Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lúc an bài chỗ ngồi thật không biết là cố ý hay vô tình, Lâm Lạc không cùng bàn với Lữ Nguyệt Đồng, mà cùng một nhóm tiểu bối Lữ gia chen chúc với nhau. Lữ Nguyệt Đồng phát hiện nhất thời giận tím mặt, kéo hắn về bên cạnh mình, làm mọi người không ngừng chột dạ.

- Bọn hắn…đã cho rằng ta là một tên ăn mềm cơm!

Lâm Lạc khẽ cười nói.

Bởi vì Lữ Nguyệt Đồng căn bản không nói chuyện của Lâm Lạc, người của Lữ gia tự nhiên không nghĩ hắn là thiếu chủ của thế lực thần bí gì đó, dù sao bọn hắn đều biết “nội tình” của Lâm Lạc – chỉ là một dân bản xứ Nam Châu làm sao tính là thiếu chủ gì, trùng tên trùng họ mà thôi!

Hiện giờ Lữ Nguyệt Đồng tu vi đại thành, bọn hắn tự nhiên ghét bỏ Lâm Lạc, làm sao chịu đem quý nữ gia tộc gả cho một kẻ như vậy, như thế nào cũng phải lưu lại gia tộc! Vì vậy đem chỗ ngồi của Lâm Lạc an bài nơi khác, chỉ muốn thử xem phân lượng của hắn trong lòng nàng, nếu không quan trọng nói không chừng tiệc tối vừa kết thúc thì trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nhà.

Lữ Nguyệt Đồng không khỏi che miệng cười, gia tộc ngu xuẩn này há có thể nghĩ ra nam nhân nội liễm uy nghi này mới là thiên tài tuyệt thế chân chính, mà nàng cũng thật tin tưởng nam nhân của mình sẽ là người đầu tiên trong lịch sử Ngân Nguyệt Tinh có thể phi thăng Thần giới!

Nếu người trong gia tộc biết được, không biết sẽ đem đầu lưỡi phun dài mấy xích đây?

Nàng cũng không hề có ý tứ giải thích về Lâm Lạc, thật hưởng thụ khoái cảm “bảo hộ” Lâm Lạc, làm cho tâm tình của nàng dị thường vui mừng.

- Nguyệt Đồng, hiện tại rốt cục ngươi đã đạt tới cảnh giới nào vậy?

Lữ gia lão tổ cuối cùng không nhịn được hỏi, việc này giống như có gai đâm trong lòng, không hỏi đi ra phỏng chừng nhiều năm sau hắn cũng không còn tâm trí tu luyện.

- Chủ Linh cảnh đỉnh phong!

Lữ Nguyệt Đồng thuận miệng đáp, trên mặt hiện lên vẻ chán nản, vì tư chất của mình mà đau đầu. Một mặt bởi vì nàng còn chưa tiến vào Tinh Vực, mà sau khi tiến vào Tinh Vực bởi vì Song Tu quả không còn tác dụng, Tinh Vực cửu trọng thiên hoàn toàn phải dựa vào chính mình vượt qua, điều này thật sự khá phiền toái!

Ở Lữ gia mặc dù nàng là thiên tài, nhưng đặt cả Đông Châu nàng chỉ là một viên đá không chớp mắt! Mà cả thiên hạ người có thể tiến được vào Tinh Vực có mấy người? Tuy rằng nàng có được phúc duyên tốt kết thành bạn lữ của Lâm Lạc, nhưng sau khi tác dụng của Song Tu quả biến mất, ngày sau chỉ có thể dựa vào chính mình!

Với sự nghịch thiên của Lâm Lạc, muốn đột phá thần cảnh sẽ không cần dùng thời gian quá dài, đến lúc đó ái lang đã phi thăng Thần giới, mà chính nàng vẫn còn lưu ở hạ giới giày vò, ngày tháng làm sao trôi qua đây!

- Chủ Linh cảnh đỉnh phong!

Toàn bộ người trong Lữ gia hoảng sợ!

Trời ạ, bá chủ Lãng Nguyệt Vực Tào Phi Dương không phải chỉ là chí cường giả đệ cửu bộ sao? Tuy rằng Lữ Nguyệt Đồng không đầy đủ ngũ hành linh căn, nhưng dùng đại cảnh giới áp chế Tào Phi Dương nhiều lắm chỉ có thể tự bảo vệ mình ở trước mặt của nàng mà căn bản không có khả năng chiến thắng nàng!

Lữ gia của bọn hắn thế nhưng xuất hiện tộc nhân có cơ duyên nghịch thiên như vậy!

Trong khoảng thời gian ngắn người của Lữ gia đều hân hoan vui mừng, có câu nói một người đắc đạo bọn họ đều có thể trở thành tân quý! Cái gì mà Bạch gia, căn bản không cần để trong lòng, cái gì Kỳ Nguyên Tông, một quyền đủ lật ngược, thậm chí bọn hắn đều có thể trở thành đệ nhất gia tộc cả Lãng Nguyệt Vực, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!

Mà khi ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Lâm Lạc càng thêm khó chịu, cân nhắc làm sao đuổi tên tiểu bạch kiểm kia rời đi, dù sao nếu như có người thổi bên gối, lòng của nữ nhân rất khó suy đoán, nói không chừng khuỷu tay sẽ bẻ ngược ra ngoài.

Đã biết thực lực của Lữ Nguyệt Đồng, người của Lữ gia càng thêm cẩn thận, đều đem nàng trở thành bồ tát sống cung phụng lên, sợ nàng có một chút ý bất mãn, ngay cả Lữ gia lão tổ cũng không thể không buông dáng người.

Dù sao đây là một thế giới thực lực quyết định hết thảy.

Dưới sự nịnh hót không ngừng của Lữ gia, tiệc tối tiến hành cực kỳ khoái trá, nhưng tuy rằng đoán được quan hệ giữa Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt Đồng, nhưng khi chứng kiến hai người cùng đi vào một phòng đã làm không ít người ghen ghét dữ dội.

Lữ Nguyệt Đồng vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, bộ ngực lớn làm người mê mẩn, trước kia là đối tượng mà nam nhân trong gia tộc không ngừng lấy lòng – chỉ cần không phải quan hệ huyết thống, người người đều có cơ hội ôm được mỹ nhân về.

Mà lúc này Lữ Nguyệt Đồng đã là cường giả Chủ Linh cảnh, bọn hắn tự nhiên càng muốn chiếm được thiên chi kiêu nữ như thế.

Đã bị Lâm Lạc ảnh hưởng, hơn nữa bản thân cũng được tận mắt nhìn thấy, Lữ Nguyệt Đồng cũng không muốn Lữ gia biến thành đại thế gia Đông Châu gì, chỉ lấy ra một ít bảo vật bí mật đưa cho cha mẹ, những người khác nàng chỉ xem thường.

Lâm Lạc cũng lấy ra thịt của Huyết Nhuyễn mẫu trùng, hóa giải hung tính bên trong lại nấu lên cùng Lữ thị vợ chồng nhấm nháp. Đương nhiên nguồn gốc của thịt hắn sẽ không nói ra, nếu không Lữ Nguyệt Đồng đã hăm dọa tối lên giường ngủ sẽ cắn rụng tiểu huynh đệ của hắn.

Hắn bài trừ hung tính trong thịt, bảo lưu lại chỗ tốt trong đó, vừa có được lực lượng Tinh Vực cấp vừa có một tia mảnh nhỏ thần đạo, đối với vợ chồng Lữ thị mà nói chính là bổ dưỡng quá mức.

Cũng may thịt rất nhiều, lãng phí một Lâm Lạc cũng không đau lòng, dù gì hai người cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của hắn.

Nhắc tới hắn có thể thấy được mặt nhạc phụ nhạc mẫu hình như cũng chỉ có hai người bọn họ, cha mẹ của Tô Mỵ, Hạ Mộng Như, Trữ Kiều Nguyệt đều đã chết, ngay cả cha mẹ Lăng Kinh Hồng vẫn còn lưu tại Nam Châu.

Vợ chồng Lữ Kính Vệ đã thất vọng đối với người trong tộc, tự nhiên cũng sẽ không trách móc thái độ của Lữ Nguyệt Đồng, mừng rỡ tự mình phát tài.

Theo lời thỉnh cầu của Lữ Nguyệt Đồng, Lâm Lạc quyết định dừng lại đây mười ngày, bởi vì vợ chồng Lữ thị cũng đã thói quen ở lại nơi đây, không muốn di chuyển tới Băng Tuyết quốc.

Nhưng mới đến ngày thứ ba, người của Bạch gia đến.

Bang!

Đại môn Lữ gia bị nặng nề đá văng, thanh âm thật lớn chấn động cả phủ đệ, hiển nhiên đối phương là cố ý làm như thế.

Người của Lữ gia từ các địa phương xuất hiện, nhìn thấy mười mấy người của Bạch gia, cầm đầu chính là Bạch Thu Minh.

Vài chục năm không gặp, tiểu tử kia đã từ Huyễn Linh cảnh tăng lên tới Tịch Linh cảnh, hiển nhiên đã chiếm được đại cơ duyên, bỏi vậy có vẻ vô cùng khí phách, không ai bì nổi. Mà trong khu vực của Kỳ Vân Tông, hắn quả thật có tư cách để kiêu ngạo.

- Nghe nói Nguyệt Đồng biểu muội đã trở lại!

Bạch Thu Minh chứng kiến người của Lữ gia đã đến gần đủ, từ cửa đi vào, đồi ngực ưỡn thật cao, bộ dáng ngạo mạn không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt.

- Lớn mật, dám gọi thẳng tục danh Nguyệt Đồng lão tổ!

Trong Lữ gia có người quát lên, tuy rằng Lữ Nguyệt Đồng thật trẻ tuổi, nhưng võ đạo không phân trưởng ấu, người đạt trước là tôn, nếu như Chủ Linh cảnh còn chưa thể xưng hô là lão tổ, còn có người nào có tư cách này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK