Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 64: Chiến Thần Quyết (hạ)

Còn Chu đường chủ nằm dưới đất cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhoáng một cái vùng dậy, lảo đảo bỏ trốn ra khỏi Tẩy Thạch Cốc.

- Sư huynh, ngươi, ngươi, ngươi mau chạy đi!
Thấy đội chấp pháp đệ tử cùng Chu đường chủ đào tẩu, bọn Lạc Phong Hoa liền lấy lại tinh thần, lập tức biết sư huynh đã gây ra họa lớn. Giết đường chủ, giết hộ pháp, chuyện như vậy bất luận là ở môn phái hay truyền thừa nào cũng đều là tội lớn, thậm chí là tử tội.

- Trốn? Sao phải trốn?
Lý Thất Dạ ung dung hỏi ngược lại, bộ dáng này của hắn đâu giống như vừa rồi một hơi giết bốn người chứ? Hoàn toàn giống như vừa hoàn thành một chuyện bé nhỏ không đáng kể vậy.

- Bởi vì ngươi, ngươi, ngươi giết đám người Hồ hộ pháp!

Bọn Lạc Phong Hoa cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía thốt lên. Ở thời điểm này, bọn hắn mới hiểu được như thế nào mới được gọi là ác nhân. Tim của Lạc Phong Hoa đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. May mắn ngày đó khi hắn khiêu khích Đại sư huynh, Đại sư huynh cũng không cùng hắn so đo, chứ nếu không kết quả sẽ rất tàn khốc đấy. Đại sư huynh giết hộ pháp, đường chủ đều nhẹ như mây bay gió thoảng, giết một môn hạ đệ tử thì đã coi là cái gì?

- Cái này gọi là tự vệ chính đáng nha, không phải là giết người!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

Đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc lập tức im lặng không nói nên lời. Tai vạ đến nơi, tử tội khó thoát, vậy mà Đại sư huynh coi như chẳng có chuyện gì phát sinh vậy.

Lý Thất Dạ nhìn Đồ Bất Ngữ, cuối cùng nói:
- Hay cho một thần quyết.

Hắn nhớ lại một ký ức khó quên về Chiến Thần Quyết. Đồ Bất Ngữ vậy mà lại tu luyện thần quyết này, đây thật là sự tình nằm ngoài suy nghĩ của Lý Thất Dạ.

- Không dám, không dám. So với tiên quyết của sư huynh, tiểu đệ chỉ là chút tài mọn mà thôi.
Đồ Bất Ngữ vẫn giữ nguyên vẻ hòa ái, cười đáp lời.

Đôi hàng lông mày của Lý Sương Nhan cũng hơi nhíu lại. Chiến Thần Quyết! Có thể giờ đây hầu hết đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái đều quên mất thuật này, nói không chừng đám đệ tử này còn chưa nghe qua cái tên này nữa cũng nên. Nhưng nàng lại nghe qua một truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng: Minh Nhân Tiên Đế ở thuở thiếu thời đã tu luyện Chiến Thần Quyết. Theo truyền thuyết, thuật này xuyên suốt cả đời Minh Nhân Tiên Đế. Hơn nữa, nghe đồn nó là cổ thuật từ viễn cổ, tiếng tăm lừng lẫy, cực kỳ nghịch thiên.

Nhưng không biết vì cái gì, sau khi Minh Nhân Tiên Đế gánh chịu thiên mệnh, trở thành Tiên Đế, ngài cũng không đem thuật này truyền thừa lại. Không có một ai trong đám đồ đệ của ngài được phép tu luyện nó.

Minh Nhân Tiên Đế thậm chí ngay cả Thiên Mệnh Bí Thuật của mình đều truyền cho đồ đệ, giữ trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Nhưng hết lần này đến lần khác đều không truyền Chiến Thần Quyết xuống, chuyện này cho tới nay đều làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Đối với thái độ lập lờ nước đôi của Đồ Bất Ngữ, Lý Thất Dạ chỉ nở nụ cười, nói:
- Chiến Thần Quyết cũng tốt, mà Đồ Thần Quyết cũng được. Tu cái thuật gì cũng không trọng yếu. Quan trọng là ..., đừng ngăn đường ta, nếu không, giết không tha!

- Sư huynh nói quá lời.
Đồ Bất Ngữ vội vàng khiêm nhường nói:
- Sư huynh anh minh thần võ, kỳ tài ngút trời, tiểu đệ luôn luôn tuân theo sư huynh, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Sư huynh ra lệnh một tiếng, tiểu đệ lập tức xông pha khói lửa, tuyệt không ngại ngần.

Nghe Đồ Bất Ngữ nói như vậy, đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc há hốc mồm nhìn. Đồ Bất Ngữ rõ ràng hơn tuổi Lý Thất Dạ rất nhiều, thậm chí còn có thể làm gia gia hắn nữa kìa. Nhưng người này lại liên tục vỗ mông ngựa, không có chút nghiêm túc nào cả.

- Ta vẫn cho rằng không ai có thể so với Hoài Nhân về khoản này. Hôm nay xem ra, Hoài Nhân đã gặp được đối thủ rồi.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Đồ Bất Ngữ. Trên thực tế, đối với hắn mà nói, thái độ của Đồ Bất Ngữ là thật hay giả cũng không trọng yếu.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Đồ Bất Ngữ cũng không tức giận, vẫn là cười hòa nhã, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của ông ta, người này thật thần bí khó lường.

- Phản đồ, nhận lấy cái chết!
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ làm toàn bộ Tẩy Thạch Cốc muốn nổ tung, một bàn tay khổng lồ từ trên trời áp xuống, tưởng như có thể đập Tẩy Thạch Cốc thành phấn vụn.

Tào Hùng đang chạy đến, nghe được tin tức đồ đệ bị hại chết, lập tức lửa giận ngút trời, một hơi đuổi tới Tẩy Thạch Cốc, vừa ra tay liền muốn giết Lý Thất Dạ ngay tại chỗ. Lúc này, Tào Hùng như một con hùng sư cuồng nộ. Hùng thế cuồn cuộn, mỗi một sợi khí tức ép tới đều làm người ta cảm thấy hít thở không thông.

Cự chưởng của Tào Hùng chụp xuống, lực lượng tụ lại như ngàn vạn quân. Hào Hùng cuối cùng vẫn là Hào Hùng, đạt tới cảnh giới này, tu sĩ chỉ dậm chân một cái, đại địa đều sẽ run rẩy. Đây chính là vị hùng chủ một phương a!

Tào Hùng ra tay, dưới áp lực của cự(to) chưởng, đệ tử Tẩy Thạch Cốc đều kinh hãi thất sắc, mặt mũi trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Hào Hùng giận dữ, có thể khiến máu chảy ngàn dặm. Một chưởng của Hào Hùng, đập nát sơn hà.

- Mở!
Một tiếng quát vang lên, Lý Sương Nhan đứng bên người Lý Thất Dạ đột nhiên ra tay, trong chớp mắt cả người Lý Sương Nhan tựa như một đóa hoa sen nở rộ, mỗi một cánh hoa đều trong suốt sáng chói. Càng đáng sợ hơn là cánh hoa to lớn đó có thể chống trời, thời điểm hoa sen nở như muốn làm cả chín tầng trời mười tầng đất căng phồng ra.

"Phanh" một tiếng, không thấy Lý Sương Nhan có bất kỳ động tác nào khác, lập tức đã dễ dàng chống lên cự chưởng của Tào Hùng. Một chưởng của Tào Hùng rốt cuộc chẳng chụp được ai.

Lý Sương Nhan trời sinh là Bích Thanh Thể, trải qua tu luyện, Bích Thanh Thể trong hai mươi tư Hoàng Thể đã sớm viên mãn đại thành, nàng hiện tại đang tu luyện Ngọc Thanh Thể, một trong mười tám Thánh Thể, cũng đã có chút thành tựu.

Bích Thanh Thể đại thành, tấn thăng lên Ngọc Thanh Thể. Thể này vừa ra, tựa như hoa sen nở rộ, dùng thể xác cường đại không tưởng tượng nổi chặn lại một chưởng của Tào Hùng.

- Lý công chúa, ta đang thanh lí môn hộ của Tẩy Nhan Cổ Phái, ngươi đừng ra tay can thiệp!

Đệ tử bị giết, Tào Hùng sao có thể không nổi giận được chứ?

Mặc dù không dám cùng Lý Sương Nhan trở mặt, nhưng hắn nói chuyện vẫn mười phần cứng rắn.

Mà Lý Sương Nhan cũng không nói một câu, thể thế tựa như hoa sen nở rộ, ngăn chặn Tào Hùng, khiến sắc mặt của y đỏ rực lên, tức giận đến run rẩy. Dù là Hào Hùng cường giả, y vẫn không phải là đối thủ của Lý Sương Nhan.

Cái này cũng không thể trách Tào Hùng yếu được. Lý Sương Nhan là người thế nào, đệ tử thân truyền của Luân Nhật Yêu Hoàng, là công chúa Cổ Ngưu Cương Quốc, kiêu nữ của trời ở Đại Trung Vực. Đừng nói là Đại Trung Vực, nhìn khắp toàn bộ lớp trẻ tuổi, nàng cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

- Cửu Thánh Yêu Môn, quả nhiên danh bất hư truyền!

Lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên, một thân ảnh từ từ bước đến. Người này vừa xuất hiện, sao trời lập tức chuyển đổi, huyết khí của hắn thoáng cái đã bao phủ toàn bộ Tẩy Thạch Cốc. Cái uy Vương Hầu của hắn như một thanh bảo kiếm, đâm vào người toàn thân đau nhức.

- Ặc, ặc...
Đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc đều kinh hãi, có đệ tử nghẹn ngào kêu lên.

Khách khanh Đổng Thánh Long, danh xưng đệ nhất nhân tại Tẩy Nhan Cổ Phái, là Vương Hầu lâu năm. Thời điểm hắn vừa xuất hiện, không biết bao nhiêu người hít vào một hơi khí lạnh. Tại Tẩy Nhan Cổ Phái mà nói, Vương Hầu quả thực là vô địch, huống chi loại Vương Hầu lâu năm như Đổng Thánh Long này, được đích thân Nhân Hoàng phong làm Vương Hầu! Người như vậy càng khó lường được nông sâu.

Đổng Thánh Long đến liền đạp luôn một cước, đại đạo cùng lên tiếng, dưới chân hắn có đại đạo chương pháp đan xen, như muốn thôi động núi sông, mượn thiên địa tinh khí bàng bạc dưới Tẩy Nhan Cổ Phái hướng Lý Sương Nhan bức tới. Một thức mênh mông quay cuồng, địa ngưu xoay người, thanh thế kinh động toàn bộ mọi người ở Tẩy Nhan Cổ Phái.

Mặt Lý Sương Nhan toát ra hàn quang, bàn tay thanh tú khẽ đẩy, tựa như muốn bắt giết rồng, một kích này mạnh mẽ ngăn được chương pháp của Đổng Thánh Long. "Oanh" một tiếng, uy lực phản chấn đánh thẳng vào Tẩy Thạch Cốc, dưới mặt đất đã nứt ra khe hở lớn.

Ánh mắt của Đổng Thánh Long cũng trở nên lạnh lùng, vừa ra tay hắn liền biết đã gặp phải đối thủ. Việc này khiến trong lòng của hắn khiếp sợ. Lý Sương Nhan tuổi như vậy mà đã vấn đỉnh Vương Hầu, thiên phú như vậy thật là đáng sợ. Phải biết, thời đại Đạo Gian mới kết thúc không lâu, Lý Sương Nhan vậy mà đã vấn đỉnh Vương Hầu, thiên phú đó đích thực là đáng sợ đến mức làm cho người ta kinh hãi thán phục.

- Đổng huynh, có chuyện gì đáng giá để làm phiền ngươi vậy?

Lúc này, một thanh âm trầm trầm vang lên, vừa dứt lời, năm người từ trên trời giáng xuống. Người cất lời chính là Đại trưởng lão trong năm vị trưởng lão.

Thấy Đại trưởng lão chạy đến, Đổng Thánh Long cũng thu chân lại, chậm rãi nói:
- Cổ huynh, quý phái có phản đồ hung ác, ta định tương trợ quý phái mà thôi.

Tào Hùng chạy đến, Đại trưởng lão cũng nhận được đệ tử báo cáo như vậy, ông ta biết đã phát sinh đại sự, vội dắt díu những trưởng lão khác đuổi theo.

Lúc này, Lý Sương Nhan đã thu hồi thể thế. Thấy hoa sen vừa biến mất, Tào Hùng lập tức quát lên:
- Phản đồ, nhận lấy cái chết!

Vừa dứt lời, y đã chém thẳng vào Lý Thất Dạ.

Nhưng đối với việc Tào Hùng ra tay, Lý Thất Dạ mí mắt cũng không có vẩy một lần.

Đại trưởng lão lại lập tức ngăn chặn Tào Hùng, trầm giọng nói:
- Tào sư đệ, đừng vội nóng nảy, nghe một chút xem Thất Dạ có lời gì để nói không đã.

- Sư huynh, kẻ dưới mạo phạm bề trên, giết đường chủ, diệt hộ pháp, đây là khi sư diệt tổ, là tội lớn, còn cần nói cái gì? Giết loại súc sinh này chính là thanh lý môn hộ cho tông phái ta mà thôi.

Tào Hùng phẫn nộ quát to.

Đại trưởng lão vẫn trầm giọng, bĩnh tĩnh nói:
- Tào sư đệ, đúng hay sai tông môn sẽ có cách xử lý. Nếu hắn đã phạm vào tội lớn, sư đệ cần gì phải vội vã lấy tính mệnh của hắn. Chờ sau khi tranh luận đúng sai xong, trảm hắn cũng không muộn.

- Cổ huynh, kẻ này cực kì hung ác. Không chỉ lạnh lùng vô tình, giết hại đồng môn, hơn nữa lại còn cấu kết ngoại nhân, phản bội sư môn, mưu đồ làm loạn. Kẻ này lưu thêm một ngày, đối với Tẩy Nhan Cổ Phái mà nói chính là nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Đổng Thánh Long cũng mở lời hùa theo.

- Việc của Tẩy Nhan Cổ Phái, lúc nào đến phiên ngoại nhân như ngươi đến đây chỉ trỏ! Chuyện của phái ta không cần một ngoại nhân chõ miệng vào!

Tại thời điểm sắp diễn ra bão tố, nhân vật chính Lý Thất Dạ của chúng ta - kẻ gây ra chuyện này vẫn thản nhiên như không, hắn chậm rãi nói tiếp:
- Sự tình của Tẩy Nhan Cổ Phái, còn chưa tới phiên ngươi nói này nói kia, thức thời lập tức ngậm mõm lại!

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Đổng Thánh Long. Không nghi ngờ gì, đây là thái độ khiêu khích Đổng Thánh Long trắng trợn.

Nhìn Lý Thất Dạ như vậy, lá gan của bọn Lạc Phong Hoa đều bị dọa muốn vỡ ra. Đây là muốn phá trời a! Trước hết giết đường chủ hộ pháp, hiện tại lại khiêu khích Vương Hầu khách khanh, phải chăng Đại sư huynh đang tự tìm đường chết? Bọn chúng đều sợ đến ngẩn người, Đại sư huynh còn lo sự tình không đủ lớn sao? Ngay cả Đổng Thánh Long cũng dám đắc tội.

- Nếu ta là ngoại nhân, vậy Lý công chúa bên người ngươi đâu?
Lúc này, Đổng Thánh Long ánh mắt phát ra hàn quang, khí thế bức người, lạnh lùng nói tiếp:
- Tiểu bối, ngươi cấu kết ngoại nhân, muốn mưu đồ làm loạn, còn dám lớn lối sao?

- Ở đâu lòi ra con rùa già, dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai?!
Bộ dạng Lý Thất Dạ như là vô cùng chán ngán đối với Đổng Thánh Long, hắn nói tiếp:
- Tẩy Nhan Cổ Phái ta cùng Cửu Thánh Yêu Môn có quan hệ thông gia, đây cũng không phải bí mật gì nữa. Lý công chúa cũng coi là người của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đấy! Thế nào, Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Cửu Thánh Yêu Môn quan hệ thông gia, làm Thánh Thiên Giáo cảm thấy khẩn trương, nên phải phái con rùa già chết tiệt nhà ngươi đến gây xích mích quan hệ của hai phái chúng ta phải không? Nhìn cái gì? Xem ra, ngươi chính là phản đồ của Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn mưu hại ta, hòng phá hỏng quan hệ thông gia hai phái.



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK