Chương 65: Lật tay thành mây, úp tay thành mưa (thượng)
- Nói bậy nói bạ, nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!
Hai mắt của Đổng Thánh Long trợn lên trừng trừng, y nhìn Lý Thất Dạ quát.
Lý Thất Dạ không hề hãi sợ chút nào, bình thản nhìn Đại trưởng lão cùng với bốn vị trưởng lão nói:
- Trưởng lão, điều ta vừa nói chính là sự thật. Nếu Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cùng Cửu Thánh Yêu Môn kết thành thông gia, ai sẽ là người không nguyện ý nhìn thấy kết quả như vậy nhất? Nếu muốn phá hư quan hệ thông gia giữa hai phái, phương pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất là gán tội danh để chém giết ta. Cái gì khi sư diệt tổ, cái gì bề dưới phạm thượng, chẳng qua cũng chỉ là cố ý vu hãm mà thôi.
Loại thủ đoạn nhỏ này, đối với Lý Thất Dạ đã sống qua vô số năm tháng mà nói, căn bản cũng không tính là gì. Đổng Thánh Long không đến thì hắn còn phải phí chút ít miệng lưỡi, Đổng Thánh Long vừa chạy ra, chính là tặng cho hắn một cái bia ngắm sống.
Lý Thất Dạ từ tốn nói tiếp:
- Trưởng lão, hộ pháp, xem ra muốn phản bội Tẩy Nhan Cổ Phái, chỉ sợ không phải ta mà là một người hoàn toàn khác, có người muốn đầu nhập vào môn phái Thánh Thiên Giáo, muốn trong ngoài cấu kết, hãm hại tàn sát đệ tử.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, những hộ pháp khác nghe được đều nhao nhao chạy đến, trong khoảng thời gian ngắn, tầng lớp phía trên của Tẩy Nhan Cổ Phái đều tụ tập tại Tẩy Thạch Cốc.
- Phản đồ, ngươi ngậm máu phun người, tội không thể tha, muôn lần chết cũng khó mà chuộc được!
Tào Hùng sắc mặt đỏ lên, rống to. Hắn muốn vọt đến nhưng lại bị Cổ trưởng lão chặn lại.
- Sư huynh, chẳng lẽ ngươi muốn che chở phản đồ giết hại đồng môn không thành này?
Tào Hùng phẫn nộ quát.
Sắc mặt của Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ lúc này trở nên lạnh lẽo, ông ta nghiêm nghị nói:
- Sư đệ, tông môn chư lão cùng hộ pháp đều đứng ở đây, thị phi đen trắng của việc này như thế nào, mọi người sẽ có kết luận! Sư đệ cần gì phải nóng lòng nhất thời?
Đại trưởng lão không phải người ngu, chuyện kỳ quặc này, xem ra không hề đơn giản, Đổng Thánh Long cũng sẽ không tự dưng mà ôm chuyện này vào người. Sắc mặt Đại trưởng giờ đây càng trở nên lạnh lùng.
Mà trong lúc này, Lý Thất Dạ lại khoan thai nói xen vào:
- Tào trưởng lão vội vã muốn giết ta để diệt khẩu như vậy, có phải ông ta cùng Đổng lão đầu đã cấu kết với nhau làm việc xấu, mưu hại ta, phá hư chuyện thông gia giữa hai phái hay không? Chư vị trưởng lão, chư vị hộ pháp, thị phi đen trắng, ta tin tưởng con mắt mọi người đều sáng như tuyết, ai trung ai gian, xem xét một chút lập tức có thể biết ngay.
- Nghịch súc, ngậm máu phun người, không thể tha cho ngươi!
Đổng Thánh Long quát chói tai một tiếng, nháy mắt huyết khí ngập trời, thiên uy Vương Hầu cuồn cuộn, niệm phép đạp Lý Thất Dạ một cước.
- Đổng huynh, xin hãy tự trọng!
Lúc này, ánh mắt của Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ bỗng dưng mãnh liệt, sát ý đằng đằng toát ra. Trong khoảng thời gian ngắn, Đại trưởng lão hòa ái ngày thường đã biến thành người khác.
Uy thế Vương Hầu của Đổng Thánh Long không hề giảm xuống mà trái lại còn tăng thêm, thanh âm "boong boong" vang lên, chân khí đáng sợ kia trôi nổi trên đầu, tiếng rồng gầm hổ ngâm liên tục không dứt. Uy thế Vương Hầu của y làm đám hộ pháp trưởng lão đều phải biến sắc.
Cổ Thiết Thủ hừ lạnh một tiếng, huyết khí lập tức bành trướng, thanh âm thọ huyết vỗ như tiếng trống trận, khi huyết khí của ông ta vọt lên, thanh âm đồng thời rít gào. Ngay tại lúc này, bên trong Mệnh Cung của Đại trưởng lão hiện lên một con Côn Bằng. Côn Bằng che trời, khí thế tràn ngập mặt đất. Trên người Đại trưởng lão giờ đây tuôn trào ra uy khí của Vương Hầu mãnh liệt không dứt.
Vương Hầu! Đúng vậy, Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ là một Vương Hầu. Điều này không chỉ làm các đệ tử cả kinh mà còn cả bọn Tôn trưởng lão nữa. Ánh mắt Tào Hùng ngày càng co rút lại.
Lúc này Cổ Thiết Thủ đang nghênh tiếp Đổng Thánh Long. Một bước như thiên địa, Côn Bằng chìm nổi trên đỉnh đầu như muốn làmmặt đất nứt đôi, bầu trời tan nát. Dưới thần uy của Côn Bằng, vạn vật sinh linh cũng phải thần bái!
Tất cả mọi người đều không thể nghĩ tới, Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ lại ẩn nhẫn che giấu thực lực kỹ như vậy. Cho tới nay ai cũng cho rằng Đại trưởng lão chỉ là Hào Hùng, tối đa cũng chỉ đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Hào Hùng mà thôi. Thế nhưng không ngờ thực lực chân chính của Đại trưởng lão lại là Vương Hầu.
Lúc này, Vương Hầu lâu năm Đổng Thánh Long cũng lập tức biến sắc. Đều là Vương Hầu, hắn cảm nhận được uy hiếp từ Cổ lão. Vì thứ Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ tu luyện chính là Đế thuật, hơn nữa còn là một trong những Đế thuật cường đại nhất mà Minh Nhân Tiên Đế lưu lại – Côn Bằng Lục Biến. Đây là Đế thuật trọng tâm của Tẩy Nhan Cổ Phái. Đế thuật này, đối với Đổng Thánh Long mà nói có uy hiếp cực lớn!
- Tốt, tốt, tốt. Cổ huynh thâm tàng bất lộ*, khiến người ta lầm tưởng, hôm nay Đổng mỗ xen vào việc của người khác, lòng tốt lại bị người khác coi như lòng lang dạ thú. Đã như vậy, Đổng mỗ trước hết xin cáo từ!
Ánh mắt của Đổng Thánh Long trầm xuống, sau khi y nói xong lập tức xoay người rời đi.
Họ Đổng là người thông minh, hắn hiểu được thế cục này đang ở thế bất lợi cho chính mình, nếu cứ tiếp tục lưu lại nơi này sẽ bị hãm vào trong đó, không bằng trước tiên lui một bước.
Sắc mặt Tào Hùng trở nên khó coi tới cực điểm. Đại trưởng lão thâm tàng bất lộ, vừa ra tay đã bức lui Đổng Thánh Long, thoáng cái thế cục này cũng không có lợi cho gã nữa rồi.
- Xem ra có người chột dạ, đã phải vội chạy trốn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói.
Đột nhiên nghịch chuyển như vậy làm bọn Lạc Phong Hoa thấy mà miệng há to mắt ngây ngốc nhìn. Cái gì gọi là ngăn cơn sóng dữ, cái gì gọi là ba tấc lưỡi đẩy lui cường địch, hôm nay bọn chúng cuối cùng đã được chứng kiến. Đại sư huynh căn bản đã tính trước, đương nhiên không sợ sự cường đại của đối thủ.
- Phản đồ, ngươi khi sư diệt tổ, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, ngậm máu phun người!
Tào Hùng tiếp tục gào lên:
- Hôm nay ta muốn lấy lại công đạo cho đệ tử đã mất.
Lý Thất Dạ nhìn Tào Hùng, chậm rãi nói:
- Tào trưởng lão, khi sư diệt tổ sao? Ta chưa từng có làm qua sự việc khi sư diệt tổ gì nha. Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Tào trưởng lão không phải vì sợ âm mưu bại lộ, cho nên mới vội vã giết ta đi để diệt khẩu đó chứ?
- Nghịch súc. Bằng lời này của ngươi, bản tọa có thể giết ngươi tức khắc.
Tào trưởng lão quát một tiếng chói tai, lập tức ra tay với Lý Thất Dạ.
- Sư đệ, bình tĩnh một chút, không được nóng nảy!
Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ hô to. Đến bây giờ, Cổ lão đầu rốt cục đã bực mình lắm rồi. Khí thế Vương Hầu của ông ta trực tiếp trấn áp Tào Hùng.
Bị khí thế Vương Hầu này trấn áp, ánh mắt Tào Hùng lập tức co rụt lại, nhưng hắn vẫn cất tiếng hùng hổ dọa người:
- Đại sư huynh, ngươi quyết tâm muốn che chở tên nghịch súc này sao? Tên đệ tử giết hại đồng môn, khi sư diệt tổ như vậy mà cũng không xử phạt, chuyện này sẽ làm tâm ý của chúng môn hạ đệ tử nguội lạnh, làm cho thế nhân khinh thường. Từ đây về sau, sẽ không có ai tới cửa Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta nữa đâu!
Lý Thất Dạ cười khì khì nói:
- Tào trưởng lão thốt lời thề son sắt, nói ta giết hại đồng môn, khi sư diệt tổ. Vậy ngươi nói nghe một chút coi, ta giết hại đồng môn bằng cách nào? Nếu như nói không đúng, chính là Tào trưởng lão ngươi lấy thân phận bề trên ra để hãm hại môn hạ đệ tử, mưu đồ cho dã tâm lang sói của mình.
Lý Thất Dạ đốp chát lại một câu, làm đám trưởng lão, hộ pháp ở đây đều liếc mắt nhìn nhau. Thực tế là lúc này tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Đổng Thánh Long xuất hiện ở nơi này, đây đã là một loại ám chỉ rồi.
- Tốt, tốt, tốt, tốt. Nghịch súc miệng lưỡi sắc bén!
Tào Hùng cười lạnh lùng, nói tiếp:
- Mặc cho ngươi có thể ba hoa đến mức nào đi nữa, cũng không xóa mất được sự thật rằng ngươi đã đồ sát ba vị đường chủ, tàn sát Hồ hộ pháp cùng sát hại Kiếm nhi. Bằng chứng như núi rành rành ra đấy, còn không phải giết hại đồng môn là gì?
- Ba vị đường chủ, Hồ hộ pháp cùng Hà Anh Kiếm chết, chỉ có thể nói là bọn họ gieo gió gặt bão, ta chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi.
Lý Thất Dạ không chút hoảng hốt đốp lại một câu.
- Tốt, tốt, tốt. Cổ sư huynh, ngươi đều thấy được, sự thật trước mặt, bằng chứng như núi, hắn vẫn còn cố tình nói nhăng cuội.
Tào Hùng nói với Cổ trưởng lão.
Cổ Thiết Thủ nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi phải giết ba vị đường chủ, Hồ hộ pháp và Hà Anh Kiếm?
Lý Thất Dạ mang bộ mặt vô tội giải thích:
- Trưởng lão, ta chỉ là tự vệ. Hồ hộ pháp mang theo đội chấp pháp bỗng dưng xuất hiện ở trong Tẩy Thạch Cốc, rồi đột nhiên ra tay với ta, muốn giết hại ta, ta chỉ có thể tự vệ. Lý do bọn hắn gắn cho ta giống hệt như của Tào trưởng lão đây. Cái gì phạm thượng, khi sư diệt tổ... Đây nhất định là một âm mưu!
- Nói láo!
Sắc mặt Tào Hùng đỏ lên, y quát lớn:
- Theo báo cáo của đội chấp pháp đệ tử, vì Chu đường chủ cầu cứu, Hồ hộ pháp mới mang theo đội chấp pháp đệ tử tiến vào Tẩy Thạch Cốc! Nghịch súc ngươi có lòng dạ như rắn rết, muốn mưu đồ làm loạn. Sau khi bị phát hiện lập tức ra tay giết người diệt khẩu.
- Bẩm các vị trưởng lão, hộ pháp, sự thật chính là như thế.
Lúc này Chu đường chủ đang trốn sau lưng Tào Hùng bèn xông ra báo cáo:
- Lý Thất Dạ muốn mưu hại ta. Ta, ta, ta đã hét to để cầu cứu. Hồ hộ pháp mang theo đội chấp pháp đệ tử chạy đến giúp. Không nghĩ tới kẻ này cực kỳ độc ác, ra tay sát hại bọn họ.
- Còn có việc này ư?
Cổ Thiết Thủ nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm giọng hỏi.
Đám trưởng lão cùng hộ pháp lúc này cũng liếc mắt nhìn nhau. Một tên đệ tử bình thường như Lý Thất Dạ mà muốn mưu sát Chu đường chủ, đây thật sự là chuyện không thể nào tin được.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, chậm rãi đáp:
- Trưởng lão, ta không biết mưu hại là cái gì. Nếu như nói ta muốn mưu hại, Chu đường chủ còn có thể sống đến bây giờ sao? Đến Hồ hộ pháp ta cũng có thể giết, nếu như ta thực sự muốn mưu hại hắn thì sau đó cứ thế giết hắn đi, cũng chẳng đáng là cái gì. Là ta tha cho hắn một mạng, đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc đều tận mắt nhìn thấy. Ta chỉ bất quá là giáo huấn Chu đường chủ một chút mà thôi. Không nghĩ tới Chu đường chủ là một tên người rơm, ngay cả một đệ tử Uẩn Thể cảnh giới như ta cũng không đánh được. Chu đường chủ học nghệ không tinh, cái này cũng không thể trách ta đâu nha.
- Nói bậy nói bạ, ngươi rõ ràng là gian tế của môn phái khác phái tới, ẩn dấu đạo hạnh, muốn mưu đồ làm loạn. Bị Chu đường chủ phát hiện nên ngươi mới phải giết người diệt khẩu!
Tào Hùng trầm giọng nói.
- Tào trưởng lão, ngươi đây mới chính là ngậm máu phun người.
Lý Thất Dạ cười phản bác:
- Hỏi đệ tử Tẩy Thạch Cốc một chút xem, vì sao ta phải giáo huấn Chu đường chủ? Theo ta nghĩ, chỉ sợ rằng Chu đường chủ bị người sai khiến mới dám hãm hại ta. Ta đảm nhiệm chức trách sư huynh thụ đạo ở Tẩy Thạch Cốc, có thể nói là nơm nớp lo sợ, lo lắng hết lòng. Vì thụ đạo, ta đã tiêu tốn vô số tâm huyết. Mà Chu đường chủ lại cứ một mực khăng khăng, nói thứ ta truyền thụ là bàng môn tà đạo, là ta mang tà môn ma đạo truyền vào Tẩy Nhan Cổ Phái! Vũ nhục tâm huyết của ta như vậy, chỉ cần ta có một chút tự trọng, làm sao có thể nhẫn nhịn
được đây?
- Ngươi vốn đem bàng môn oai đạo vào Tẩy Nhan Cổ Phái. Ta vì sợ môn hạ đệ tử rơi vào ma đạo, bị ngươi đầu độc, mới ra tay ngăn cản bọn chúng.
Chu đường chủ một mực khăng khăng nói.
Lý Thất Dạ cười hắc hắc, đáp:
- Có phải ma đạo hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ. Một người có thể nói dối, nhưng tới ba trăm đệ tử Tẩy Thạch Cốc nói dối cùng lúc là không có khả năng. Thứ ta truyền thụ có phải ma đạo hay không, chư vị trưởng lão cùng hộ pháp nếu không ngại thì
hãy hỏi môn hạ đệ tử ở đây chút xem.
Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Cổ Thiết Thủ liền xem xét đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc ở đây. Ông ta kêu lên một vị đệ tử ngẫu nhiên, dò hỏi:
- Đại sư huynh truyền thụ cho các ngươi công pháp gì?
* Tạm hiểu: Cao thâm ẩn giấu không lộ ra >> Ám chỉ kẻ có năng lực nhưng khéo ẩn nhẫn, che giấu người khác không để họ biết khả năng của mình đến đâu
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK