Chương 101: Trấn Uy Hầu (thượng)
Lý Thất Dạ nói vậy khiến mọi người tái mặt, dù sao Trấn Uy Hầu cũng là Vương Hầu tiền triều của Bảo Thánh Thượng Quốc, có địa vị cao quý. Huống chi đạo hạnh của kẻ này cũng là Vương Hầu đỉnh, thực lực khiến người khác phải cực kì kiêng dè, sánh vai cùng Tử Sơn Hầu.
- Đồ con lợn, hôm nay bản hầu phải trừng trị ngươi!
Trấn Uy Hầu giận tím mặt, thân là Vương Hầu mà bị một vãn bối sỉ nhục như vậy thì uy danh của y sao còn? Dưới cơn giận, y vồ về phía Lý Thất Dạ, một bàn tay to như quả núi đập xuống đủ để đè chết thằng ôn con.
"Phịch" một tiếng, Lý Thất Dạ vẫn sừng sững bất động ngồi trên lưng Ngưu Phấn, căn bản chẳng cần hắn ra tay, Cổ Thiết Thủ đã bước qua chặn bàn tay của Trấn Uy hầu.
- Trấn Uy Hầu, nếu ngươi muốn đánh thì ta chơi với ngươi, sao lại ra tay với vãn bối?
Cổ Thiết Thủ lạnh lùng nói.
Cổ Thiết Thủ nói xong khiến mặt mọi người lại tái thêm, ông ta chẳng hề e sợ nói như vậy thì đúng là không thèm nể mặt Bảo Thánh Thượng Quốc rồi.
Phải biết rằng, Tẩy Nhan Cổ Phái từ khi xuống dốc vẫn luôn bé tiếng, không dám va chạm chứ đừng nói là gây sự với Bảo Thánh Thượng Quốc. Mà hiện tại, Cổ Thiết Thủ chẳng hề cân nhắc, vì một vãn bối mà mâu thuẫn với cấp bậc Vương Hầu như Trấn Uy Hầu, chẳng nhẽ Tẩy Nhan Cổ Phái đã tới lúc quật khởi hay sao?
- Được, được, được. Cổ Thiên Thủ, bản hầu xem Tẩy Nhan Cổ Phái nhà ngươi có bao nhiêu vốn liếng, tung hết ra cả đi.
Trấn Uy Hầu liếc xéo Lý Thất dạ, gằn giọng:
- Chờ bản tọa chém Cổ Thiết Thủ xong thì giết thằng oắt con nhà ngươi cũng không muộn.
Nói xong y liền nhảy vọt lên.
Trong nháy mắt, ở phía chân trời, Trấn Uy Hầu và Cổ Thiết Thủ đều chiếm một phương, giữa khoảng khắc đó, huyết khí hai bên đều ngập trời, ào ạt như sóng lớn, Thọ Luân lơ lửng, huyết quang dập dờn, thần uy của Vương Hầu càn quét vạn dặm.
Gặp phải trận quyết đấu của hai vị Vương Hầu, tu sĩ cấp thấp không khỏi sợ run người. Tuy hai người lập chiến trường ở phía chân trời nhưng khí tức Vương Hầu của họ vẫn khiến người khác kính sợ.
Lúc này, tay trái Trấn Uy Hầu nâng một tòa bảo tháp, hai mắt lập lòe từng tia pháp tắc, lạnh lùng nhìn Cố Thiết Thủ. Mà ánh mắt của Cố Thiết Thủ cũng nghiêm nghị, Mệnh Cung treo trên đầu, Thọ Luân quay không ngừng, Thọ bảo lại thúc dục huyết khí càng thêm hùng mạnh, giống như nước lũ cuồn cuộn không ngừng.
- Giết!
Trấn Uy Hầu quát chói tai một tiếng, bảo tháp được tế lên nổ ran, trong nháy mắt, bảo tháp phóng to như núi, phun ra từng đợt cương khí như sóng dữ, khi đánh ra, một tia cương khí có thể đánh nát một đỉnh núi.
- Mở!
Cổ Thiết Thủ huýt dài, Mệnh Cung mở rộng, chỉ thấy Côn Bằng nhảy lên, cái đuôi lớn xòe ra.
- Tạch!
Hệt như một con Côn Bằng che chời nhảy ra ngoài khơi, đuôi lớn đập mạnh liên tục xuống biển, đập tan cương khí của bảo tháp ngay tại trận, thâm chí có cương khí còn bị đập ngược về sau.
Trấn Uy Hầu tái mặt, lập tức lật bảo tháp, thu hồi cương khí bị bắn ngược trở về. Cùng lúc, Cổ Thiết Thủ như Côn Bằng bay liệng, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Trấn Uy Hầu. Chỉ thấy Côn Bằng bổ nhào, hai cánh của nó như mây rủ trên trời đánh xuống mạnh mẽ tựa san núi bay non.
- Giết!
Khí thế như vậy khiến Trấn Uy Hầu nhăn mặt, bảo tháp như nuốt chửng thiên địa linh khí, khí thế vô cùng uy nghiêm, đập tan hư không, xuyên nứt mặt đất, không giữ lại chút nào, muốn trấn áp Côn Bằng.
Trong phút chốc, ở phía chân trời, hai người chiến đấu đến trời long đất lở. Trấn Uy Hầu điều khiển bảo tháp bay lượn, sát phạt lạnh lùng, mà Cổ Thiết Thủ lại không dùng bảo khí, chỉ dựa vào Côn Bằng Lục Biến để đối chọi với chân khí của Trấn Uy Hầu.
Cảnh này khiến không ít người đang xem hoảng sợ, kể cả Hỗn Nguyên Hầu từ Bảo Thánh Thượng Quốc, lão đạo từ Tử Hà Quan hay các đại yêu từ Phi Giao Hồ. Về phần các tu sĩ khác, thậm chí còn bị khí thế sát phạt tứ phương này ép đến không thở được.
- Đế thuật quá vô song!
Thấy Cổ Thiết Thủ ngay cả bảo khí cũng chẳng cần, lại chỉ bằng Côn Bằng Lục Biến mà bất phân thắng bại với Trấn Uy Hầu, khiến Hỗn Nguyên Hầu cũng phải tái mặt, lẩm bẩm nói ra.
Trong các tu sĩ ở đây, chỉ cần là kẻ có kinh nghiệm đều chăm chú nhìn, tỷ như vị Quy Vương già đời của Phi Giao Hồ, vừa giật mình vừa hâm mộ, thán rằng:
- Côn Bằng Lục Biến ư, đây là Đế thuật không ai bì nổi của Minh Nhân Tiên Đế, diễn hóa từ Côn Bằng vô địch mà ra.
Ngay cả Giang Tả Hầu đến từ Giang Tả Thế Gia thấy Côn Bằng Lục Biến của Cổ Thiết Thủ, liền nheo mắt, mặt tỏ ra nguy hiểm, ánh mắt sáng rực. Đối với chính gã hay gia tộc của gã, Đế thuật này có giá trị khác, nếu như có thể, Giang Tả Hầu cũng muốn đoạt loại Đế thuật này của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đối với Giang Tả Thế Gia, Đế thuật của Minh Nhân Tiên Đế là một nỗi đau. Tổ tiên của họ, Giang Tả Hiền đã từng là hàng khủng cực phách, có thể gọi là thiên tài có thiên phú nhất Nhân Hoàng Giới, ngay cả Minh Nhân Tiên Đế cũng từng thua trong tay ông ta.
Nhưng kẻ cười cuối cùng lại là Minh Nhân Tiên Đế. Công pháp do Giang Tả Hiền Vương khai sáng không thể địch lại công pháp do Minh Nhân Tiên Đế khai sáng. Sau khi Minh Nhân Tiên Đế tiếp nhận Thiên Mệnh, công pháp đó trở thành Đế thuật.
Vì chuyện này, công pháp của Giang Tả Thế Dia, dù là Đại Hiền Thuật hay bí pháp cổ lão, chốt lại đều kém Đế thuật của Minh Nhân Tiên Đế một bậc.
Lúc này thấy Côn Bằng Lục Biến có thần uy vô địch, Giang Tả Hầu thèm khát, nếu đoạt được Đế thuật này, tương đương với việc đưa Giang Tả Thế Gia lên một tầm cao mới.
- Tẩy Nhan Cổ Phái tuy đã xuống dốc nhưng Đế thuật vẫn vô địch như xưa.
Tràng cảnh này khiến người ta phải cảm khái, Tẩy Nhan Cổ Phái bây giờ chẳng qua chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi, là hàng lởm ở Đại Trung Vực, nhưng Đế thuật trong tay Cổ Thiết Thủ vẫn đáng sợ như vậy.
Thấy uy lực của Đế thuật, mọi người nhìn chằm chằm, thậm chí có không ít kẻ thầm thèm nhỏ dãi, nếu như có thể diệt Tẩy Nhan Cổ Phái, đạt được Đế thuật này thì có thể đề cao căn cơ của môn phái mình rất nhiều.
Chính vì nguyên nhân này, trước kia Cổ Thiết Thủ rất ít khi ra tay, cũng rất ít khi sử dụng Đế thuật, thứ này quá khiến người khác đỏ mắt, nhưng bây giờ thế cục đã khác.
Lý Thất Dạ cũng không thèm nhìn chiến trường, sai Ngưu Phán đi về cửa đá phía cuối đường.
- Đứng lại, đây không phải nơi Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi có thể tới, lượn nhanh, nếu không sẽ rước họa diệt môn!
Đệ tử đi theo Trấn Uy Hầu quát lên, chặn đường của Ngưu Phấn.
- Họa diệt môn ư?
Lý Thất Dạ ngồi trên Ngưu Phấn, trừng mắt với đám cường giả của Bảo Thánh Thượng Quốc, sẵng giọng:
- Ai muốn tấn công Tẩy Nhan Cổ Phái, bất cứ lúc nào ta cũng hoan nghênh, càng nhiều người càng tốt, đỡ bị buôn tẻ. Bây giờ, cút cho ta!
- To mồm vãi, từ bao giờ Tẩy Nhan Cổ Phái lại có một tên đệ tử tự cao tự đại như vậy, muốn khiêu chiến thiên hạ sao?
Thái độ của Lý Nhất Dạ khiến cho nhiều người trố mắt nhìn nhau.
- Muốn chết!
Cường giả của Bảo Thánh thượng quốc giận dữ, hàng loạt bảo khí đập tới Lý Thất Dạ.
- Phẹt!
Bỗng nhiên, thân thể to lớn của Ngưu Phấn rung lên, hơn trăm cường giả cản trở Lý Thất Dạ liền bị đánh bay, lúc chúng đang lơ lửng, một chiếc xúc tu vươn ra cuốn cả đám vào trong miệng, ngấu nghiến nuốt trọn.
- Đây là yêu vật gì???
Thấy Ngưu Phấn một hớp nuốt lấy trăm tên cường giả, không ít người run cầm cập, sống lưng lạnh buốt, thì thào.
Đến cả đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng phải run sợ, Hứa Bội xanh mặt, bàn tay chảy mồ hôi lạnh, lập cập nói:
- Nó, nó, nó còn có thể ăn thịt người sao?
- Hung vật trời sinh, ăn thịt người thì có gì lạ.
Ngồi trên lưng Ngưu Phấn, Ký Thất Dạ ung dung đáp, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hắn trả lời như vậy khiến cho các đệ tử khác càng thêm sợ hãi. Nhìn qua thì Ngưu Phấn rất lởm, khô đét còi cọc. Đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái lúc trước còn nghĩ rằng nó chỉ là một con yêu ốc sên thông thường mà thôi, bây giờ thấy nó mở miệng là nuốt trên trăm cường giả, bọn chúng không sợ hãi sao được.
Đây không phải là yêu quái thông thường mà là đại hung vật, nếu như không có Lý Thất Dạ ở đây, bọn họ cũng chẳng dám ngồi yên trên lưng Ngưu Phấn.
Dĩ nhiên đám đệ tử này không biết rằng Thiên Ngưu Tổ Họa là hung vật từ rất xa xưa, thế nhưng chúng cũng sắp bị tuyệt diệt nên thế gian mới khó thấy.
Lúc này, ốc sên to lớn chậm rãi bò về phía cửa đá cuối đường, cường giả của Bảo Thánh Thượng Quốc thủ tại nơi này đều run cầm cập, rối rít lui về phía sau, không dám cản đường nó, con ốc sên này thật sự quá nguy hiểm.
Ốc sên bò tới vách đá, Lý Thất Dạ nhảy từ trên xuống. Ở cuối đường có hai cánh cửa đá rất lớn, hiện tại vẫn đang đóng kín. Chiếc cửa đá khổng lồ này được xây trên bục đá cực cao, tựa hồ, nơi này đã từng là một tế đài.
Bất luận là nền đài hay cửa đá, lúc này đều đã bị phá hoại đến bạc màu, bục đá còn có phần bị sứt mẻ, cửa đá lồi lõm loang lổ, rõ ràng đã từng có người dùng đao kiếm tấn công nó.
Trên thực tế, Ma Bối Lĩnh trăm năm mới mở một lần, rất nhiều người không cam lòng nên muốn ép buộc mở cửa đá của Ma Bối Lĩnh, đáng tiếc, cho tới bây giờ đến cả Đại Hiền cũng chưa thành công.
Lý Thất Dạ khẽ vuốt cửa đá, Ma Bối Lĩnh đã từng trải qua rất nhiều chuyện cũ. Trên thực tế, kẻ đầu tiên đi vào Ma Bối Lĩnh không phải là Minh Nhân Tiên Đế, ở thời đại xa xưa, khi Lý Thất Dạ còn là Âm Nha, hắn không chi đưa mỗi Minh Nhân Tiên Đế đi vào nơi này. Cuối cùng sau vô số tâm huyết của họ bỏ ra mới đem Ma Bối Lĩnh trở thành tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái.
- Ngươi có biết ở thời xa xưa, kẻ đầu tiên mở cánh cửa đá này ra là ai không?
Rốt cuộc, Lý Thất Dạ thu tay về, hỏi Lý Sương Nhan ở bên cạnh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK