Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Gặp qua Quảng Uyên đại nhân!

Mọi người Phong gia ai cũng quỳ gối đầy đất.

- Miễn!

Trung niên nam tử kia khoát tay áo, thần sắc rất là ngạo mạn, lúc ánh mắt đảo qua Phong Văn Thành, hắn mới lộ ra vẻ tươi cười.

- Văn Thành lão đệ, hơn bốn mươi vạn năm không thấy, ngươi rốt cục bước ra bước mấu chốt này!

- Quảng Uyên đại… Quảng Uyên huynh!

Phong Văn Thành trong khoảng thời gian ngắn còn không có thích ứng thân phận mới của mình, cũng muốn đồng dạng xưng hô đối phương là đại nhân, cũng may phản ứng nhanh, nếu không khó tránh khỏi muốn ra một lần xấu hổ.

Trung niên nam nhân là đến từ Giang Nguyên thành Phong thị bổn gia, tên Phong Quảng Uyên, từ lúc ngàn vạn năm trước đã tiến vào Trung Nguyên Thần, có thể nói là lão tiền bối của Phong yên Văn Thành rồi, ngàn vạn năm nhận thức như thế nào thoáng qua tầm đó có thể cải biến.

Từ Quảng Uyên đại nhân đến Quảng Uyên huynh, đây chính là một thân phận bay vọt cực lớn, cũng làm cho sắc mặt Phong Văn Thành trở nên đặc biệt hồng nhuận phơn phớt, đây là hưng phấn.

- Vị này chính là Hoàng Phủ công tử, tên là Thần Dật!

Phong Quảng Uyên giới thiệu thanh niên kia thoáng một phát, nhưng cũng không có điểm ra thân phận cụ thể của người này.

- Gặp qua Hoàng Phủ công tử!

Mọi người Phong gia lần nữa quỳ gối, mặc kệ Hoàng Phủ Thần Dật là thần thánh phương nào, chỉ hắn là Trung Nguyên Thần cũng để cho mọi người cung kính quỳ lạy.

Huống chi, tựa hồ ngay cả Phong Quảng Uyên cũng muốn ở trước mặt đối phương thấp một đầu!

Hoàng Phủ Thần Dật không coi ai ra gì, hai mắt có chút dài nhỏ của hắn đảo qua Lâm Lạc, nhưng lại không có lộ ra biểu lộ coi trọng chút nào, trực tiếp trượt tới, tựa hồ Trung Nguyên Thần căn bản không có tư cách để cho hắn liếc mắt nhìn nhiều.

Chứng kiến Phong Sở Liên, trong ánh mắt của hắn lập tức mãnh liệt bắn ra dị sắc, khóe miệng cũng vẽ ra một dáng tươi cười:

- Quảng Uyên, ngươi nói không sai, cái này thật đúng là tuyệt thế mỹ nữ, so với Phong Thái Nguyệt còn muốn xinh đẹp gấp trăm lần!

Thằng này nhận thức Phong Thái Nguyệt?

- Hoàng Phủ công tử ưa thích là tốt rồi!

Phong Quảng Uyên cười cười, biểu lộ tựa như người dẫn mối.

Không phải nói muốn đem Phong Sở Liên hiến cho đại lão nào của Giang Nguyên Phong thị bổn gia ư, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện một cái Hoàng Phủ công tử? Muốn nói Phong Sở Liên tuyệt sắc như thế, người nam nhân nào có thể dứt bỏ, chẳng phải là nói rõ địa vị của Hoàng Phủ Thần Dật ở phía trên Phong thị bổn gia sao?

Kỳ thật, lúc này tâm Phong Quảng Uyên đang thổ huyết!

Hắn nhận được thư của Phong Tòng Long, nói là đã tìm được hậu duệ của Phong Thái Nguyệt, tuyệt mỹ vô cùng, muốn hiến cho hắn làm thị thiếp. Hắn vốn tưởng rằng là cùng một cấp bậc như Phong Thái Nguyệt, bởi vậy ngoan tâm quyết định chuyển tặng cho Hoàng Phủ Thần Dật.

Nhưng giờ phút này chứng kiến hình dáng của Phong Sở Liên, hắn lại hối hận đến muốn tự sát! Tuyệt sắc giai nhân như thế, hắn như thế nào không muốn có, nhưng Hoàng Phủ Thần Dật cũng nhìn thấy người, hắn dám cùng đối phương cướp người sao?

- Quảng Uyên, người này giao cho ngươi xử lý, bản thiếu gia muốn dẫn tiểu mỹ nhân đi trước!

Hoàng Phủ Thần Dật chỉ chỉ Lâm Lạc, ánh mắt thì gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Phong Sở Liên...

Hoàng Phủ Thần Dật càng xem Phong Sở Liên lại càng là trong nội tâm như lửa đốt, nào còn có thể nhịn được, một chưởng thò ra, hướng về Phong Sở Liên bắt tới.

Hắn là Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên, một chưởng đẩy ra đã hoàn toàn phong bế không gian, căn bản không cho đối phương có cơ hội xé rách không gian trốn chạy.

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, nắm tay phải chém ra, liền muốn nghênh hướng Hoàng Phủ Thần Dật.

- Tôn giá, đối thủ của ngươi là ta!

Phong Quảng Uyên cười ha ha, hóa thân một đạo nước chảy, ngăn ở trước người Lâm Lạc, nước chảy kích chuyển, sắc ra một đạo băng bạch, rét lạnh chi khí có thể đem Sơ Vị Thần đỉnh phong sinh sinh đông chết.

Bành!

Lâm Lạc oanh qua một quyền, Phong Quảng Uyên hóa thân nước chảy lập tức bị đánh nát, ít nhất ức vạn giọt nước vũ nhập hư không, mà thân hình của hắn lại không có bị trở ngại chút nào, trực tiếp giết đến trước mặt Hoàng Phủ Thần Dật.

Bành!

Lại là một tiếng nổ, Hoàng Phủ Thần Dật không thể không buông tha cho cách nghĩ tiếp tục bắt Phong Sở Liên, hóa chưởng thành quyền cùng Lâm Lạc liều mạng một cái, nhưng một quyền này của Lâm Lạc mặc dù không có vận dụng lỗ đen pháp tắc, Lục Đạo pháp tắc chi lực cùng chuyển như thế nào có thể dễ dàng tiếp?

Hoàng Phủ Thần Dật lập tức bị oanh đến bắn đi ra ngoài, hai chân thật giống như cày ruộng, trên mặt đất đào ra một rãnh sâu, một đường kéo dài ra tới ít nhất trăm trượng!

Trái lại Lâm Lạc, đứng đến khí định thần nhàn, ngay cả sắc mặt cũng không có biến hồng chút nào.

XIU....XÍU... XÍU...UU!, ức vạn giọt nước trên bầu trời phảng phất đã bị lực lượng vô hình hấp dẫn, nhanh chóng dung hợp đến cùng một chỗ, cũng hiện ra thân ảnh của Phong Quảng Uyên, ngực nhiều hơn một lỗ máu, tuy đã không chảy máu nữa, nhưng động khẩu lớn nhỏ vẫn để cho người nhìn mà trong nội tâm hoảng hốt.

Sắc mặt Phong Quảng Uyên một mảnh trắng bệch, hiển nhiên ở dưới một quyền này ăn vào đau khổ lớn.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ!

Bành bành hai quyền, liền đả thươn Phong Quảng Uyên, oanh lui Hoàng Phủ Thần Dật, chiến lực thằng này cũng thật là đáng sợ a? Phải biết ba người này toát ra đến khí tức là không sai biệt lắm, thậm chí Phong Quảng Uyên nếu so với hai người khác còn cường hơn tí tẹo, nhưng ba người ở cảnh giới nhỏ có lẽ cũng không có khác biệt.

Nhưng Lâm Lạc lại sửng sốt một quyền oanh bại một cái, cái này tự nhiên để cho tất cả mọi người kinh ngạc đến cái cằm cũng muốn rơi xuống rồi.

Giới hạn trong cách cục ảnh hưởng, Thần linh có chút khu vực "xa xôi" căn bản không biết có người có thể vượt qua cảnh giới nhỏ tác chiến, mà có yêu nghiệt đáng sợ hơn thậm chí có thể vượt qua đại cảnh giới!

Bởi vậy Lâm Lạc chỉ là oanh thất bại hai đối thủ cùng cảnh giới liền để cho người Phong gia tròng mắt rơi đầy đất.

- Xin hỏi đại danh các hạ?

Phong Quảng Uyên cuối cùng đối với Lâm Lạc coi trọng lên.

Hắn là Trung Nguyên Thần, càng là đại lão Giang Nguyên thành bổn gia, kiến thức tự nhiên xa xa ở trên mọi người chỗ này, biết rõ dưới đời này yêu nghiệt vô số, đừng nhìn mọi người ở cảnh giới nhỏ đều đồng dạng. Nhưng chiến lực khả năng kém thiên sơn vạn thủy!

Lâm Lạc một quyền liền oanh hắn tổn thương, hơn nữa còn là tổn thương không nhẹ, hắn nếu còn không tiến hành coi trọng đối với Lâm Lạc mà nói, vậy hắn thật sự là quá ngu xuẩn.

- Tại hạ Lâm Lạc!

Lâm Lạc mỉm cười, hắn cũng không phải là không có năng lực một quyền liền đuổi giết hai người này. Nhưng hai người này đều tựa hồ đối với Phong Thái Nguyệt có chỗ hiểu rõ, lưu lại người sống mà nói, chuyện xảy ra năm đó sẽ không tìm không thấy người hỏi.

Trong hai mắt dài nhỏ của Hoàng Phủ Thần Dật thì toát ra một đạo lửa giận, hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn xem Lâm Lạc nói:

- Ngươi là vừa vặn từ Minh Ngục chiến trường đi ra a?

Ở trong mắt hắn xem ra, chỉ có Minh Ngục chiến trường mới có thể tạo ra được yêu nghiệt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK