Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 98: Nhận tổ quy tông (hạ)

Ở thời điểm này, người duy nhất không bị bất cứ ảnh hưởng gì cũng chỉ có Lý Thất Dạ mà thôi, hắn đứng im lặng nhìn cái bóng vô địch.

Cái bóng vô địch nhìn Tô Ung Hoàng một lúc, sau đó lại quay đầu nhìn Lý Thất Dạ thật lâu. Cuối cùng, một tiếng thở dài nhè nhẹ như vọng từ một nơi xa xăm vang lên, cái bóng vô địch cũng theo đó mà từ từ tiêu tán, hóa thành Đế uẩn tiên uy, quay trở lại trong bức họa.

Thấy Đế uẩn tiên uy của tổ tiên, Tô Ung Hoàng kích động không ngớt, cảm xúc miên man, đây là lần đầu tiên nàng cách tổ tiên mình gần như vậy.

Sau khi Đế uẩn tiên uy biến mất một lúc lâu, chư vị trưởng lão mới run run rẩy rẩy bò dậy, một màn này thật sự quá mức chấn động. Đây chính là tổ tiên hiển linh đó nha!

- Ông trời không tiệt đường Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta.

Chu trưởng lão kích động hô to:
- Hậu nhân của Tổ Sư trở về, hơn nữa Người lại che chở Thất Dạ. Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta chắc chắn sẽ quật khởi!

Vào lúc này, ai nấy đều có luồng cảm xúc giống nhau, có người thậm chí lệ nóng tràn mi. Việc Tổ Sư hiển linh đã khiến Tẩy Nhan Cổ Phái suy yếu bao lâu nay thấy được hy vọng.

Đế uẩn tiên uy của Minh Nhân Tiên Đế hóa thành bóng hình vô địch, chính là do một giọt máu tươi của Tô Ung Hoàng triệu hoán ra. Bóng hình vô địch đó thân thiết nhìn Tô Ung Hoàng, không ai còn nghi ngờ gì nữa, Tô Ung Hoàng chính là hậu nhân của Minh Nhân Tiên Đế.

Nhưng mà, lần hiển linh của Tổ Sư cũng không chỉ dừng lại ở đó, Tổ Sư nhìn hậu nhân một cách trìu mến, đó là thừa nhận thân phận của Tô Ung Hoàng. Mà quan trọng hơn nữa là việc sau đó Tổ Sư im lặng quan sát Lý Thất Dạ, không thể phủ nhận, Tổ Sư rất coi trọng Lý Thất Dạ, hắn chính là kẻ được Tổ Sư tuyển chọn làm người chấn hưng môn phái.

Đương nhiên, các vị trưởng lão không hề biết, bóng hình Minh Nhân Tiên Đế lặng lẽ nhìn Lý Thất Dạ vì nguyên nhân khác. Tuy rằng ở kiếp này Lý Thất Dạ không còn là Âm Nha, thế nhưng Chân Mệnh của hắn, hồn phách của hắn vẫn y nguyên chưa hề thay đổi, Đế uẩn tiên uy đương nhiên có thể cảm nhận ra được.

Cuối cùng, chư lão bái Tô Ung Hoàng một bái, lấy Cổ Thiết Thủ làm đầu, trịnh trọng nói:
- Chúng ta hồ đồ, không biết chưởng môn chính là hậu nhân của Tổ Sư, trước kia có điều mạo phạm, mong chưởng môn lượng thứ.

Tô Ung Hoàng khẽ gật đầu trả lời:
- Trưởng lão khách khí, năm đó ta chỉ là một cô bé mười ba tuổi, có thể ngồi lên chức vị chưởng môn được chính là nhờ công lao của chư vị trưởng lão, đặc biệt là Cổ trưởng lão, khi đó đã uất ức cho ông rồi. Năm đó, vì thế cục của Tẩy Nhan Cổ Phái không ổn, thân phận của ta cũng không tiện công khai.

- Tất cả đã là quá khứ rồi, dù sao tất cả mọi người đều vì Tẩy Nhan Cổ Phái mới phải làm như vậy.

Cổ trưởng lão cũng cảm thán:
- Hôm nay, chưởng môn đã trở về, Thất Dạ lại được Tổ Sư che chở, chúng ta hẳn nên trên dưới một lòng, chấn hưng Tẩy Nhan Cổ Phái!

- Cổ trưởng lão nói phải, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cần phải đoàn kết lại, có thế chúng ta mới có thể chấn hưng Tẩy Nhan Cổ Phái được.

Tô Ung Hoàng gật đầu, nói đầy khí phách. Với tư cách là hậu nhân của Tiên Đế, phong thái vương giả của nàng như tự nhiên mà thành.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Hôm nay, chuyện thứ hai mà chúng ta cần bàn, chính là vấn đề Ma Bối Lĩnh.

Tổ Sư hiển linh, lại khiến cho chư vị trưởng lão hết sức hưng phấn, bây giờ Lý Thất Dạ nhắc đến chuyện Ma Bối Lĩnh, không khỏi khiến cho bầu không khí chợt trở nên ngưng trọng.

- Ta đã quyết định, lần này, chủ yếu là dẫn thế hệ đệ tử trẻ tuổi tiến vào Ma Bối Lĩnh. Ta tính mang theo ba đội đệ tử đi vào: một đội là đệ tử của Tẩy Thạch Cốc, mặc dù ở trong Tẩy Nhan Cổ Phái bọn chúng vẫn còn khá non nớt, đạo hạnh cũng yếu, nhưng đây chính là thời điểm tốt nhất để rèn luyện. Một đội khác do Khuất Đao Ly dẫn đầu, nhóm đệ tử này có thể nói là tinh nhuệ tương lai của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, lại càng phải cố gắng rèn luyện. Một đội cuối cùng, ta nghĩ, từ các đệ tử đời thứ hai chọn ra những đệ tử và một số đường chủ tương đối trẻ tuổi.

Lý Thất Dạ lên tiếng.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua những vị trưởng lão ngồi đây, tiếp tục:
- Lúc này tiến vào Ma Bối Lĩnh, không chỉ là thời điểm cho Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta thu hoạch, mà cũng là thời điểm tốt để ma luyện môn hạ đệ tử.

- Ma Bối Lĩnh một khi mở ra, chỉ sợ tất cả các đại giáo cương quốc của Đại Trung Vực đều sẽ đến, chúng ta làm sao có thể giành được danh ngạch? Hơn nữa, Ma Bối Lĩnh vô cùng nguy hiểm, bằng thực lực của đám môn hạ đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, chỉ sợ là đi chịu chết.

Tôn trưởng lão lo lắng nói.

- Danh ngạch?

Lý Thất Dạ nở nụ cười, thong dong nói:
- Danh ngạch của chúng ta không cần chờ người khác đến ban phát, ta nói có thể đi liền có thể đi! Ai dám cản đường, giết không tha!

Lý Thất Dạ với giọng điệu trầm tĩnh, lại nói ra những lời thấm đẫm máu tươi, khí phách vô địch duy ngã độc tôn, khiến cho các vị trưởng lão đều bị thuyết phục. Đạo hạnh của Lý Thất Dạ mặc dù yếu, nhưng không ai trong chư lão cho rằng Lý Thất Dạ đang ăn nói hoang đường, hắn dù sao cũng là người được Tổ Sư che chở, ai có thể ngăn cản đại đạo vô thượng của hắn chứ.

Đây là vì mấy người Cổ trưởng lão quá mù quáng với sự che chở của Tổ Sư, trong mắt bọn họ, có Tiên Đế bảo vệ, ai có thể địch lại chứ? Đương nhiên, bọn họ cũng không biết rằng sự che chở của Tổ Sư gì đó căn bản chẳng có thực.

- Nếu tiến vào Ma Bối Lĩnh, ta còn có đệ tử có thể đi cùng với các ngươi.

Tô Ung Hoàng chợt mở miệng, chỉ thoáng chốc đã triệu vào một đám đệ tử.

Đám đệ tử này tuổi đời rất trẻ, người lớn nhất cũng chỉ có niên kỷ khoảng chừng đường chủ. Đây chính là đám đệ tử mà năm đó Tô Ung Hoàng dẫn theo, hơn nữa, năm đó đi theo còn có mấy vị đường chủ.

- Hạt giống tốt!

Vừa thấy nhóm đệ tử trước mắt, Cổ Thiết Thủ cũng bật thốt khen ngợi. Đám đệ tử trước mắt này thậm chí còn mạnh hơn so với tinh nhuệ của đệ tử đời thứ hai trong Tẩy Nhan Cổ Phái, thậm chí có thể ngang ngửa với hộ pháp.

Điều này lại khiến những vị trưởng lão ngồi đây rung động cả người. Trong mười năm này, không ngờ Tô Ung Hoàng có thể bồi dưỡng nhóm đệ tử này thành những cao thủ có thể sánh được với hộ pháp, quả thật là khó ai lường được.

Đám đệ tử này được Tô Ung Hoàng dùng chính tài nguyên của Tô gia bồi dưỡng ra, nàng không hề đòi hỏi bất cứ linh dược hay bảo vật gì từ Tẩy Nhan Cổ Phái.

- Tô Thần Chiến Trận, rất tốt, đội ngũ như vậy đúng là thích hợp nhất cho những chiến trường lớn rồi.

Ánh mắt của Lý Thất Dạ so với các vị trưởng lão còn sắc bén hơn, quan sát nhóm đệ tử này, hắn liền hiểu rõ đám đệ tử này được bồi dưỡng ra như thế nào. Đối với chuyện bồi dưỡng đệ tử này, Lý Thất Dạ hắn chính là đại tông sư, không ai có thể so sánh.

Tô Ung Hoàng cũng ngạc nhiên vô cùng, nhìn qua Lý Thất Dạ. Có thể nói, đội ngũ này chính là con bài tẩy để nàng chấn hưng Tẩy Nhan Cổ Phái, thế mà Lý Thất Dạ chỉ cần nhìn qua liền có thể nói ra đạo lý trong đó, năng lực thần bí khó lường như vậy, thật đúng là không giống một thiếu niên mười bốn tuổi.

- Tô Thần Chiến Trận?

Cổ Thiết Thủ kinh ngạc thốt lên:
- Nghe nói năm đó dưới trướng Tổ Sư có một đội ngũ như vậy, đã từng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Chẳng lẽ đội ngũ này chính là dùng quy cách năm đó huấn luyện ra sao?

- Không sai.

Tô Ung Hoàng còn chưa trả lời, Lý Thất Dạ đã gật đầu nói:
- Đây là quy cách của Tô Thần Chiến Trận năm đó, bây giờ khuyết điểm duy nhất chính là thiếu trận đồ và trận đài tác chiến. Nếu có được trận đồ hoặc trận đài, vậy thì uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn.

- Làm sao mà ngươi biết được?!

Vẻ mặt Tô Ung Hoàng chợt biến sắc, đội ngũ này do nàng tự tay huấn luyện ra, có khuyết điểm gì nàng đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà Lý Thất Dạ chỉ bằng một câu nói toạc ra, nàng làm sao mà không kinh hãi cho được.

Lý Thất Dạ thoáng nở nụ cười, bình tĩnh trả lời:
- Bấm ngón tay tính toán liền hiểu rõ.

Năm đó đội ngũ do Tô Nữ thống lĩnh chính là từ tay hắn mà ra, hắn làm sao không biết ưu điểm, khuyết điểm của Tô Thần Chiến Trận chứ?

Tô Ung Hoàng hung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng quả thật như muốn nhìn thấu tất cả bí mật của hắn, nhưng bất kể nàng cố gắng thế nào, đều không có kết quả.

Thấy bầu không khí thầy trò hai người bọn họ có vẻ hơi trầm trọng, Cổ Thiết Thủ vội vàng ho khan một tiếng, lên tiếng hòa giải:
- Có đội ngũ này theo cùng đúng là không còn gì tốt hơn rồi. Để đảm bảo an toàn, ta cũng sẽ đi theo. Chúng ta mang theo bức họa của Tổ Sư để đảm bảo vạn nhất.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Đội ngũ này không cần phải đi theo, tuy rằng Tô Thần Chiến Trận thiếu trận đồ, trận đài, nhưng mà trận này giỏi công thiện thủ, tạm thời lấy tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái làm đài tác chiến đi. Bọn họ vừa trở lại môn phái, trước tiên làm quen chút đã, cắm rễ ở Tẩy Nhan Cổ Phái, tương lai khi mưa bão kéo đến, nói không chừng còn phải dựa vào bọn họ đảm đương một phía.

- Vậy cũng được.

Thấy Lý Thất Dạ tự tin như vậy, Tô Ung Hoàng cũng đồng ý, gật đầu nói.

- Cổ trưởng lão chắc chắn phải đi cùng, môn hạ đệ tử cần ngươi điều hành.

Lý Thất Dạ lúc này nhìn chằm chằm vào Đồ Bất Ngữ, nói:
- Lần này, chỉ sợ tông môn sẽ trống không, nên cần có chưởng môn tọa trấn. Có điều, Đồ sư đệ cũng không thể lười biếng, lần này Đồ sư đệ phải góp công góp sức, ngươi theo Cổ trưởng lão cùng đi luôn.

Thân phận của Đồ Bất Ngữ rất đặc biệt, ở Tẩy Nhan Cổ Phái này, ông ta là ký danh đệ tử của Liễu Tam Kiếm, vai vế so với Cổ trưởng lão còn cao hơn, nhưng mà hết lần này tới lần khác ông ta lại ký danh trong số môn hạ của Tô Ung Hoàng, trở thành đệ tử thứ hai của chưởng môn. Thân phận như vậy quả thực quá mức phức tạp, nên Cổ trưởng lão cũng không tiện điều động sắp xếp Đồ Bất Ngữ, chỉ có Lý Thất Dạ lại không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn gọi thẳng là “sư đệ”.

- Sư huynh dạy phải.

Đồ Bất Ngữ hòa ái cười đáp.

Tình huống như vậy, đúng là khiến cho các vị trưởng lão không biết nói gì hơn, thân phận của Đồ Bất Ngữ thực quá phức tạp, để cho bọn họ cũng có chút xấu hổ.

Mà Đồ Bất Ngữ ký danh trong môn hạ của Tô Ung Hoàng, trên nguyên tắc đã đặt Tô Ung Hoàng ngang vai ngang vế với Liễu Tam Kiếm, nhưng mà Liễu Tam Kiếm không có mặt tại đây, không ai trao vị cho Tô Ung Hoàng, nên cũng chỉ có thể qua quýt vậy thôi.

- Tốt, cứ quyết định như vậy, mọi người chuẩn bị đi. Ma Bối Lĩnh sẽ trở thành chiến trường đầu tiên của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta!

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thoáng duỗi cái lưng ê ẩm, lên tiếng phân phó.

Chỉ một câu nói bình thường, nhưng từ miệng Lý Thất Dạ lại hào khí ngất trời, khí phách mười phần.

***
Ma Bối Lĩnh sắp mở ra, tin tức này trong thời gian cực ngắn đã truyền khắp Đại Trung Vực, thậm chí là Đông Bách Thành, Nam Xích Địa, Tây Hoang Dã, Bắc Uông Dương đều có đại giáo nhận được tin tức như vậy.

Trên thực tế, sớm đã có đại giáo cương quốc suy tính ra được ngày Ma Bối Lĩnh mở ra từ lâu rồi. Bởi vì Ma Bối Lĩnh trăm năm mở một lần, từ lần Ma Bối Lĩnh mở ra lần trước đến hôm nay, cũng khoảng chừng được trăm năm rồi, cho nên, lúc này Ma Bối Lĩnh mở ra, cũng là chuyện theo đúng lịch trình.

Vì việc này, không biết có bao nhiêu đại giáo cương quốc đã dốc lòng chuẩn bị, đặc biệt là những đại giáo cương quốc bên trong Đại Trung Vực, đối với Ma Bối Lĩnh lại càng kích động hơn.

Ma Bối Lĩnh mở ra đồng nghĩa với lượng lớn linh dược, đan thảo, thần thạch, bảo kim thậm chí là Đại đạo phù văn của Thiên Thú, Thọ Luân, Thọ Huyết của Thọ Tinh, …vân vân. Một khi Ma Bối Lĩnh mở ra, chính là mùa thu hoạch đã đến.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK