lâu nhất trong số bọn chúng cũng chi mới được gần năm năm. Theo nguyên tắc, bọn chúng vẫn chưa là đệ tử chính thức của Tẩy Nhan Cổ Phái, phải thông qua được khảo hạch cuối cùng thì bọn họ mới trở thành đệ tử chính thức.
Số lượng nam nữ trong 300 đệ tử này gần như cân bằng, không chênh lệch mấy, những công pháp được truyền thụ ở đây tổng cộng là mười món.
Những công pháp này, thứ là nhập môn công pháp do các đời tiên hiền Tẩy Nhan Cổ Phái sáng chế ra, cổ xưa hơn nữa là nhập môn công pháp do Minh Nhân Tiên Đế lưu lại. Công pháp xa xưa nhất chính là những công pháp được Âm Nha - Lý Thất Dạ để lại.
Tất cả những nhập môn công pháp này đều vô cùng bình thường, không phải pháp thuật động trời gì, nhưng chúng là những cổ pháp được chọn lựa kỹ càng để các đệ tử có thể thu nạp những kiến thức cơ bản nhất để xây dựng một nền tảng tu đạo vững chắc.
Làm một kẻ sống dai dẳng qua vô số thời đại, Lý Thất Dạ sở hữu những lý giải chính xác nhất về tất cả nhập môn công pháp ở đây, ánh mắt sắc bén chọn lựa công pháp cho từng đệ tử có thể nói tuyệt thế vô song. Nhiều công pháp tuy bị xóa đi ẩn giấu trong biển ý thức hắn, nhưng Lý Thất Dạ vẫn có cách tìm lại toàn bộ những nghiên cứu, giải thích hoặc diễn hóa huyền ảo của chúng.
Lần này Lý Thất Dạ còn quyết định đọc tất cả những công pháp tại tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các, bản thân hắn không tu luyện những thứ này, nhưng hắn muốn lựa chọn cho mỗi một đệ tử ở Tẩy Thạch Phong một công pháp thích hợp.
Đại trưởng lão cũng hi vọng Lý Thất Dạ có thể lập được công lao nên đặc biệt cho phép hắn thoải mái dùng những công pháp ở tầng một Tàng Kinh Các.
Có thể nói, nếu đã nhận công việc giảng dạy và truyền thụ, Lý Thất Dạ hắn tuyệt đối là người nghiêm chỉnh, hắn không muốn chỉ điểm qua loa 300 đệ tử này rồi nhập nhoằng kiếm chút công lao.
Là một vị sư trưởng truyền thụ đạo pháp, hắn sẽ phụ trách thật tốt công việc này, đó là phong cách của Lý Thất Dạ. Đã nhận làm một việc gì đó thì sẽ nghiêm túc thi hành đến cùng, tuyệt đối không qua quýt cho xong!
Lý Thất Dạ dành nhiều tâm huyết và thời gian cho công việc chuẩn bị, hắn tin tưởng sẽ dạy dỗ thật tốt đám đệ tử này, chỉ cho bọn họ tu luyện đúng đắn, trở thành đệ tử chính thức và nòng cốt tương lai của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Mặc dù Tào Hùng có lực ảnh hưởng rất lớn tại Tẩy Thạch Phong, ngay cả Chu đường chủ cũng đứng về phía Tào Hùng, nhưng Lý Thất Dạ không coi khiêu chiến như vậy ra gì. Lý Thất Dạ có đầy đủ tự tin đem toàn bộ Tẩy Thạch Phong nắm ở trong tay.
***
Võ đường truyền thụ Tẩy Thạch Phong xây dựng ở bên trong Tẩy Thạch Cốc. Tẩy Thạch Cốc rất rộng lớn, nơi đây đình viện xuyên vào nhau, các tòa nhà lớn nhỏ nhấp nhô như rừng. Ngoại trừ 300 vị đệ tử kia ra còn có những người phụ trách cuộc sống hằng ngày, tổng cộng có khoảng hơn 400 người sống tại Tẩy Thạch Cốc.
Mới sáng sớm, Lý Thất Dạ đã tới Tẩy Thạch Cốc, đương nhiên Chu đường chủ sẽ không đến giúp Lý Thất Dạ rồi. Chỉ có duy nhất Nam Hoài Nhân lo liệu chu đáo mọi việc, vì đây là ngày đầu tiên Lý Thất Dạ giảng dạy đạo pháp, nên Nam Hoài Nhân đã triệu tập đủ 300 đệ tử đến võ đường truyền thụ.
Lúc này, 300 ánh mắt của các nam nữ đệ tử đều hướng về phía Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn một lượt tất cả các đệ tử, trong đám nhóc này lớn tuổi nhất mới gần 18 mà nhỏ nhất xem ra cũng chỉ tầm mười ba tuổi.
Trước khi tới đâyNam Hoài Nhân thầm lo Lý Thất Dạ không có khả năng trấn áp được đám đệ tử kia, nhưng khi thấy Lý Thất Dạ bình tĩnh ngồi ở phía trên cao, tự tin như một vị Đại tông sư trải qua vô vàn sóng gió, Nam Hoài Nhân khẽ thở dài một hơi.
Quả nhiên, trong số 300 đệ tử tụ tập ở đây đã bắt đầu có người tỏ thái độ không vừa lòng với vị sư trưởng nhóc con này, nhiều kẻ còn xem thường Lý Thất Dạ - kẻ bất tài đầu đội danh xưng thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Yếm Bút Tiêu Sinh: - Hôm nay không cầu phiếu! Vợ bắt quét nhà, giặt tã, uống nước lã thay bia!
Dịch giả Toàn Cao Thủ: - Anh Yếm Câu Chữ sướng nhá!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK