Chương 103: Nam Thiên Thượng Quốc (thượng)
Đại Hiền Bảo Khí là bảo vật đủ khiến cho người ta run sợ. Tu sĩ cấp bậc Đại Hiền ở bất kỳ thời đại nào đều oai phong một cõi, là nhân vật ngang dọc bát Hoang. Nhưng tu sĩ thành tựu một đời Đại Hiền cũng không phải dễ.
Một đời Đại Hiền không chỉ có thể khai tông lập phái, thậm chí còn truyền thừa nội tình rất thâm hậu.
Tẩy Nhan Cổ Phái tuy rằng đã mất Đế binh, nhưng vẫn như cũ còn có ba năm món Đại Hiền Bảo Khí, đây đã là những vật ẩn giấu dưới tận cùng Tẩy Nhan Cổ Phái rồi.
Đối với rất nhiều đại giáo và cương quốc, Đại Hiền Bảo Khí hoặc Đại Hiền Chân Khí đã là bảo vật trấn giáo thủ quốc, cho nên có thể ví von Tẩy Nhan Cổ Phái bằng câu lạc đà gầy vẫn cao hơn ngựa vậy.
Thường ngày, Cổ Thiết Thủ không dám đơn giản vận dụng Đại Hiền Bảo Khí, ngay cả lần trước bị Liệt Chiến Hầu làm khó dễ, ông ta cũng không thỉnh Đại Hiền Bảo Khí ra. Thế nhưng lần này tới Ma Bối Lĩnh chính là dữ nhiều lành ít, vì thế Cổ Thiết Thủ mới phải mời Đại Hiền Bảo Khí ra.
Đối với Tẩy Nhan Cổ Phái ngày nay, bất luận là Đế thuật Côn Bằng Lục Biến hay Đại Hiền Bảo Khí đều có thể đưa tới tai họa diệt môn cho Tẩy Nhan Cổ Phái, những vật như vậy thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Trước đây, Cổ Thiết Thủ không dám đơn giản vận dụng Đế thuật hoặc Đại Hiền Bảo Khí để tránh làm người khác đỏ mắt, thế nhưng ngày hôm nay thì lại khác, Cổ Thiết Thủ lộ ra khí thế hung hăng, trước tiên dùng Đế thuật dương oai, sau lại vác Đại Hiền Bảo Khí ra chém Trấn Uy Hầu.
Tuy Cổ Thiết Thủ chưa thể phát huy mười thành hiền uy của Đại Hiền Bảo Khí, nhưng một kích này vẫn đáng sợ vô cùng, Trấn Uy Hầu căn bản không đỡ được, thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, cả người nặng nề rơi xuống trên mặt đất, đụng gãy cả ngọn núi.
Lúc này, máu của Trấn Uy Hầu chảy ra nhiễm đỏ mặt đất, gã nằm trong một hố to, cử động một cái cũng khó khăn, tuy rằng Trấn Uy Hầu vẫn chưa chết nhưng cũng bị trọng thương nặng rồi.
Toàn bộ khắp vùng núi non bất chợt yên tĩnh, tất cả mọi người tưởng như ngừng cả hô hấp. Đại Hiền Bảo Khí vừa ra, bất kỳ kẻ nào đều tự đánh giá thực lực của chính mình một chút. Một vị Vương Hầu có đạo hạnh thâm hậu, cầm Đại Hiền Bảo Khí bão nổi, nhân vật như vậy, không phải ai cũng có thể chọc vào.
Cổ Thiết Thủ chấp chưởng Đại Hiền Bảo Khí, sát khí lẫm liệt, uy phong bốn phương tám hướng, ngay cả ông ta cũng hét lớn ở trong lòng một cách thống khoái.
Tẩy Nhan Cổ Phái suy nhược đã lâu, vẫn luôn tỏ ra yếu kém, thậm chí không dám là địch nhân của người khác. Cổ Thiết Thủ làm đại trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái, là đệ tử nhập môn lâu nhất. Từ khi bái nhập Tẩy Nhan Cổ Phái lúc, bất kể kết giao cùng phái khác hay ở chung cùng người ngoài, ông ta đều khiêm tốn cẩn thận, nơm nớp lo sợ mình lâm vào cảnh bốn bề thọ địch, đưa tới tai họa diệt môn cho Tẩy Nhan Cổ Phái, vì vậy tới hiện tại cũng chưa từng cư xử quá kiêu ngạo.
Nhưng mà hôm nay ông ta đại sát tứ phương, trấn áp Vương Hầu thế hệ trước - Trấn Uy Hầu của Bảo Thánh Thượng Quốc. Đế thuật vừa ra, người người kính sợ, Đại Hiền Bảo Khí phát uy, ai nấy đều hãi hùng, quả thực làm cho Cổ Thiết Thủ có cảm giác vui sướng khôn cùng, thử tưởng tượng một chút Tẩy Nhan Cổ Phái ngày ấy uy trấn Cửu Giới, quét ngang Thập Thiên là chuyện thống khoái cỡ nào, hãnh diện cỡ nào.
Một trận chiến này càng làm cho quyết tâm quật khởi Tẩy Nhan Cổ Phái của Cổ Thiết Thủ thêm kiên định, chỉ khi Tẩy Nhan Cổ Phái thực sự cường đại, chúng đệ tử mới không cần phải nơm nớp lo sợ trước mặt người ngoài nữa.
Ánh mắt của Cổ trưởng lão lạnh lẽo, quả quyết, chứa đầy sát phạt, sát ý bừng bừng, bước về phía Trấn Uy Hầu – kẻ đang nằm trên mặt đất không thể động đậy được kia. Không thể nghi ngờ gì nữa, người trước đây luôn sống theo phương châm “dĩ hòa vi quý” như Cổ Thiết Thủ hôm nay đã động sát tâm.
Chứng kiến một màn này, trong lòng các Vương Hầu của Bảo Thánh Thượng Quốc ở đây cũng chấn động vô cùng. Ngay cả đám người Hỗn Nguyên có lòng muốn cứu Trấn Uy Hầu đi nữa, đối mặt với kẻ chưởng chấp Đại Hiền Bảo Khí như Cổ Thiết Thủ cũng đều phải suy nghĩ một chút thực lực mình thế nào.
- Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân! (tạm dịch: tha chết cho người trong tay )
Ở phía sau bỗng vang lên một tiếng hét lớn, một người nhảy qua khoảng không nhào tới, miệng không ngừng hô to với Cổ Thiết Thủ.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ghé mắt nhìn, chỉ thấy người này tựa như tử khí đông lai (mây tím kéo đến từ phía đông), vượt qua khoảng không chạy đến, tay giơ lên thật cao thánh chiếu, hô lên:
- Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân, có Nhân Hoàng Thánh Xá ở đây!
Tử Sơn Hầu, chính là kẻ lần trước đến Tẩy Nhan Cổ Phái muốn cứu người, lần này y lại mang thủ chiếu (chiếu văn do đế vương/hoàng giả/cường giả tự tay viết) của Nhân Hoàng lao tới.
Vừa nghe Nhân Hoàng Thủ Chiếu, không ít người đều hít một luồng hơi lạnh, chỉ thấy từ chữ "Xá" trên thánh chiếu của Nhân Hoàng tỏa ra cuồn cuộn thần uy, khiến cho người người cảm thấy tôn kinh, các Vương Hầu của Bảo Thánh Thượng Quốc ở đây đều quỳ xuống bái lạy.
Nhân Hoàng của Bảo Thánh Thượng Quốc cũng là một trong những nhân vật cường hãn vô cùng ở thời đại Đạo Gian. Khi mà tu hành của rất nhiều thiên tài bị đình trệ thì người này vẫn hùng hồn tiến mạnh. Nghe nói người này cùng với Luân Nhật Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn là hai vị Hoàng giả giỏi nhất của thế hệ này tại Đại Trung Vực.
Tử Sơn Hầu giơ thủ nghệ lên thật cao, cái oai của chữ Xá khiến ngay cả Vương Hầu cũng thấy rung động. Tử Sơn Hầu vội nói:
- Cổ huynh, Trấn Uy Hầu có chỗ không biết, thực ra lần này vào Ma Bối Lĩnh, quý phái cũng có một phần. Tất cả mọi người cùng xóa bỏ hiềm khích, tiến vào Ma Bối Lĩnh đầy hung hiểm, đồng tâm hiệp lực, canh giữ bảo tàng.
Lần trước đến Tẩy Nhan Cổ Phái, Tử Sơn Hầu ăn nói cực kỳ huênh hoang, ngày hôm nay lần thứ hai cầm thánh chiếu tiến đến, thái độ của y rõ ràng hạ thấp rất nhiều.
Hơn nữa, lúc Tử Sơn Hầu nói với Cổ Thiết Thủ, ánh mắt của y liếc về phía Lý Thất Dạ đang đứng một cách thản nhiên tự tại. Lần trước, Lý Thất Dạ một lời liền chém thánh nghệ, giận dữ hủy diệt Nhân Hoàng ý chí, đối với vị đệ tử bình thường đời thứ ba được đồn là có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh này của Tẩy Nhan Cổ Phái, y cũng kiêng kỵ vài phần.
Tử Sơn Hầu là một Vương Hầu của thế hệ trước, từng trải qua rất nhiều sóng gió, rất có bản lãnh ngả người theo gió, suy đoán tâm tư người khác.
Thái độ này của Tử Sơn Hầu làm không ít tu sĩ, môn phái truyền thừa ở đây kinh ngạc, từ sau khi Tẩy Nhan Cổ Phái bị diệt quốc, cũng không có cơ hội nhập Ma Bối Lĩnh nữa, thế mà, lúc này Bảo Thánh Thượng Quốc lại nghiêng mình nhượng bộ, cấp Tẩy Nhan Cổ Phái tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.
Chẳng lẽ bất đầu từhôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái thật sự muốn quật khởi rồi.
Cũng có Vương Hầu biết một ít nội tình, thở dài trong lòng một tiếng, nói khẽ:
- Xem ra Cửu Thánh Yêu Môn đã ủng hộ Tẩy Nhan Cổ Phái.
Lúc này, Cổ Thiết Thủ nhìn Lý Thất Dạ hỏi ý, hiện tại, giết hay không giết đều do một câu nói của Lý Thất Dạ, về phần Trấn Uy Hầu đang nằm im ở nơi đó đã là thịt cá trên thớt gỗ, mặc cho người chặt chém.
- Bệ hạ có lời: lần này Ma Bối Lĩnh mở ra, các giáo phái, các Vương Hầu và Hào Hùng của Bảo Thánh Thượng Quốc nên hòa thuận chung sống, dắt tay nhau cùng gìn giữ bảo tàng.
Thấy Cổ Thiết Thủ cũng nhìn về phía Lý Thất Dạ, Tử Sơn Hầu vốn là kẻ thông minh, vội vàng nói vài câu tâng bốc cả Tẩy Nhan Cổ Phái.
Về phần Nhân Hoàng của Bảo Thánh Thượng Quốc có nói cái gì chung sống hài hòa, dắt tay nhau cùng gìn giữ bảo tàng hay không thì người ngoài cũng chẳng thể biết.
Vào thời điểm này, Tử Sơn Hầu cũng không muốn gây sự, lần trước y chỉ có thể mang đầu của Đổng Thánh Long và Liệt Chiến Hầu về, hiện tại nếu như xảy ra điều sai lầm gì, để y phải mang đầu của Trấn Uy Hầu về nữa, không chỉ khiến y không cách nào báo cáo lên bệ hạ, mà còn ném cả thể diện của mình ở Bảo Thánh Thượng Quốc nữa.
- Nếu tất cả mọi người nói đây là một hồi hiểu lầm, vậy bây giờ hiểu lầm đã được làm sáng tỏ là tốt rồi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói. Hắn đứng thản nhiên ở nơi đó, giống như đang đứng ở hậu hoa viên của nhà mình vậy.
Cổ Thiết Thủ không nói hai lời, thu hồi Đại Hiền Bảo Khí, vô thanh vô tức lui về chỗ cũ.
Về phần Tử Sơn Hầu, y chỉ có thể là cười khổ một cái, cục tức đắng chát này chỉ có thể do chính y nuốt vào. Y cũng chỉ có thể thu thập thế cục như bây giờ được như vậy, trực giác nói cho Tử Sơn Hầu biết, hiện tại đáng sợ nhất không phải là người được xưng đệ nhất cao thủ Cổ Thiết Thủ của Tẩy Nhan Cổ Phái, mà là Lý Thất Dạ - kẻ có đạo hạnh thoạt nhìn không thấu sâu cạn này.
Tử Sơn Hầu cũng không có cách nào khác, dưới tình thế hiện tại này, trừ phi có Chân Nhân hoặc Cổ Thánh giá lâm, bằng không cho dù Hào Hùng hay Vương Hầu có xuất thủ đi nữa cũng không vãn hồi nổi thế cục. Trực giác nói cho Tử Sơn Hầu biết, nếu như y dám ra tay, người trẻ tuổi trước mắt này sẽ ăn tươi y. Tiểu tử này chính là chủng loại ăn thịt người nhai cả xương.
Trấn Uy Hầu bị trọng thương, trên trăm cường giả bị giết chết, chỉ bằng hai từ "Hiểu lầm" liền như gió thoảng bay qua, đối với một đời Vương Hầu như Tử Sơn Hầu, giống như y đang nuốt một con ruồi vào bụng vậy, nhưng nếu như Tử Sơn Hầu không xử lý nhường nhịn như vậy, đến lúc đó, nói không chừng không chỉ là Trấn Uy Hầu, liền sọ đầu của y đều cần người khác mang về.
Không ít tu sĩ ở đây hoang mang liếc mắt nhìn nhau, Tẩy Nhan Cổ Phái lúc này thật oai phong nha, chẳng lẽ Tẩy Nhan Cổ Phái thực sự có một chỗ dựa vững chắc cường đại phía sau lưng?
"Ầm, ầm, ầm!" ngay tại lúc này, hàng loạt âm thanh sấm động vang lên, giống vạn mã tung vó, trống trận gõ đùng đùng.
Ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy từng chiếc từng chiếc chiến xa cổ xưa chạy trên hư không, ngang trời lao đến. Chiến xa như dòng nước lũ bằng sắt thép như cuồn cuộn cuốn tới, vết bánh xe nghiền nát hư không, để lại hai luồng vết bánh xe bằng hoàng kim lóe sáng trên trời.
Những chiến xa ngang trời lao đến này cũng không nhiều, chỉ có hơn mười cái mà thôi nhưng khí thế khiến người ta như thấy được đoàn quân hổ sói vạn người nhào đến vậy.
Chiến xa nghiền khoảng không, từng chiếc chiến xa cổ xưa tản mát ra khí tức lạnh lùng, mỗi một chiếc đều in hằn nhiều vết thương loang lổ, hiển nhiên chúng không phải mã xa dùng để trang trí, vừa nhìn liền biết là chiến xa dùng cho chiến trường.
Trước đó, có Giang Tả Hầu của Giang Tả Thế Gia dẫn theo ngàn kỵ chạy đến, khí thế cuộn trào mãnh liệt, nhưng còn kém xa nếu so với hơn mười chiếc chiến xa ngang trời lao đến trước mắt này.
- Nam Thiên Thế Gia!
Vừa thấy tinh kỳ trên chiến xa, có người giật mình bật thốt.
- Đúng là chiến xa của Nam Thiên Cổ Quốc, không biết vị thế tử nào giá lâm?
Thấy khí thế của đám người mới tới cường hãn như vậy, lão đạo của Tử Hà Quan cũng biến sắc, lầm bầm nói:
- Đi ra ngoài được hơn mười chiến xa hộ giá, chỉ có thế tử mới được thụ hưởng quy cách như vậy!
Nghe được "Nam Thiên Thế Gia" bốn chữ này, rất nhiều tu sĩ ở đây cũng không kinh hoàng thất sắc, ngay cả Giang Tả Hầu hoặc Giang Tả Thế Gia luôn nói mình thuộc thế gia cổ xưa nếu đứng trước mặt Nam Thiên Thế Gia cũng không dám mạnh mồm như vậy.
Nam Thiên Thế Gia tồn tại không biết lâu hơn Giang Tả Thế Gia bao nhiêu, nhưng người ta có thể lần theo gốc rễ của Nam Thiên Thế Gia đến tận thời đại Thác Hoang, thời đại mà Thiên Thú và Thọ Tinh hoành hành khắp nơi. Lúc đó, Nam Thiên Thế Gia cũng đã đứng sừng sững một phương, vượt mọi chông gai tại vùng đất hoang dã và hung hiểm này.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK