Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết Thần linh giấu những thứ này là cảnh giới gì, nếu như hắn là Sơ Vị thần mà nói, như vậy đối tượng dấu diếm tất nhiên là Trung Nguyên Thần, bảo vật có thể làm cho Trung Nguyên Thần cũng tâm động sẽ trân quý như thế nào?

Lâm Lạc tiếp tục đi tới, trải qua vài chục tòa đan thất, hắn tìm tòi một vòng xuống lại phát hiện một địa phương bất thường.

Hắn nhẹ nhàng đập mạnh dưới chân, truyền đến thanh âm trống không, hiển nhiên dưới đáy là một cái động!

Khóe miệng lộ ra một dáng tươi cười, Lâm Lạc cúi xuống cẩn thận nghiên cứu, đây là một cấm chế phi thường phiền phức, nhưng muốn hóa giải ngược lại cũng không phải là không được, chỉ là cần hao phí tinh lực rất lớn.

Hắn nghiên cứu một lúc, liền bắt tay vào phá giải, từng đạo thủ ấn kết thành, suy yếu lấy uy lực cấm chế, nhưng dưới đại lượng tiêu hao, trên trán của hắn cũng rất nhanh xuất hiện từng giọt mồ hôi.

Cấm chế này thực sự không khó giải, phiền toái ngay ở chỗ một tầng phủ lấy một tầng, phá giải vô cùng phiền toái.

Nhưng theo Lâm Lạc từng chút một cẩn thận thăm dò, cấm chế cũng bị tầng tầng cởi bỏ, mà sắc mặt của Lâm Lạc cũng dần dần trở nên tái nhợt, đây là tiêu hao quá nhiều tâm lực.

Ông!

Nhưng vào lúc này, không gian ở sau lưng Lâm Lạc giống như đột nhiên bị người xé mở, một nam tử thân hình cao lớn cũng hiển hiện đi ra, một tay nắm lấy một thanh chủy thủ hàn quang lóng lánh, tay kia thì nắm bắt một góc áo choàng, nụ cười trên mặt dữ tợn đáng sợ!

Chủy thủ hoa rơi, đâm thẳng phía sau lưng Lâm Lạc!

Đinh!

Một tiếng giòn vang, chủy thủ đâm xuống, nhưng lại đâm vào trên mặt đất trống rỗng, mà thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, rõ ràng như là đâm vào trong đậu hủ, thẳng không có chuôi!

Kẻ đánh lén cả kinh, nhanh chóng rút chủy thủ ra, cầm ngược hoành trước người, mà tay kia thì hóa thành chưởng hình, làm ra xu thế phòng ngự.

- Quả nhiên là ngươi!

Lâm Lạc cười nói, kẻ đánh lén này đúng là người cao to trước kia đụng phải hắn mở ra hốc tối. Ai có thể nghĩ đến hắn vẻ mặt khờ ngốc, rõ ràng làm ra được sự tình đánh lén?

- Ngươi sớm biết như vậy?

Người cao to kia lại biến trở về khờ ngốc nguyên bản, thất thần cười sờ lên đầu.

- Ta ở đâu lộ ra chân ngựa?

- Cái cơ quan này rõ ràng như thế, sớm nên bị người phát hiện, há sẽ đến phiên ta?

Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra, cái này tùy tiện đi hai bước có thể phát hiện chỗ không ổn, ở trước mặt hắn những người kia há sẽ một cái cũng không có phát hiện? Hơn nữa cái cấm chế này tuy phiền toái nhưng lại không phải không giải được!

Ngốc tử cười hắc hắc, kỳ thật cũng không phải hắn suy nghĩ không đủ chu đáo, nhưng hắn lại không có quá nhiều thời gian đến bố trí hết thảy, nếu có thể cho hắn một ngày thời gian, hắn hoàn toàn có thể khiến cho không có một tia sơ hở!

Nhưng đã sợ bị người phát hiện, rồi lại sợ Lâm Lạc quá ngu xuẩn phát hiện không được, dù sao hắn đối với Lâm Lạc cũng không biết. Hơn nữa, người tới nơi này có lẽ ý nghĩ toàn bộ nằm trong tầm bảo, phát hiện một địa phương có thể là hốc tối tất nhiên sẽ đại hỉ, rất dễ dàng phớt lờ!

Hắn chậm rãi hướng cửa ra vào thối lui, cười nói:

- Huynh đệ ngươi cao hơn một bậc, lão Hàn bội phục, sau này còn gặp lại!

Lâm Lạc tiện tay oanh ra một quyền, ngăn trở cử động muốn chuồn đi của đối phương nói:

- Như vậy liền vội vã đi sao, ta còn muốn cùng Hàn huynh trao đổi nhiều một phen!

- Huynh đệ, núi không chuyển nước chuyển, nhân sinh còn có lúc gặp lại, lưu cho người đường lui là lưu cho mình đường lui!

Đại Hán họ Hàn như trước cười ngây ngô không ngừng, một bên thay đổi thân hình, muốn đột phá Lâm Lạc ngăn trở.

Lâm Lạc lại là oanh ra mấy quyền, đem đối phương cứ thế ép trở về, điềm nhiên nói:

- Ah, cho ngươi đường lui để ngươi tiếp tục ám toán ta sao?

- Ha ha, huynh đệ ngươi đã hiểu lầm, lão Hàn chỉ là muốn thử xem phản ứng của ngươi, ngươi như thế nào bận tâm nhiều như vậy!

Chủy thủ trong tay Đại Hán họ Hàn vung gọt, hàn ảnh chớp động để cho người hoa mắt, nhưng tay kia lại nhẹ nhàng run run, rơi lả tả lấy thuốc bột vô sắc vô vị.

Kỳ thật, Lâm Lạc tiến vào căn phòng này đã ẩn ẩn cảm giác có người thứ hai tồn tại, chỉ là dùng tạo nghệ của hắn ở không gian pháp tắc rõ ràng cũng không thể phát hiện đối phương ẩn thân, bởi vậy hắn mới có thể cố ý giả bộ như trúng kế, là muốn dẫn đối phương ra tay, càng muốn biết đối phương là dùng phương pháp gì ẩn tàng tung tích!

Nếu như hắn cũng có thể nắm giữ loại bí thuật này, hoặc là đạo cụ mà nói, như vậy phối hợp Tử Đỉnh che đậy khí tức, hắn thực có thể trở thành tồn tại hoàn toàn ẩn hình!

Lâm Lạc hồi tưởng đến một khắc lúc đối phương phát ra công kích này, tuy là phát động ở sau lưng, nhưng trong phạm vi thần thức của hắn bao trùm, thì cũng như là tận mắt chứng kiến. Hắn không khỏi cười cười nói:

- Ngươi là dựa vào kiện áo choàng kia che lấp tung tích a?

Đại Hán họ Hàn rốt cục lộ ra một vòng tàn khốc, lập tức thu hồi bộ dáng cười ngây ngô của hắn, khí thế cả người cũng thoáng cái trở nên cực kỳ có lực áp bách. Hắn liếc nhìn Lâm Lạc thật sâu, cười ha ha nói:

- Hảo nhãn lực, đáng tiếc, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, ngươi đúng là vẫn còn trúng chiêu!

- Ngươi là chỉ tay trái một mực đang không ngừng huy sái bột phấn sao?

Lâm Lạc thuận miệng nói ra.

- Ta cảm thấy được có chút khó ngửi, nên tạm thời đóng chặt hô hấp!

Đại Hán họ Hàn thu lại nụ cười, nhưng lập tức lại lần nữa nở nụ cười:

- Thiếu chút nữa bị người gạt, Chu Ảnh tán này của ta chỉ cần dính thân, sẽ trực tiếp thẩm thấu làn da, ngươi bây giờ có lẽ đã cảm thấy a, mới có thể cố ý lừa gạt ta!

- Lấy lui làm tiến, không sai!

Lâm Lạc gật gật đầu, Đại Hán này nhìn như ngây ngốc, nhưng tâm tính lại vô cùng giảo hoạt, sau khi đánh lén thất bại, hắn nhất kế không thành tái sinh nhất kế, một bên giả bộ như không địch lại lui về, nhưng lại ngầm hạ độc dược, nếu ai phớt lờ, vậy tất nhiên sẽ trúng chiêu!

Trước kia Đại Hán họ Hàn một mực chỉ thủ không công, bày ra tư thế một bộ chỉ muốn chạy trốn, lúc này xác định dược lực của Chu Ảnh tán đã mở rộng đến toàn bộ đan thất, liền không hề giấu dốt, bộc phát ra thực lực Hư Thần tam trọng thiên của hắn, pháp tắc cùng lực lượng giao hòa, thế công đại thịnh.

Bành bành bành, hai người ở trong thạch thất kịch liệt giao chiến, đồ vật ở Thần giới rất chịu đánh, nhất là đan thất, bởi vì khi Đan Sư luyện đan thất bại sẽ tạc lô, uy lực này không kém hơn một kích toàn lực của Sơ Vị Thần chút nào, bởi vậy cái đan thất này cũng dị thường chắc chắn, ở dưới hai người đại chiến, gần kề chỉ là nhiều hơn nguyên một đám lỗ thủng, căn bản không đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ đan điện.

- Ngươi không có trúng độc!

Đại Hán họ Hàn đánh một lúc, đột nhiên kinh hô lên.

- Ta sớm nói, ai bảo ngươi không tin!

Lâm Lạc lắc đầu, một bộ bất đắc dĩ.

Tuy Đại Hán họ Hàn biểu hiện được có chút ngu ngốc, nhưng thay đổi một người khác tới cũng nhất định sẽ là kinh ngạc đồng dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK