Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Còn kém một chút!

Thanh niên kia có chút bị Tả Nhược Hề nói đến xuống đài không được, đại khái là trước kia bắn tiếng lập tức sẽ tiến vào Sơ Vị Thần, kết quả lại không có thể thành công, bị Tả Nhược Hề hữu ý vô ý mà ở trước mặt nói toạc, tự nhiên là cảm thấy thẹn thùng rồi.

Hắn vội vàng chuyển đề nói chuyện nói:

- Một mình ngươi độc thân mạo hiểm, vi huynh đâu yên tâm được, là chuyên môn tới làm hộ vệ cho Nhược Hề!

- Không cần!

Tả Nhược Hề lạnh lùng từ chối.

- Ngươi có thể đi ra!

Thanh niên kia biến sắc, hướng Lâm Lạc chỉ tay nói:

- Vì cái gì ngươi không đuổi hắn ly khai?

- Không liên quan chuyện của ngươi!

Tả Nhược Hề biết rõ thanh niên kia là hiểu lầm mình cùng Lâm Lạc có quan hệ gì không thể cho ai biết, nhưng thanh giả tự thanh, nàng căn bản khinh thường hướng đối phương làm ra giải thích.

Sắc mặt thanh niên kia biến càng thêm biến, cuối cùng vẫn là bài trừ đi ra một dáng tươi cười:

- Ta được phụ thân nhắc nhở, nhất định phải bảo vệ an toàn của ngươi, cho dù ngươi đuổi ta ta cũng sẽ không ly khai!

Da mặt người này thật đúng là đủ dày!

Lâm Lạc không khỏi lắc đầu, tuy con gái rất sợ quấn, nhưng tính cách của Tả Nhược Hề hiển nhiên là lãnh đạm, càng là quấn nàng lại càng gây nàng phản cảm, quấn quít chặt lấy là không thể thực hiện được a.

Đối phó loại nữ nhân lãnh ngạo này, phải biểu hiện thực lực làm cho nàng triệt để thuyết phục, do đó một lần hành động công phá trái tim của nàng!

Nghĩ tới đây, Lâm Lạc không khỏi âm thầm nhắc nhở mình đừng biểu hiện được quá mức ưu tú, làm cho người ta yêu mình.

Tả Nhược Hề hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không có nói cái gì, chắc hẳn nàng là tinh tường tính cách thằng này quấn quít chặt lấy, lại xua đuổi cũng vô dụng. Nàng xoay người, cũng không để ý tới thanh niên kia, tiếp tục đi lên phía trước.

Lâm Lạc muốn đi, nhưng thanh niên kia lại gọi hắn nói:

- Ngươi là người phương nào?

- Có tất yếu nói cho ngươi sao?

Lâm Lạc liếc nhìn xem hắn, phảng phất thấy được một kẻ ngu.

Đối phương hiển nhiên là tiểu nhân có thù tất báo, chứng kiến hắn cùng với Tả Nhược Hề đi cùng một chỗ liền động sát cơ, đã như vầy, hắn cần gì phải cùng đối phương lá mặt lá trái?

Thanh niên kia không khỏi mà ánh mắt phát lạnh, lành lạnh nhìn xem Lâm Lạc.

Hắn gọi Ngũ Cử Thiên, chính là con trai độc nhất của Ngũ An Dịch, một trong thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành, có thể nói là nhị thế tổ tuyệt đối, từ nhỏ hưởng thụ lấy các loại đặc quyền. So tuổi mà nói, hắn so với Tả Nhược Hề lớn hơn ít nhất mấy trăm vạn năm, mới có thể so với đối phương trước một bước đạt tới Hư Thần tam trọng thiên đỉnh phong, cũng đụng chạm đến cánh cửa Sơ Vị Thần, vô cùng có khả năng ở trong thời gian ngắn đột phá.

Tuy Thần linh muốn đạt được hậu đại so với tinh vực cấp còn muốn khó khăn, nhưng ai bảo Thần linh thọ nguyên vô hạn, chỉ cần chịu bỏ thời gian, luôn luôn có thời điểm thu hoạch! Thật giống như Tả Văn Trạch, từ khi thành Thần tới nay đã trăm triệu năm, nhưng sửng sốt ở mấy mươi vạn năm trước mới có một đứa con gái đi ra.

Ở bên trong thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành, tổng cộng có bảy người là có hậu đại, trước mắt cũng đều thẳng tiến đến cấp bậc Hư Thần tam trọng thiên, nhưng Hư Thần đến Sơ Vị Thần là một đạo khảm cự đại, trước mắt còn không ai có thể nhảy qua được.

Bởi vì Thần linh rất khó có hậu đại, tự nhiên đối với con nối dõi vô cùng quý trọng, nếu như nhi nữ bảo bối có thể kết thành hôn nhân mà nói, vậy các trưởng bối tầm đó liền hình thành liên minh kiên cố nhất.

Đây cũng là nguyên nhân Ngũ Cử Thiên đối với Tả Nhược Hề để bụng như thế.

Ở bên trong Thập đại Trung Nguyên Thần, Ngũ An Dịch vô luận nội tình hay là thực lực đều là yếu nhất, bởi vậy nếu hắn muốn hướng bên trên bò, liền cần có người ở sau lưng ủng hộ hắn, mà người này nếu như là Tả Văn Trạch mà nói, vậy tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

Bất quá Tả Nhược Hề thiên tư thông minh, mỗi ngày không phải tu luyện là nghiên cứu cấm chế, ít có lúc ra cửa, làm cho Ngũ Cử Thiên cùng các nhị thế tổ có chủ ý đồng dạng rất khó có cơ hội thân cận.

Bởi vậy, biết được tin tức lần này Tả Nhược Hề sẽ tiến vào di phủ, Ngũ Cử Thiên đặc biệt trì hoãn nếm thử hắn trùng kích Sơ Vị Thần, mà là lựa chọn tiến vào nơi đây, muốn dùng lý do hộ giá tiếp cận giai nhân.

Nếu thật gặp gỡ tình hình gì nguy hiểm, hắn còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân mà nói, vậy nói không chừng vừa ly khai đây có thể thành tựu chuyện tốt!

Đáng tiếc chính là sau khi tiến vào di phủ là tùy cơ hội truyền tống, hắn rời đi thật sự quá xa, hơn nữa không may ven đường lại gặp không ít cấm chế. Làm hại hắn muộn đi rất nhiều, thật vất vả đuổi theo, nhưng lại thình lình phát hiện bên người giai nhân nhiều hơn một nam nhân!

Ở bên trong hậu đại của bảy đại Trung Nguyên Thần, chung là năm nam hai nữ, bất quá Ngũ Cử Thiên tự nhiên nhận thức bốn người cạnh tranh khác, Lâm Lạc cũng không phải một trong bốn người này.

Nói cách khác, bối cảnh của Lâm Lạc tối đa là cấp bậc Sơ Vị Thần!

Chỉ là nhi tử của Sơ Vị Thần, hơn nữa bản thân vẫn chỉ là Hư Thần Nhị trọng thiên, rõ ràng cũng dám cùng hắn tranh giành nữ nhân?

Trong nội tâm Ngũ Cử Thiên hừ lạnh một tiếng, đại khái là tiểu tử này cho rằng đậu vào Tả Nhược Hề liền có thể không coi ai ra gì sao? Xác thực, ở trước mặt Tả Nhược Hề hắn là tuyệt đối sẽ không ra tay, nhưng tiểu tử này tổng không có khả năng thời khắc dừng lại ở bên người Tả Nhược Hề a?

Ở trong chuyện hắn truy cầu Tả Nhược Hề, ngay cả lão tử của hắn cũng thập phần để bụng, tuy lão tử hắn bất tiện ra tay, thế nhưng mà tùy tiện gọi một Sơ Vị Thần đi ra vụng trộm làm thịt Lâm Lạc, cái này còn không đơn giản sao?

Nói sau dù là hắn không hạ thủ, bốn gia hỏa khác biết được tình huống, sẽ nhịn được tiểu tử này sao? Hắn thậm chí không cần tự mình ra tay, chỉ cần đem tin tức này truyền lại đi ra ngoài là đủ rồi!

Thật sự là không biết tốt xấu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không duyên cớ chọc họa sát thân cho mình!

Nghĩ tới đây, Ngũ Cử Thiên bắt đầu tâm bình khí hòa, thật sự không cần mạo hiểm bị Tả Nhược Hề không thích ra tay đối với Lâm Lạc, trái lại hắn chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu là được, đợi bốn người khác giết chết Lâm Lạc, hắn sẽ nhảy ra giả bộ làm người tốt, khi đó Tả Nhược Hề tất nhiên đau lòng, rất dễ dàng bị thừa dịp hư mà vào!

Hắn hiện tại ngược lại hi vọng cảm tình của Tả Nhược Hề đối với Lâm Lạc sâu thêm chút ít, động tình càng sâu, cái hư dĩ này nhiên là càng lớn rồi.

Lâm Lạc một đống kiều thê, bởi vì nữ nhân mà bị người khác căm hận cũng không phải lần một lần hai, chỉ là đoán cũng có thể đoán được Ngũ Cử Thiên đánh cái chủ ý gì. Nhưng hắn cũng chỉ có thể thầm than Ngũ Cử Thiên vớ vẫn, coi như mình thực sự ngã xuống, Tả Nhược Hề cũng không có khả năng "dời tình đừng luyến", bởi vì giữa hai người căn bản không có cái gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK