Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu ma nữ, nếu ngươi là Linh cảnh tối cường giả thì sao còn không sớm nói?”

“Các ngươi lại không hỏi!” Đường Điềm có vẻ đúng lý hợp tình.

“Ngươi rõ ràng là tiền bối cao nhân, như thế nào …” Lâm Lạc không nói tiếp, cao thủ phàm ăn tục uống như vậy thật đúng là hiếm thấy.

“Người ta lại không có tiền, không đi theo các ngươi, ta đói bụng làm sao bây giờ?” Đường Điềm si mê liếc Lâm Lạc.

Đây coi như là lý do?

Không ăn quả nhiên là đói, cho dù thân là tiên cảnh tối cường giả cũng vẫn sẽ không ăn là chết!

“Ngươi là không phải hồ ly tinh biến thành?”

Oành!

Hậu quả của việc Lâm Lạc hỏi ra những lời này chính là bị Đường Điềm một quyền đánh ngập vào bùn, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài.

“Còn dám bảo ta là hồ ly tinh, xem ta cho ngươi thảm luôn!” Tiểu ma nữ hung tợn nói, tựa hồ hồ ly tinh nhất là từ cấm kỵ của nàng.

Ba người cũng không để ý người của hai nhà Điền, Dịch rất nhanh đã đi xuống núi, tiến về Càn Nguyên quốc.

Về phần hai nhà Điền, Dịch... Điền gia lão tổ may mắn, coi như là dừng cương trước bờ vực, không gây thành bi kịch, nhưng Dịch gia một già một trẻ đều bị đả kích nghiêm trọng, không biết mất bao nhiêu thiên tài địa bảo mới có thể khôi phục lại.

Lâm Lạc ba người một đường nói nói cười cười, mặc kệ Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng dỗ ngọt Đường Điềm ra sao nhưng tiểu ma nữ vẫn thủ khẩu như bình về phương diện lai lịch của mình. Nếu cứ cố dụ nàng thì hoặc là nàng giả vờ ngu ngốc, hoặc đơn giản là đánh Lâm Lạc vào bùn!

Đại khái mà nói, Đường Điềm đối với bọn họ mà nói vẫn là tồn tại thần bí.

Bất quá hai người chỉ cần biết rằng một điểm là đủ rồi, đó là Đường Điềm đối với bọn họ cũng không có ác ý! Ngược lại, tiểu ma nữ đã giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn vài lần, cũng xuất thủ cứu bọn họ, coi như có ơn.

Nếu Đường Điềm không muốn nói, hai người cũng không dây dưa thêm, để mặc nàng suốt ngày vòi vĩnh đòi ăn, một đường mang về Tô gia.

Tuy rằng thời gian đi gần một tháng, nhưng đối với nam nữ đang cuồng nhiệt trong tình yêu mà nói, một ngày không gặp đã như cách ba thu, huống chi thời gian lại dài như vậy. Tô Mị tự nhiên có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Lạc. Vào lúc Lăng Kinh Hồng kể lại hành trình cho Tô Quảng Khai thì nàng cũng kéo Lâm Lạc sang một bên nỉ non chàng chàng thiếp thiếp.

Tô Quảng Khai không khỏi phẫn nộ, lúc Lâm Lạc chưa trở về, cháu gái mỗi ngày quấn quít lấy hắn, giờ thì tốt rồi, tình lang vừa đến sẽ không cần gia gia !

Buổi tối, Lâm Lạc, Lăng Kinh Hồng, Tô Mị, Tô Quảng Khai tề tụ một nhà, vừa uống rượu ngon, phẩm món ngon, vừa nghe Tô Quảng Khai nói về hành trình của U Ám sâm lâm sắp mở ra.

Lâm Lạc đã đột phá đến Thiên Hợp cảnh, liền có được tư cách tiến vào U Ám sâm lâm ! Đáng tiếc là, Lăng Kinh Hồng vẫn kém một đường! Đừng nhìn Địa nguyên cảnh đỉnh phong chỉ kém Thiên Hợp cảnh một tầng, từng đó chênh lệch đủ quyết định thành bại!

U Ám sâm lâm độc chướng dầy đặc, chỉ có tu vi Thiên Hợp cảnh mới có thể chống cự, đây là điều kiện cơ bản chuẩn nhập, thiếu một chút đều không được!

Mà U Ám sâm lâm tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng tràn ngập kỳ ngộ, bỏ qua một lần sẽ chờ ba trăm năm! Cho dù là võ giả Thích Biến cảnh thì cũng đâu có thể có được bao nhiêu thời gian ba trăm năm?

Tô Quảng Khai cũng sớm đem Lăng Kinh Hồng thành cháu gái, chỉ kém một đường như vậy lại đành thể bỏ qua nhất ngộ cơ duyên ba trăm năm này, không khỏi làm lão nhân phi thường thổn thức.

Nhưng Lăng Kinh Hồng cũng không vội, hiện giờ nàng chỉ còn kém về lĩnh ngộ cảnh giới!

Đối với võ giả mà nói, lĩnh ngộ cảnh giới không thể vội, muốn nhanh chóng thành công chỉ có một biện pháp là ăn vào linh quả đối ứng.

Cũng giống như Huyền Vũ quả có thể cho võ giả hiểu ra âm dương, Địa Sát quả có thể cho võ giả hình thành thể ngộ đại địa sơn xuyên, muốn đạt được lĩnh ngộ đối Thiên Hợp cảnh kỳ thật cũng có linh quả, tên là Thiên Cương hoa.

Đây là một loại hoa có hiệu quả gây tê mãnh liệt, người dưới Địa nguyên cảnh chỉ cần hít phải sẽ ít nhất yếu mê man một năm, không ai chăm sóc thì coi như trực tiếp đói chết, khát chết! Nhưng trong quá trình này thì võ giả có thể cùng trời tương hợp, hiểu ra huyền diệu của Thiên Hợp cảnh.

Đáng tiếc là Thiên Cương hoa cực kỳ hiếm thấy, một đóa cuối cùng trong kho tàng của Tô gia cũng đã dùng vào hơn hai trăm năm trước. Mà Lăng gia lại có tích lũy như vậy, phương diện này coi như bế tắc.

Nhưng thế gian chưa bao giờ là chỉ có một con đường có thể dẫn tới điểm cuối.

Lâm Lạc luyện hóa ngũ hành tinh hoa, trong quá trình này có thể dòm tới bí mật thiên địa! Tề thiên thể nội có thi hạch thượng cổ Âm Thi tông tông chủ, lại có được lý giải hoàn mỹ đối với tiên thiên thập cảnh!

Đối với người như thế mà nói, lĩnh ngộ cảnh giới tự nhiên, đơn giản như ăn cơm uống nước.

Lăng Kinh Hồng tuy rằng không nghịch thiên như vậy, nhưng nàng cũng cùng Lâm Lạc tu luyện đại âm dương song tu công pháp!

Hai người ở trong quá trình tu luyện có thể cho đối phương mượn lý giải đối với võ đạo. Điều này đối với người có cảnh giới cao không hề tác dụng nhưng đối với người có cảnh giới thấp hơn lại như bóng đèn trong đêm.

Có cớ như vậy, Lăng Kinh Hồng vào lúc ban đêm liền đến phòng Lâm Lạc, cùng hắn tu luyện cả đêm.

Hiệu quả tốt đến kinh người, ba bốn hôm sau, Lăng Kinh Hồng đã dòm thấy cánh cửa của Thiên Hợp cảnh, nhiều nhất một tháng thời gian nữa thì nàng có tự tin đánh sâu vào cảnh giới mới.

Về phương diện khác, tiên cảnh tối cường giả của hai nhà Điền, Dịch cũng hướng Phạm gia làm khó dễ, yêu cầu Phạm Thương Vũ đem [ tà dương tâm kinh ] đoạt được ra dùng chung! Bởi vì Linh Nguyên bí quyết khan hiếm, [ tà dương tâm kinh ] vô thuộc tính này đối với nhà ai cũng là chí bảo!

Sau khi nhận được tin tức, ngay cả Tô Quảng Khai cũng động dung, tỏ vẻ muốn xuất thủ.

Nhưng ba người Lâm Lạc, Lăng Kinh Hồng, Tô Mị gặp lại vị lão nhân này. Lâm Lạc đem bộ linh nguyên bí quyết có danh tự kinh nhân, khí phách đến cực điểm kia ra hiến cho Tô Quảng Khai, xem như sính lễ .

Tô Quảng Khai nhìn đến cái tên bên ngoài thì mặt mày sạm lại.

Công pháp trên đời này có tên vang dội thì phần lớn đều không ra gì, chẳng lẽ kêu [ chí tôn độc bá ] liền thực có thể xưng bá thiên hạ?

Nhưng lão nhân sau khi mở ra đọc qua mấy lần thì nét mặt già nua lập tức động dung, kinh hô:“Linh nguyên bí quyết!”

“Vô thuộc tính linh nguyên bí quyết!” Một lát sau sau, hắn vừa sợ vừa hô lên.

Có thể làm cho nhị bộ linh giả cũng động dung, trong lòng Lâm Lạc có cảm giác cực kỳ đắc chí, kể lại một lượt lai lịch bản linh nguyên bí quyết này.

Tô Quảng Khai không khỏi cười ha ha, nói:“Cũng là như thế, Tô gia cũng không phải nhúng vào vũng nước đục kia!”

Chuyện [ tà dương tâm kinh ] diễn ra rất ồn àog, tuy rằng Phạm Thương Vũ được xưng đệ nhất thần quốc, nhưng dù sao chỉ là trong tầng thứ tiên thiên thập cảnh, trước mặt hắn còn là tứ đại linh cảnh tối cường giả!

Phạm gia tuy rằng đứng đầu thần quốc tứ đại hào môn, lại thêm tay cầm xã tắc thần khí, nhưng ở trong mắt tiên cảnh tối cường giả cũng chỉ là hư ảo. Cuối cùng, ba nhà đạt thành hiệp nghị, cho phép hai nhà Điền, Dịch một phần bản sao, nhưng hai nhà cũng phải xuất ra chỗ tốt tương ứng để trao đổi, ít nhất cũng phải cho Phạm gia mặt mũi.

Lâm Lạc thì bắt đầu luyện hóa cây thanh mộc trượng kia để đề thăng mộc hệ công pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK