Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 92: Một con ốc sên (hạ)

Lúc này, Lý Thất Dạ đặt tay lên người con ốc sên cực lớn kia, chỉ thấy một tia sáng bay ra từ thân thể nó rồi biến mất trong mi tâm của Lý Thất Dạ.

Sau khi tia sáng này bay ra khỏi cơ thể, toàn thân con ốc sên to lớn này rung động một cái mới có thể bò chậm rãi được.

- Một nồi súp cực bổ đã được nấu xong.

Lý Thất Dạ lên tiếng:
- Ngươi đã đi theo ta vậy để ngươi uống nó.

Hắn nói như vậy làm con ốc sên dở khóc dở cười, nồi thuốc này dùng cả Thọ Huyết của nó để nấu đấy nha.

- Như thế nào? Không thích ư? Nếu như ngươi không muốn, hai người bọn họ từ nãy giờ chỉ chực cướp lấy uống hết đây này!

Lý Thất Dạ đưa tay chỉ vào hai thầy trò Mạc hộ pháp, cười nói.

- Uống, uống, sao lại không uống chứ?!

Con ốc sên to lớn thật sự rất sợ thầy trò Mạc hộ pháp tranh đoạt nồi súp với nó, nên nó vừa nhanh chóng bưng cái nồi lên vừa ừng ực uống không ngừng. Nồi nước thuốc này dùng cả Thọ Huyết của nó nấu, nếu như nó không uống, vậy nó sẽ tổn thất to lớn không tưởng, mà trọng thương phải cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể hồi phục lại.

Cuối cùng con ốc sên cũng uống xong nồi nước thuốc. Nó thở thật dài một hơi, cảm tưởng như vừa mới đi Quỷ Môn Quan một chuyến trở về vậy.

- Thu xác lại a!

Lúc này, Lý Thất Dạ ra lệnh cho con ốc sên.

Con ốc sên to đồ sộ lẩm nhẩm chân quyết một cái, lập tức biến thành một ông lão gầy khô quắt đứng trước mặt đám người Lý Thất Dạ. Trên trán ông lão này mọc hai nhánh thịt thừa, đồng thời lão còn đeo trên lưng một cái vỏ giống như thuẫn giáp vậy.

- Ặc, đây là chân thân của ngươi à?

Nam Hoài Nhân ngây người hỏi. Bộ dáng ông lão này so với hình dáng trước khi biến thân có tương phản quá lớn. Con ốc sên vừa rồi to như một ngọn núi nhỏ, còn ông lão trước mắt này gầy khô quắt queo tưởng như một trận gió có thể thổi bay ông ta bất cứ lúc nào.

- Không, đây là thân thể thứ hai của ta.

Ông lão vừa cười vừa lắc đầu:
- Hình dáng vừa rồi mới là chân thân.

Nói xong ông ta khom người chào Lý Thất Dạ:

- Tiểu lão tên là Ngưu Phấn, vừa rồi bị lá che mắt nên đã mạo phạm công tử.

- Ặc, cứt trâu á!
Nghe ông lão xưng tên, Nam Hoài Nhân mở to hai mắt, hoài nghi hỏi:
- Có, có tên gọi như vậy sao?

Ông lão trừng mắt nhìn Nam Hoài Nhân một cái, hơi xấu hổ bào chữa:
- Là Ngưu Phấn, chữ phấn trong phấn đấu!

- Hiểu lầm, hiểu lầm!

Nghe ông lão nói như vậy, Nam Hoài Nhân cũng thấy xấu hổ vì sự vô tâm của mình, hắn chỉ biết cười gượng.

Chuyện này làm Lý Sương Nhan rất muốn cười to một tiếng nhưng lại thấy không tiện, nên đành đem chút vui vẻ này giấu ở trong lòng.

Không thấy thân thể ốc sên không lồ kia nữa , Nam Hoài Nhân lại cảm thấy rất thân thiết với Ngưu Phấn gầy khô quắt này. Hắn hỏi thân thiện:
- Ngưu gia, ngươi đào hầm tại Cựu Chỉ của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta là muốn tìm cái gì thế? Ngươi không phải muốn đào bảo tàng của Tẩy Nhan Cổ Phái đó chứ?

- Ta chỉ tùy tiện đào chơi một chút thôi. Lại nói, từ trước đến nay đã có bao nhiêu người đến đây lần mò rồi. Nếu có bảo tàng thì làm gì còn đến phiên ta nữa.
Ngưu Phấn tức giận trừng mắt nhìn Nam Hoài Nhân.

- Ngưu gia ngài không phải đào bảo tàng, vậy khoan một cái động sâu như thế làm gì?

Nam Hoài Nhân không chịu từ bỏ ý định, cố ý hỏi tiếp.

Lý Thất Dạ thấy bộ dạng của Ngưu Phấn liền nói chen vào:
- Hắn đang tìm Họa Thần!

- Họa Thần ư? Họa Thần là cái gì?

Vẻ mặt Nam Hoài Nhân trở nên mờ mịt, hết nhìn Lý Thất Dạ lại quay sang nhìn Ngưu Phấn dò hỏi.

Mạc hộ pháp luôn đứng im lặng ở bên cạnh nhe cuộc đối thoại xong chợt giật mình, nhìn Ngưu Phấn hỏi:
- Ngươi muốn tìm Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta ư?

Vừa nghe ba chữ “Thủ hộ thần”, Nam Hoài Nhân cũng cả kinh, ngạc nhiên bật thốt:
- Theo truyền thuyết đó là tồn tại mạnh nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta a! Ngoại trừ Tổ sư ra, không có ai có thể địch lại Thủ hộ thần!

Ngưu Phấn đành phải thừa nhận:
- Ta cũng chỉ tùy tiện tìm tòi một chút thôi. Vốn nghe nói Thủ hộ thần của các ngươi đã sớm rời đi rồi, nhưng ta vẫn muốn lần mò trong vùng đất này, xem xem ông ta có để lại đôi câu vài lời gì đó hai không. Có khi ta lại có duyên đạt được thì sao?

- Nếu Thủ hộ thần vẫn còn thì Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đã không có ngày hôm nay rồi!

Nam Hoài Nhân đã từng nghe nhiều sự tích về Thủ hộ thần, không kiềm chế nổi tâm tình, thì thào một câu.

Truyền thuyết về Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ Phái quả thực có rất nhiều.

Không phải bất kỳ môn phái nào cũng đều có Thủ hộ thần. Ngoại trừ môn phái vô cùng cường đại mới có Thủ hộ thần ra, cũng chỉ có một vài môn phái có chút cơ duyên may mắn tìm được Thủ hộ thần cho tông môn của mình mà thôi.

Về xuất thân của Thủ hộ thần, trên căn bản không có hạn chế gì. Thủ hộ thần có khả năng là Thiên Thú, cũng có thể là Thọ Tinh hoặc những sinh linh khác. Trong nhiều trường hợp, đa phần các Thủ hộ thần đều tồn tại cùng môn phái, chỉ khi nào môn phái này bị diệt vong thì Thủ hộ thần mới rời đi.

Tẩy Nhan Cổ Phái cũng có một vị Thủ hộ thần, vị này được gọi là Họa Thần. Truyền thuyết kể lại: vị Thủ hộ thần này cường đại cực kỳ, thậm chí đời sau có người còn nói rằng, trong thời đại Minh Nhân Tiên Đế trị vì ra, ngoại trừ vị Tiên Đế này ra, không có bất kỳ ai mạnh hơn vị Thụ hộ thần này. Về sau, Tẩy Nhan Cổ Phái có thể sừng sững không ngã, ở một trình độ nhất định cũng có quan hệ lớn lao tới Thủ hộ thần.

Còn về lai lịch vị Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng có nhiều truyền thuyết. Có cái cho rằng Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ Phái từ trong Táng Địa đi ra, cũng có truyền thuyết cho rằng vị này sinh ra ở Cựu Thổ, còn có truyền thuyết cho rằng Thủ hộ thần được Minh Nhân Tiên Đế hàng phục ở thiên ngoại mang về…

Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ Phái đã bảo vệ môn phái này qua rất nhiều thời đại liên tiếp, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, một ngày nào đó vị Thủ hộ thần này đột nhiên rời đi, về sau biến mất không tung tích, cũng không có người nào từng gặp qua ông ta nữa.

Có người nói rằng vị Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ Phái biến mất vào khoảng năm vạn năm trước, càng nhiều người khẳng định rằng ông ta mất tích từ lâu hơn nữa, chẳng qua Tẩy Nhan Cổ Phái cố tính giấu diếm tin tức mà thôi.

Vì sao Thủ hộ thần của Tẩy Nhan Cổ phái đột nhiên phải rời đi? Vì cái gì mà đang một mực bảo vệ Tẩy Nhan Cổ Phái, ông ta lại vứt bỏ hết thảy? Không ai biết được đáp án, kể cả những đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái lúc đó cũng vậy. Về sau chuyện này trở thành một câu đố chưa có câu trả lời.

- Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu? Trở về sao?

Lúc này, Mạc hộ pháp hỏi ý kiến Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn một lượt qua vùng đất này, lắc đầu nói:
- Không, các ngươi đem ta chôn xuống!

- Chôn, chôn xuống á?

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Nam Hoài Nhân nghẹn họng nhìn trân trối, vội vàng nói tiếp:
- Đại sư huynh, cái này, cái này là điềm xấu a!

- Cứ chôn xuống!

Lý Thất Dạ không nói gì thêm, chỉ phân phó Mạc hộ pháp ngắn gọn.

Cuối cùng hắn đã chọn xong một nơi, Mạc hộ pháp lập tức chôn Lý Thất Dạ trong một ngọn núi cao nhất ở Cựu Chỉ. Hơn nữa còn chôn rất sâu, cũng một phần nhờ Ngưu Phân tự mình đào động cho Lý Thất Dạ nên bọn họ mới có thể chôn Lý Thất Dạ xuống như vậy.

- Đại sư huynh sẽ không có việc gì a!

Việc Lý Thất Dạ bỗng dưng muốn đem mình chôn xuống đất làm cho Nam Hoài Nhân cả kinh một hồi. Nếu không phải Đại sư huynh hoàn toàn thanh tỉnh, gã thực sự cho rằng Đại sư huynh đã điên rồi.

- Không có việc gì!

Lý Sương Nhan lắc đầu, sau đó không nói gì thêm nữa. Tuy nàng không biết tại sao Lý Thất Dạ lại đem mình đi chôn, nhưng hắn làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn.

- Đây là một loại nghi thức!

Ngưu Phấn nhìn kỹ chỗ Lý Thất Dạ tuyển chọn, nhớ lại phương thức chôn vùi của hắn, gật gù nói tiếp:
- Đây là một loại nghi thức cực kỳ hiếm thấy. Có khả năng là nghi thức câu thông.

- Câu thông? Cùng cái gì câu thông đây chứ? Tại sao phải chôn thật sâu như thế mới câu thông được?

Nam Hoài Nhân tò mò hỏi.

Đối với sự hiếu kỳ của Nam Hoài Nhân, Ngưu Phấn cũng không cho ra đáp án gì. Ông ta cũng không biết Lý Thất Dạ muốn cùng cái gì câu thông, nhưng ông ta cảm thấy vật đó khẳng định cực kỳ kinh khủng.

Lý Thất Dạ ở trong lòng đất trọn vẹn năm ngày năm đêm mới từ dưới mặt đất chui lên.

- Chúng ta trở về thôi!

Sau khi chui lên, hắn chỉ phân phó ngắn ngủi một câu như vậy, không nói thêm gì nữa.

Nam Hoài Nhân có một bụng nghẹn đầy hiếu kỳ, gã cực kỳ muốn hỏi, nhưng thấy thần thái thất vọng của Lý Thất Dạ, gã không dám mở miệng. Một khi Lý Thất Dạ không muốn nói, ai hỏi đi nữa cũng vô dụng.

Lần này, Ngưu Phấn dùng chân thân của mình cõng đám người Lý Thất Dạ trở về. Tuy có hình dáng một con ốc sên cực lớn, nhưng tốc độ bò của Ngưu Phấn làm cho Nam Hoài Nhân tròn mắt ngạc nhiên. Ngưu Phấn bò trên mặt đất nhanh như tia chớp, không tưởng tượng nổi. Chỉ sợ rất nhiều bảo vật phi hành cũng đuổi không kịp tốc độ của Ngưu Phấn.

Càng thần kỳ hơn nữa là việc Ngưu Phấn có thể bò trơn tru một mạch không có tiếng động nào, nhưng cũng có thể lao ầm ầm như sấm vang chớp giật. Dùng bất kẻ phương thức nào đi nữa, tốc độ của Ngưu Phấn cũng không thay đổi mảy may.

Nam Hoài Nhân ngồi ở trên lưng ốc sên chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, ngay cả sư phụ gã cũng có bộ dạng như thế. Đây là lần đầu tiên họ ngồi lên ốc sên, một ốc sên có tốc độ hầu như nhanh nhất thế gian.

- Ngưu gia, Thiên Ngưu Tổ Oa là cái gì?

Nghĩ đến lời Lý Thất Dạ từng nói, Nam Hoài Nhân tò mò hỏi. Hắn chưa từng nghe qua loại xưng hô lạ lẫm này.

- Là sinh linh cổ xưa, hiếm có trên đời, tự thành một tộc, thế nhân rất khó nhìn thấy.

Ngưu Phấn chưa trả lời, Lý Thất Dạ đã nói ngắn gọn.

Thấy tâm tình của Lý Thất Dạ đã khá hơn nhiều, lá gan của Nam Hoài Nhân liền lớn hơn một chút, cười hì hì hỏi:
- Đại sư huynh, vậy cái Thập Bát Giải theo ngươi nói là cái gì thế?

Lý Thất Dạ lườm gã một cái, không trả lời câu hỏi này.

- Là Chân Mệnh Giải của Thiên Ngưu Tổ Họa chúng ta.

Ngưu Phấn lên tiếng. Ông ta cũng rất khát vọng Thập Bát Giải trong tay Lý Thất Dạ. Đồ vật này cực kỳ trọng yếu với Ngưu Phấn.

- Chân Mệnh Giải ư? Đó là công pháp hay Đế thuật vậy?

Nam Hoài Nhân tò mò hỏi tiếp.

Ngưu Phấn vừa lao nhanh vừa lắc đầu đáp lời:
- Không, nó không phải công pháp, cũng chẳng phải đạo nghĩa gì. Theo một cách giải thích nào đó, nó chính là Chân Giải cởi bỏ gông xiềng của Thiên Ngưu Tổ Họa chúng ta.

- Gông xiềng? Mười tám gông xiềng hay sao? Nếu như chúng được giải khai thì sẽ như thế nào đây?

Nam Hoài Nhân được đà hỏi liền một mạch.

Ngưu Phấn trầm mặc thoáng một lát rồi trả lời:
- Ta cũng không biết, bởi vì ta chưa từng gặp qua đồng tộc đã đạt được Thập Bát Giải. Chỉ nghe nói, nếu có được Thập Bát Giải, nếu bầu trời có Thần thì chúng ta có thể giết Thần!

Nghe Ngưu Phấn nói như thế, không chỉ riêng Nam Hoài Nhân, mà đám người Lý Sương Nhan cũng thấy chấn động mạnh mẽ trong lòng. Giết Thần! Đây là hai từ cường hãn cỡ nào. Ở thời điểm này bọn họ ruốt cuộc hiểu ra vì sao Ngưu Phấn lại nguyện ý thần phục Lý Thất Dạ.

Về phần Lý Thất Dạ, hắn chỉ ngồi nghe rồi cười mỉm một cái. Thập Bát Giải nằm trong ký ức xa xôi cỡ nào trong đầu hắn. Nó không phải công pháp, cũng không phải bí thuật cao siêu gì, cũng vì thế mà đoạn trí nhớ này một mực không bị xóa đi.





Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK