Chương 77: Phất tay giết ngàn kẻ địch (thượng)
Lúc này, ở bên ngoài Quỷ Lâu có một người đi tới, khí tức của Vương Hầu phát ra từ người y khiến cho mặt bọn người Tôn trưởng lão biến sắc.
- Đổng Thánh Long!!
Tôn trưởng lão vừa nhìn rõ kẻ tiến vào, lập tức thất thanh kêu lên.
- Tào Hùng, ngươi chưa từng nói với ta rằng tiểu tử này mới là mấu chốt của Thiên Mệnh Bí Thuật
Ánh mắt của Đổng Thánh Long rơi vào trên người Lý Thất Dạ, sau đó ngưng tụ lại, y cười to:
- Như vậy, chỉ cần bắt lấy tiểu tử này là có được Đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái rồi!
- Đổng huynh, bây giờ không phải là lúc bọn ta trách cứ lẫn nhau mà có lẽ nên liên thủ, rời đi nơi này rồi hẵng bàn sau!
Tào Hùng trầm giọng nói với Đổng Thánh Long.
Đổng Thánh Long liếc nhìn Tào Hùng một cái, cười lạnh:
- Tào Hùng, chỉ bằng một kẻ mưu lược kém cỏi như ngươi, lấy tư cách gì chỉ đạo ta? Hừ, nếu bây giờ không phải do ta chú ý thì ngươi đã là một cái xác chết rồi!
- Tào Hùng, cấu kết với người ngoài, phản bội tông môn, vạn tội không thể tha!
Chu trưởng lão lúc này quát lên, bốn vị trưởng lão cũng đều phẫn nộ.
Sắc mặt Tào Hùng thay đổi, lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói thêm một lời. Đổng Thánh Long đã xuất hiện, chuyện này cũng đã có cái kết thúc.
Còn Đổng Thánh Long thì nhìn bốn vị trưởng lão, tiêu sái cười một tiếng:
- Lão Chu, ngươi nói đều là sự thật nhưng mà qua hôm nay thì sự thật đó đã khác rồi. Hắc, Lý Thất Dạ cấu kết với Cửu Thánh Yêu Môn, trộm lấy Đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái nhưng bị các ngươi phát hiện bèn cùng với truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn là Lý Sương Nhan đại chiến với các ngươi. Kết quả cuối cùng là hai bên đều chết trận!
Y ngừng trong giây lát rồi chậm rãi nói tiếp:
- Về phần Cổ Thiết Thủ nha, chỉ cần Tào Hùng liên thủ với ta, xông vào bên trong trận đồ, đánh bại Liệt Chiến Hầu. Tuy bức lui cường địch, nhưng Cổ Thiết Thủ đã bị thương nặng, không kịp chữa trị đã chết rồi. Tô Ung Hoàng của Tẩy Nhan Cổ Phái mềm yếu không có năng lực, tai vạ đến lại co đầu rút cổ nơi biên cương, không dám ra mặt nên trên dưới của Tẩy Nhan Cổ Phái cách chức chưởng môn của nàng. Mà Tào trưởng lão có công hộ phái, được môn hạ đệ tử trên dưới ủng hộ nên đã ngồi vào ghế chưởng môn.
Mặt của bốn vị trưởng lão sau khi nghe nói như vậy trở nên khó coi tới cực điểm. Một cái Tào Hùng thì bốn người bọn họ không ngán nhưng Đổng Thánh Long xuất hiện thì kết quả đã rõ ràng. Cho dù bốn người bọn họ liên thủ cũng không thể nào cùng Đổng Thánh Long tranh hùng.
- Câu chuyện này cũng không tệ lắm, không chắc sẽ trở thành câu chuyện hay nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái được mọi người ca tụng.
Đổng Thánh Long đối với kế hoạch của mình hết sức hài lòng, vừa cười vừa nói tiếp:
- Tào Hùng sẽ yên tâm làm chưởng môn còn ta có lẽ sẽ từ chức rồi. Làm khách khanh của Tẩy Nhan Cổ Phái của các ngươi lâu như vậy, ta cũng đã hết trách nhiệm.
- Khi từ chức xong ngươi sẽ mang đi Đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái phải không?
Cũng lúc này, một tiếng cười thong dong vang lên từ chỗ Lý Thất Dạ đang bị Tào Hùng nắm giữ.
Lý Thất Dạ vẫn đang ôm lấy đàn cổ, mặc dù bị Tào Hùng nắm lấy nhưng hắn vẫn bình tĩnh, lại nhìn Đổng Thánh Long cười nói:
- Mưu kế không tệ, đáng tiếc là trong mắt của ta nó cũng mới chỉ là kế hoạch mà thôi. Còn các ngươi trước khi chết có lẽ nên nhớ kĩ câu này: Kẻ ngăn đường ta, giết không tha!
- Tranh….!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời bèn dùng năm ngón tay lướt trên đàn cổ, trong chớp mắt đàn cổ trong lòng hắn sáng lên, phun ra vô tận vầng sáng, đạo uy cuồn cuộn, thoáng cái đã đẩy ra Tào Hùng đang đứng cạnh uy hiếp hắn.
“Tranh” – tiếng đàn réo vang, cầm vận ở bên trong Quỷ Lâu như sống dậy, trong thoáng chốc, những đường vân chằng chịt trong Quỷ Lâu sáng lên, phun ra vô số phù văn hợp thành hai đạo kiếm quang, theo một tiếng kiếm kêu mà bay ra!
“Xoẹt” một đạo kiếm quang chém xuống, Tào Hùng không kịp hét một tiếng, đầu đã lìa khỏi cổ bay lên, lúc này gã mới nhìn thấy máu từ cổ của mình phun ra xối xả. Tào Hùng cho đến lúc chết cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- A……..a!
Còn Đổng Thánh Long kêu thảm một tiếng, một đạo kiếm quang đâm vào trong cơ thể của y, phá hủy đạo cơ của Đổng Thánh Long. Đạo cơ của y ở dưới một kiếm này trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn, dễ dàng gẫy vụn. Đổng Thánh Long phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề ngã xuống mặt đất.
- Không!
Đổng Thánh Long thảm thiết la lên, lăn lộn ở trên mặt đất, sắc mặt sợ hãi, hét rầm lên:
- Không..không..không có khả năng!
Lúc này Mạc hộ pháp cùng bốn vị trưởng lão bị dọa sợ đến ngây người. Tào Hùng thì không nói, nhưng Đổng Thánh Long chính là Vương Hầu lâu năm mà vẫn không chịu nổi một đòn. Bốn vị trưởng lão không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra nữa.
- Ba..ba..ba ngàn năm đạo hạnh của ta!!
Cuối cùng Đổng Thánh Long hét lên một tiếng, chân tay run rẩy chống đỡ thân hình. Trong thoáng chốc y như đã già đi mấy trăm tuổi, thân thể còng xuống, huyết khí khô quắt.
- Tiểu súc sinh, ta liều mạng với ngươi!
Đổng Thánh Long sau khi bò dậy giống như đã phát cuồng, lao thẳng về phía Lý Thất Dạ, nhưng bây giờ y đã như một ông lão trăm tuổi, ngay cả đi đứng cũng run rẩy.
- Bắt lấy hắn!
Lý Thất Dạ chỉ nheo mắt một cái, ung dung ra lệnh.
Bốn vị trưởng lão cùng với Mạc hộ pháp lúc này mới phục hồi tinh thần, Tiền trưởng lão dễ dàng bắt lấy Đổng Thánh Long. Lúc này ông ta mới phát hiện ra một thân đạo hạnh của Đổng Thánh Long đã bị phá hủy hoàn toàn, chuyện này để Tiền trưởng lão kinh hãi vô cùng.
- Tiểu súc sinh, có gan thì giết ta, giết ta đi!
Đổng Thánh Long như đã điên rồi, ở trong tay Tiền trưởng lão quẫy đạp dữ dội, tóc tai bù xù, hướng về phía Lý Thất Dạ vung tay múa chân, muốn bổ nhào qua.
Ba ngàn năm tu đạo thế nhưng trong một đêm đạo hạnh bị hủy hết, với một kẻ là tu sĩ thì chuyện này còn thống khổ hơn so với giết chết hắn nhiều, nên Đổng Thánh Long nổi điên cũng là chuyện đương nhiên.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn Đổng Thánh Long một cái rồi nói:
- Rồi sẽ giết ngươi nhưng không phải bây giờ. Ngươi ngàn không nên, vạn không nên, không nên nhất chính là chọc tới ta, đây là ngươi tự tìm đường chết.
Đổng Thánh Long lúc này hét lên một tiếng chói tai, lại muốn xông tới Lý Thất Dạ nhưng không thoát nổi bàn tay của Tiền trưởng lão.
Trước sau thay đổi nhanh chóng khiến cho bốn vị trưởng lão rung động vô cùng. Mới vừa nãy, Đổng Thánh Long với tư cách là một Vương Hầu làm cho bọn họ kiêng kị vô cùng, chỉ sợ cả bốn người liên thủ cũng không thể đấu lại y. Thế nhưng chỉ sau một khắc Đổng Thánh Long đã biến thành một ông lão tay trói gà cũng không nổi. Chuyện này thật đáng sợ!
Bốn vị trưởng lão bây giờ cũng phải kiêng kị nhìn cái đàn cổ trong lòng Lý Thất Dạ, nhìn thấy cái đàn cổ phong cách xưa cũ này, ai nấy đều rùng mình một cái.
Cuối cùng, Đổng Thánh Long bị bắt nhốt lại.
- Chuyện này..chuyện này là sao?
Tào Hùng phản bội tông môn thì đã không cần nói nữa nhưng Lý Thất Dạ dễ dàng giết chết Tào Hùng, hủy đi đạo hạnh của Đổng Thánh Long làm cho bốn vị trưởng lão chấn động không ngừng.
- Chỉ là đế uẩn tiên uy của Tiên Đế mà thôi, đế uẩn tiên uy hóa thành kiếm, có thể chém giết bốn phương!
Lý Thất Dạ ôm đàn, bình tĩnh giải thích.
Đến lúc này bốn vị trưởng lão và Mạc hộ pháp đều đưa mắt nhìn kĩ lại tòa Quỷ Lâu này. Hồi nãy, khi Lý Thất Dạ gảy đàn, bọn họ đều cảm nhận được đạo vận dồi dào kia, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên bọn họ không có cách nào xác định rõ ràng, bây giờ tuy trấn tĩnh xem lại cái lầu này, bọn họ vẫn không nhìn thấu nổi huyền ảo trong đó.
- Cái..cái đàn cổ này là ở đâu ra?
Tôn trưởng lão hít vào một hơi khí lạnh, chợt lên tiếng hỏi.
Lý Thất Dạ cười cười trả lời:
- Trong lúc ta bị phạt diện bích ở đây, Tổ sư xuất hiện trong mộng của ta, nói với ta là dưới lầu có chôn một cái đàn cổ mà năm xưa Tổ sư đã dùng nó đánh đàn, về sau đàn cổ này chìm xuống dưới đất.
- Ta làm theo lời của Tổ sư căn dặn, đào cái đàn cổ này lên. Ở trong mộng, Tổ sư còn nói cho ta huyền bí của tòa cầm lâu này. Tòa cầm lâu này nguyên là nơi mà năm đó Tổ sư ngồi hồi tưởng lại chuyện xưa. Tổ sư thừa nhận tiên uy của thiên địa, trong lúc đánh đàn áo nghĩa đã khắc ở bên trong cầm lâu. Lâu ngày, cả tòa cầm lâu đều ẩn chứa vô vàn cầm vận, đồng thời ở bên trong vô vàn cầm vận này cũng chứa lấy mênh mông đế uẩn tiên uy của Tổ sư, thậm chí còn cất giấu lấy một đầu cầm đạo vô thượng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói, giống như đang kể chuyện thật sự xảy ra vậy.
Hắn cười cười rồi lại tiếp tục:
- Tổ sư ở trong mộng cũng chỉ cho đệ tử cách điều động cầm vận ở trong cầm lâu và cả đế uẩn tiên uy nữa.
Bốn vị trưởng lão nghe Lý Thất Dạ nói như vậy cũng kinh sợ biến sắc, bọn họ có mơ cũng không nghĩ tới nơi bị bọn họ gọi là Quỷ Lâu vậy mà chứa lấy đế uẩn tiên uy cường hãn như thế.
- Thất Dạ chính là người sẽ trùng hưng Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta. Tổ sư đã chọn hắn thì tương lai có lẽ hắn sẽ dẫn chúng ta đi về hướng phục hưng, đứng dậy vùng lên tìm lại vinh quang của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Ngô trưởng lão kích động thốt lên.
Tổ sư trước đó đã báo mộng truyền đạo, giờ lại báo mộng đào bảo vật, bốn vị trưởng lão đã không còn chút nghi ngờ nào về việc Tổ sư đã chọn trúng Lý Thất Dạ, tuyển hắn làm người trùng hưng Tẩy Nhan Cổ Phái nữa rồi.
Chỉ trong thoáng chốc, vị trí của Lý Thất Dạ trong lòng các trưởng lão đã thay đổi. Việc Lý Thất Dạ được Minh Nhân Tiên Đế Tổ sư nhìn trúng đồng nghĩa với việc trong tương lai hắn là người đại biểu cho Tổ sư rồi.
Bốn vị trưởng lão vất vả lắm mới khôi phục tinh thần, Tiền trưởng lão hiểu biết nhiều thì thào nói:
- Chuyện về cầm lâu ta đã đọc qua một ít sách vở ghi lại, hình như đúng là nơi Tổ sư đánh đàn. Thật không ngờ nơi đây lại chứa đầy đế uẩn tiên uy của Tổ sư!
- Chẳng lẽ cả tòa cầm lâu này chứa đế uẩn tiên uy so với bức họa Tổ sư mà chúng ta thờ phụng còn nhiều hơn, cường đại hơn?
Chu trưởng lão giật mình nói nhỏ.
- Cũng may nhờ Thất Dạ, nếu không chúng ta lại bỏ lỡ đế vật như cầm lâu này.
Tôn trưởng lão cảm thán một câu.
Còn Ngô trưởng lão kích động nói to:
- Tổ sư che chở cho Tẩy Nhan Cổ Phái, không muốn nhìn Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc nên mới chọn lấy Lý Thất Dạ làm người trùng hưng môn phái chúng ta.
Bốn vị trưởng lão vui mừng không thôi, sống trong Tẩy Nhan Cổ Phái đã suy sụp này, giờ nhìn thấy kỳ tích xuất hiện trên người Lý Thất Dạ, bọn họ như thấy được hi vọng.
- Không tốt! Đại sư huynh còn bị vây ở bên trong trận đồ, chúng ta phải nhanh chóng cứu ông ấy. Chứ không e rằng Thánh Thiên Giáo sẽ dùng độc kế khác ám hại Đại sư huynh mất!
Tiền trưởng lão bây giờ như mới nghĩ tới một việc quan trọng khác, giật mình thốt lên.
- Ở bên trong Tẩy Nhan Cổ Phái thì chuyện này đâu có gì là khó. Để ta lại đàn một khúc, phá trận đồ của Liệt Chiến Hầu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói rồi ngồi xếp bằng trên đất, ngón tay bắt đầu gảy trên đàn cổ “tranh, tranh, tranh”.
Ngay khi đàn cổ sáng lên thì cầm lâu cũng sáng theo.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK