Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cha, cha phải báo thù cho con ah!

Nhạc Minh Huy gầy dựng lại thân thể, nhưng tổn thất thật nhiều thần huyết, sắc mặt của hắn tái nhợt đáng sợ, hướng Nhạc Tử Thạch khóc cầu nói.

- Còn ngại mất mặt chưa đủ sao?

Nhạc Tử Thạch hừ lạnh một tiếng, tay phải cuốn lấy thu con trai vào đan điền không gian, ánh mắt âm tàn đảo qua Lâm Lạc, cũng không cáo từ mấy người Liễu Bán Yên, thân hình bay tung đã bắn lên thiên không.

Thực lực…vẫn còn chưa đủ ah!

Lâm Lạc siết siết nắm tay, trong lòng bốc lên sát khí cực thịnh, nếu như hắn có đủ thực lực tuyệt đối không chút khách khí đem ác đồ như Nhạc Minh Huy oanh giết mà không chỉ cho đối phương chịu đựng nỗi khổ da thịt.

- Soái đệ đệ, không cần làm ra bộ dáng như ủy khuất, trong lòng ngươi không cam tâm, nhưng sao không nghĩ tới tâm tình lúc này của Nhạc gia phụ tử!

Nguyệt Nguyệt khanh khách cười duyên.

Nhạc gia phụ tử một người bị Liễu Bán Yên đánh, một người bị Lâm Lạc đánh, tự nhiên trong lòng càng thêm uất ức.

Nghĩ như thế trong lòng Lâm Lạc cũng thấy thoải mái rất nhiều, cười nói:

- Đi thôi!

Nhạc Thường Côn tiếp tục đảm đương dẫn đường, nhưng chưa đi được mấy bước hắn quay đầu lại nói:

- Thập cửu ca của ta từ trước tới nay lòng dạ hẹp hòi, lần này nếm thiệt thòi hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đòi lại món nợ này!

Nhưng đây đúng là sự chờ mong của hắn, tốt nhất là một mình Lâm Lạc đem toàn bộ cửu tinh thần vương như đám người Nhạc Tử Thạch đánh ngã, như vậy hắn tự nhiên có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong Nhạc gia.

Nguyệt Nguyệt cũng cười, nói:

- Vậy thì chưa chắc, bên này chúng ta đại biểu cho ba vị chí tôn, chỉ cần những người khác không ngốc, quả quyết sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục đó!

Phỏng đoán của nàng rất có đạo lý, bên trong Nhạc gia cũng không phải bền chắc như thép, hơn nữa lần này có hại chỉ là Nhạc Minh Huy, cũng không thể đại biểu toàn bộ mặt mũi của Nhạc gia, cho nên những cao thủ khác của Nhạc gia nghe theo lời của Nhạc Tử Thạch sẽ rất ít khả năng.

Nhạc Thường Côn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của Nguyệt Nguyệt càng phù hợp thực tế, không khỏi làm hắn thật thất vọng.

Mà sự thật cũng là như thế, mặc dù đoàn người Lâm Lạc tìm kiếm trong Kim bí cảnh suốt hơn bốn trăm năm nhưng không nhìn thấy có thêm người của Nhạc gia tiến đến làm phiền. Mà Lâm Lạc cũng thu hoạch được ba khối thần liêu, khối kém cỏi nhất cũng đã đạt tới trình độ lục tinh thần vương.

Đây cũng nhờ Nhạc Thường Côn thật hiểu biết về Kim bí cảnh nên mới có được thu hoạch như thế, những vật kia đều có cửu tinh thần vương bảo hộ, ngay cả mấy người Nhạc Tử Thạch cũng không thể làm gì được, hiện tại toàn bộ biến thành dễ dàng đối với Lâm Lạc.

Nhưng cũng chính vì như thế, còn muốn tiếp tục tìm kiếm thần liêu trân quý thật vô cùng gian nan, đây vốn là hậu hoa viên của Nhạc gia, bảo vật cũng đã sớm bị họ lấy đi, dù sao mãnh thú cửu tinh thần vương không nhiều, khi số lượng đạt tới mức độ nhất định thì Kim Nguyên chí tôn cũng sẽ tự mình ra tay trấn áp.

Lâm Lạc quyết định rời khỏi Kim bí cảnh, Nhạc Thường Côn không còn lý do tiếp tục đi theo bọn họ, chỉ có thể tha thiết từ biệt. Nhưng người đi rồi giao tình vẫn lưu lại, chỉ cần hắn lộ ra quan hệ cùng Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt, Hư Hải Quỳnh, đủ ở trong gia tộc chiếm được chút địa vị, không cần giống như ngày trước ngay cả một vãn bối cũng không xem hắn vào trong mắt.

Nửa năm sau năm người Lâm Lạc rốt cục rời khỏi hiểm địa này, chuyện đầu tiên cần làm là Lâm Lạc luyện hóa bốn khối thần liêu kia, chỉ dùng thời gian nửa tháng bốn khối thần liêu đã biến thành một đống chất thải, tu vi của hắn cũng đã tiến lên tứ tinh thần vương đỉnh phong.

Vẫn còn kém một chút.

Lâm Lạc cũng không đến mức không thỏa mãn, với tốc độ tu luyện hiện tại của hắn nếu còn kêu chậm thật sự không còn thiên lý.

Lăng Kinh Hồng, Nghiêm Thanh, Lâm Hồng Hoang đều rời khỏi Dưỡng Tâm Hồ, trước đó ở trong hai đại bí cảnh thật quá mức nguy hiểm, không ai dám ra ngoài, nhưng nếu hiện tại đã rời khỏi tự nhiên phải ra ngoài hít thở không khí.

Mấy ngày sau Lâm Hồng Hoang nói với Lâm Lạc một câu “chúng ta muốn rời đi” sau đó liền mang theo Nghiêm Thanh rời khỏi, căn bản không cho Lâm Lạc cơ hội giữ lại, mà hộ tống họ rời đi còn có bốn người Bao Thức Lễ.

Lão tử của hắn quả nhiên không thể làm người rỗi rảnh!

Hình như người của Lâm gia luôn là như vậy, hắn cũng không thích ngồi yên, mà Lâm Tiêu Dương thì không muốn bám dưới uy danh của Lâm Lạc, thà rằng chính mình xông ra một mảnh thiên địa.

Cảm thán một phen, Lâm Lạc lại cùng chúng nữ tiếp tục ra đi.

Bảy ngày sau bọn họ đi tới một tòa thành thị do yêu tu thống trị, đi vào một tửu lâu dùng cơm.

- Các ngươi nói, Thôn Thiên Đỉnh kia rốt cục là bảo vật gì?

- Hiện tại cả thiên hạ đều đang suy đoán đâu, tuyệt đối không phải vật phàm!

- Vô nghĩa, nếu như là vật phàm thì người thần bí vì sao phải giết liên tục mười bốn thần vương xong còn lưu lại trên thi thể họ tám chữ “Thôn Thiên Đỉnh ở trên người Lâm Lạc”?

Cách vách có người uống rượu cao hứng không tự chủ được tăng lớn tiếng nói, mà Lâm Lạc, Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt đều là thần vương làm sao không nghe được?

Ban đầu Lâm Lạc cũng không đem ba chữ Thôn Thiên Đỉnh để ở trong lòng, thẳng tới khi nghe được câu cuối cùng thì tay phải không khỏi căng thẳng, siết một cái, chén rượu nhất thời hóa thành mảnh vụn.

- Di, đại phôi đản, phá đỉnh kia của ngươi gọi là Thôn Thiên Đỉnh sao?

Sư Ánh Tuyết lập tức hỏi.

Sắc mặt Lâm Lạc ngưng trọng, lắc lắc đầu nói:

- Kỳ thật ta cũng không biết Tử Đỉnh được gọi là gì!

- Đã dám giết mười bốn thần vương để rắc ra tin tức này, hiển nhiên là muốn đem việc này truyền khắp Thần giới với tốc độ nhanh nhất!

Liễu Bán Yên phân tích nói.

Nguyệt Nguyệt tiếp lời nói:

- Người sau lưng muốn đem tin tức báo cho những đối tượng ít nhất là cấp bậc thần vương, mà khả năng lớn nhất có thể phải là bảy đại chí tôn đương thời!

Việc này rất có đạo lý, người sau lưng kia ngay cả thần vương cũng có thể giết, tự nhiên không thể nào muốn đem tin tức chỉ báo cho thiên thần.

- Nhưng vì sao người kia không trực tiếp chạy tới trước mặt bảy đại chí tôn nói ra tin tức này? Với thực lực có thể oanh giết thần vương của hắn, muốn gặp chí tôn cũng không phải quá khó khăn!

Tô Mỵ lại phân tích.

- Cho nên người nọ rất có lý do không dám giáp mặt với các chí tôn, có lẽ là có cừu oán, hoặc là trên người cất giấu tuyệt thế bảo vật!

Triệu Ngọc Phi tiếp lời nói.

- Người như vậy chỉ có một!

Chúng nữ đồng thanh nói.

Lâm Lạc gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Là hắc y nhân chiếm được Tử Lôi Chuy!

Người kia đồng thời nắm giữ thần khí chí tôn, hắn tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt bảy đại chí tôn khác trước khi tu vi đại thành. Mà hắn nếm nhiều thiệt thòi trong tay Lâm Lạc, lúc trước tu vi thấp hơn Lâm Lạc, mặc dù nói hắn có thể trong vạn năm tiến vào chí tôn thần hoàng, nhưng ai dám cam đoan Lâm Lạc không thể đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK