Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các ngươi trở về đi!

Lâm Lạc cũng không biết chúng nó có nghe hiểu hay không, nhưng vẫn còn cảm thấy được mang theo một chi quân đội khổng lồ, khủng bố như vậy thật sự là rất rêu rao.

- Ngang… ngao…

Đám động vật biển phát ra tiếng hô bất đồng, đều hướng hắn biểu đạt bất mãn, không muốn rời đi.

- Chúng nó nói phải đi theo ngươi!

Hư Hải Quỳnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Lạc.

- Ngươi là như thế nào làm cho chúng nó thần phục? Động vật biển cảnh giới như thế này tuyệt đối là vô cùng kiệt ngạo, chúng nó không có khả năng thần phục bất luận kẻ nào!

- Ngươi không phải thu con bát trảo kia sao?

Lâm Lạc thuận miệng hỏi lại.

- Bát trảo là không đồng dạng! Tuy rằng nó là thần thú, nhưng từ nhỏ đã bị tộc của ta thu dưỡng, giống như thân nhân, lúc này mới thay tộc ta trấn thủ nhất phương thông đạo!

Hư Hải Quỳnh lập tức hừ nói.

Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói:

- Đây là đại bí mật của ta, không thể nói cho ngoại nhân.

- Chúng ta không phải là bằng hữu sao?

Hư Hải Quỳnh lập tức thấu đi lên, nàng đơn thuần là đơn thuần, nhưng tuyệt đối không phải ngu ngốc.

Lâm Lạc không khỏi cười ha ha:

- Bí mật này còn ở phía trên bằng hữu, thật giống như ngươi nhất định có một số việc là không thể nói cho bằng hữu, đúng hay không?

Hư Hải Quỳnh rất muốn lắc đầu lừa gạt Lâm Lạc nói ra bí mật, nhưng nàng dù sao cũng là người thành thật, loại chuyện tình trợn mắt nói dối này như thế nào làm được? Không khỏi nhu nhu không nói gì, chỉ có thể dùng hai ngón tay ngoạn bính, một bộ bị ủy khuất.

Lâm Lạc cũng sẽ không ăn khổ nhục kế của nàng, bị nàng lừa, quay đầu nhìn về phía đại quân động vật biển nói:

- Các ngươi đã muốn đi theo, ta cũng không có thể không nhận! Như vậy đi, ta trước thu các ngươi, đi trở về nói sau!

Hắn mở ra đan điền không gian, đem động vật biển toàn bộ thu đi vào.

Bởi vì có khí tức Tử đỉnh, đám động vật biển này ai cũng dị thường thuận theo, giống như về tới cơ thể mẹ ôm ấp, ở trong đan điền hắn ngủ say.

Hư Hải Quỳnh nhìn xem mà âm thầm líu lưỡi, này nếu ai thấy Lâm Lạc chỉ là nhị tinh Thần Vương mà đi khi dễ hắn mà nói, đi đánh lại phát hiện trong thân thể hắn cất giấu nhiều Thần Vương như vậy, thậm chí còn có động vật biển cấp bậc cửu tinh Thần Vương vương, không biết sẽ khiếp sợ tới trình độ nào a!

- Đi thôi, ta nói chỉ cần mười ngày, hiện tại không sai biệt lắm vừa đủ!

Lâm Lạc cười cười.

Hư Hải Quỳnh vẫn là tương đối bất mãn, nàng tính tình đơn thuần, lòng hiếu kỳ mười phần, đối với bí mật trên người Lâm Lạc tràn ngập tò mò, nhưng tên này cư nhiên không chịu nói cho nàng, thật sự là rất đáng giận!

Nàng đem bất mãn đặt tới trên mặt, một đường đi ở phía trước không để ý tới Lâm Lạc, bộ dáng tức giận đem phong tình của nàng hoàn toàn triển lộ đi ra.

Tuy Hư Hải Quỳnh là Thần Vương, nhưng đồng dạng cũng là một nữ tử chưa vào đời!

Nếu lúc này Lâm Lạc lời ngon tiếng ngọt nói vài tiếng, lấy đại bí mật hắn nắm giữ, lại dùng chút lực, đối với loại nữ nhân ngây ngô này mà nói chính là lực hấp dẫn trí mạng, làm cho Hư Hải Quỳnh vì hắn thần hồn điên đảo cũng không phải việc khó gì.

Nhưng hắn không có lòng dạ nào tái khuếch trương quy mô hậu cung, lúc này nỗi nhớ nhà giống như tiễn, căn bản không có tâm tình đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lựa chọn làm cái hồ lô im lặng.

Hai người một đường hành tẩu đều không nói gì, không khí có vẻ có chút xấu hổ, lạnh lùng.

Hư Hải Quỳnh càng thêm tức giận, thầm nghĩ có gì đặc biệt hơn người, không nói đừng nói, không nên biết không? Chờ về đến nhà, làm vỏ sò giả nhân mỗi ngày trát hắn, chú hắn!

Cũng đừng xem thường Thần Vương, làm cho Thần Vương oán hận như thế mà nói, thiên địa có cảm ứng, nói không chừng sẽ đối với Lâm Lạc hình thành một đạo lôi kiếp!

Nghĩ đến bộ dáng Lâm Lạc bị thần kiếp phách đến gà bay chó sủa, nàng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nhưng lập tức tỉnh lại, nghĩ mình có phải rất ác độc hay không? Nhưng không như vậy lại làm sao có thể ra khẩu ác khí này, hai ý niệm thiện ác ở trong đầu đan vào, làm cho đầu của nàng có chút đau.

- Quỳnh nhi!

Thanh âm ôn nhu lại không mất uy nghiêm đột nhiên vang lên, ở tiền phương ngoài trăm trượng của hai người Lâm Lạc, cũng xuất hiện một nhóm lớn hải tộc nhân, hai người đi đầu, một cái là trung niên nhân dáng người thon dài, trên đầu có hai Long giác, khí vũ bất phàm.

Người còn lại là một mỹ phụ tóc dài xanh lam, giống như Hư Hải Quỳnh, nửa người trên hình người, hạ thân lại là một ngư vĩ màu đỏ, bộ ngực đầy đặn chỉ dùng hai vỏ sò che chắn, căn bản ngăn không được cái kia cao ngất, to lớn.

- Cha, nương…

Hư Hải Quỳnh cả kinh, nàng chỉ một mực suy nghĩ, ngay cả phía trước xuất hiện mọi người cũng không biết, hơn nữa, hai người kia rõ ràng là người mà nàng thân nhất cũng là kính sợ nhất.

- Mau tới đây, rời khỏi nam nhân kia!

Nhân ngư mỹ phụ lập tức nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc có căm hận nói không nên lời.

Ở dưới ảnh hưởng từ trước, Hư Hải Quỳnh không dám hé răng, vội vàng hướng mẫu thân bơi qua.

- Lớn mật, dám sấm thánh địa hải tộc ta!

Đợi cho Hư Hải Quỳnh xa xa rời khỏi Lâm Lạc, mọi người mới hướng Lâm Lạc khiển trách nói.

Như thế nào bị người phát hiện?

Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua, ở trong đám người thấy được ba người lúc trước đại chiến Dực kình gặp được, hiển nhiên, lấy thực lực của bọn họ căn bản không đủ để đánh chết một đầu động vật biển Tứ Tinh Thần Vương, khi bọn hắn đem theo chiến lợi phẩm trên người Dực kình về trong tộc, khẳng định sẽ có người hỏi qua.

Như vậy, chuyện tình "con rối" này khó tránh khỏi cho hấp thụ ánh sáng.

Không phải tất cả mọi người sẽ tin tưởng chuyện con rối này, khẳng định có người hoài nghi, cuối cùng kinh động cha mẹ Hư Hải Quỳnh. Sau đó sẽ biết có ngoại nhân xâm lấn, vì thế, một đống người này sẽ giết lại đây.

Hoàn hảo, chân vạc thứ bảy đã lấy đến, Lâm Lạc không có tất yếu lưu lại nơi này.

Hắn mỉm cười nói:

- Tại hạ ngưỡng mộ hải tộc oai, đặc biệt đến chiêm ngưỡng một chút, tiểu công chúa tính tình phóng khoáng, mang ta xem xét mấy ngày, đã cảm thấy mỹ mãn, kia liền cáo từ!

- Hỗn đãn, ngươi cho đây là địa phương gì, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Một gã Hải Tượng nhân hướng Lâm Lạc khiển trách nói.

- Đúng, không có chuyện tình tiện nghi như vậy!

Hải tộc nhân đều kêu quát, trong bọn họ có mười bảy Thần Vương, người mạnh nhất, cũng chính là phụ thân của Hư Hải Quỳnh thậm chí là thất tinh Thần Vương, mà Lâm Lạc bất quá chỉ là nhị tinh Thần Vương, muốn trấn áp hắn còn không đơn giản sao?

Nhân loại đáng giận này, chẳng những dám sấm tộc địa bọn họ, còn muốn lừa tiểu công chúa, thật sự là rất đáng giận!

- Vậy các ngươi muốn như thế nào?

Lâm Lạc khẽ nhíu mày, tiến vào lãnh địa hải tộc, hắn quả thật đuối lý trước, nhưng hắn đã bồi khuôn mặt tươi cười, lại không có đối với hải tộc tạo thành thương tổn gì, ngược lại còn cứu ba tộc nhân của bọn họ một lần, như thế nào cũng có thể nói công bằng đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK