Nàng tới Thần giới, nếm qua Thần Đạo chi quả, còn qua thần tủy Tôi Thể, huyết mạch cũng phi thường cao quý, sở trường ở Băng Sương Chi Nhận, ở bên trên lĩnh ngộ pháp tắc cũng không thiếu khuyết, sau khi tích lũy lực lượng đủ mức, hi vọng nàng trùng kích Thần Cảnh rất lớn!
Nhưng dù cho nàng có thể thành công, ít nhất cũng phải khổ tu trăm năm trở lên, để cho Lâm Lạc phi thường không nở, cùng người yêu chia lìa trăm năm tự nhiên không dễ chịu. Nhưng sau khi thành tựu thần vị, cái kia chính là vĩnh viễn bên nhau, chút nỗi khổ chia lìa ấy như thế nào cũng phải nhịn xuống.
Nhưng kiều thê khác cũng đồng dạng rất có cảm giác cấp bách, như các nàng Tô Mị, Lăng Kinh Hồng đều chỉ có Tinh Vương nhất trọng thiên, tuy thọ nguyên đạt hai vạn năm, nhưng chỉ cần không có tiến vào Thần Cảnh, cuối cùng sẽ có một ngày vẫn lạc.
Nhìn xem nhóm kiều thê nguyên một đám thập phần cố gắng, Lâm Lạc âm thầm siết quyền, nhất định phải nhanh một chút ở Thần giới xông ra một mảnh thiên địa, đạt được thần đan để cho kiều thê, mẫu thân, gia gia đạt tới Thần Cảnh!
Cho dù là Ngụy Thần, nậy cũng có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, chính thức siêu thoát thế gian!
Nhưng Thần giới tuy linh khí vô cùng đầy đủ, muốn đạt tới Tinh Đế đỉnh phong rất đơn giản, nhưng muốn lại tiến bộ cũng không phải là dễ dàng như vậy! Đặc biệt là tư chất bọn người Tô Mị, Hạ Mộng Như tương đối thấp kém, dựa vào các nàng khổ tu mà nói, vậy tất nhiên không có khả năng tiến vào Thần Cảnh!
Hi vọng hai tháng sau bát phương anh kiệt đều tới, có thể mang đến một cơ hội!
Khó được nhìn thấy ngay cả Tô Mị cũng hăng hái khổ tu như vậy, Lâm Lạc tự nhiên phải hảo hảo mà ủng hộ các nàng, bao xuống nhiệm vụ săn bắn. Cho các nàng có thể chuyên tâm ở trong cốc viên tu luyện.
Bất quá, ngoại trừ thần cốc của Mai Hoa tiên tử đã đâm chồi, ruộng ngũ cốc của những người khác vẫn là không hề biến hóa. Thần cốc không đâm chồi tự nhiên cũng không có khả năng hấp thu linh khí, để cho rất nhiều người đều chen đến chỗ Mai Hoa tiên tử hấp thu linh khí.
Tuy linh khí của Thần giới đã đủ nồng đậm, thế nhưng mà ai sẽ ngại lại nồng đậm một ít?
Lâm Lạc đồng ý rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa Nam Nhược Hoa cầu khẩn, Mai Hoa tiên tử thi triển thời gian công pháp, lại thúc đẩy một tí thần cốc sinh trưởng, đem đám người phân lưu, lúc này mới miễn cho một đống lớn người mỗi ngày luôn lách vào thành một đoàn.
Mai Hoa tiên tử cũng không có hại chịu thiệt, Lâm Lạc săn đến kỳ trân nàng cũng có một phần, để cho nàng tích súc trở nên càng ngày càng thâm hậu. Nàng vốn là Tinh Đế đỉnh phong, chỉ là giới hạn trong hoàn cảnh của Ngân Nguyệt tinh mới không cách nào càng tiến một bước, nhưng ở bên trên Thần Vũ tinh nàng đã lấy được đại lượng tích lũy, cộng thêm hoàn cảnh tu luyện ở Thần giới, nàng cũng có nắm chắc trong vòng trăm năm bắt đầu trùng kích Thần Cảnh!
Cũng không biết nàng cùng Phong Sở Liên cái nào có thể nhanh hơn một bước mà đặt chân tới Thần Cảnh.
Gần hai tháng vội vàng mà qua, mỗi ngày Lâm Lạc đều đi phủ thành chủ thoáng một phát. Lăn lộn cái quen mặt, thời gian lâu như vậy xuống, thật đúng là để cho hắn nhận thức một ít hồ bằng cẩu hữu, nhưng những người này chỉ là bởi vì Lâm Lạc thoạt nhìn cùng đại tiểu thư rất là quen thuộc mà dán tới, không có một cái là muốn cùng Lâm Lạc chân tâm thật ý kết giao, hắn cũng tùy ý ứng phó, dù sao qua hai tháng kỳ hạn hắn cũng không lại đi phủ thành chủ rồi.
Mà ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới.
Lâm Lạc theo thường lệ ở thời điểm buổi sáng đến phủ thành chủ. Dạo qua một vòng vừa muốn trở về, đã thấy trên bầu trời bỗng nhiên hạ xuống một bóng đen, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc chiến thuyền cực lớn ở trên bầu trời xẹt qua, đứng ở phía trên phủ thành chủ.
Chiếc chiến hạm này chí ít dài trăm trượng, toàn thân màu xanh biếc, hai bên thân tàu duỗi ra mười tám mái chèo, mỗi lần lên xuống đều để cho không gian như là nước gợn ba động, do đó đạt được tốc độ phi hành cực nhanh.
Theo chiến thuyền dừng lại, 36 mái chèo cực lớn cũng thu vào, phía trên hạm thuyền, một quân kỳ huyết hồng có ghi chữ "Lưu" bay phất phới.
- Ô…
Bên trên đầu thuyền có một Đại Hán cởi trần thổi lên tiếng kèn, chiến hạm từ không trung chậm rãi rơi xuống, đứng ở trên quảng trường rộng lớn trong thành.
Động tĩnh lớn như thế, tự nhiên là kinh động tất cả mọi người trong thành, trên quảng trường chật ních người đến đây xem náo nhiệt, nhưng tự nhiên có vệ binh của phủ thành chủ duy trì trật tự, để cho đám người dừng lại ở bên ngoài quảng trường.
- Khoe khoang!
Lại Tuyết Dung xùy~~ một tiếng.
Nhưng Lâm Lạc lại đem ánh mắt ngưng tụ nhìn bóng người phía trước, đó chính là phụ thân của Lại Tuyết Dung, Nguyệt Quang Thành thành chủ, Sơ Vị Thần Lại Tương Thành! Với tư cách nhân vật mạnh nhất Nguyệt Quang Thành, thân thể của Lại Tương Thành cũng không khôi ngô, dáng người thon dài cho người một loại cảm giác rất nhã nhặn.
Nhưng trong cỗ thân thể này lại ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố, lực lượng vầng sáng trùng thiên đem tất cả mọi người bên cạnh hắn che dấu đi mất!
Khách quý giá lâm, Lại Tuyết Dung khẳng định phải cùng lão tử trình diện nghênh đón, cũng đúng là như thế, Lâm Lạc cũng rốt cục lần thứ nhất gặp được Lại Tương Thành, Sơ Vị Thần khống chế vận mệnh tất cả mọi người trong Nguyệt Quang Thành này!
Khi chiến hạm hoàn toàn hạ xuống, cả tòa thành thị đều hơi chấn động, giống như đã dẫn phát một hồi địa chấn cỡ nhỏ, mà trên chiến hạm cũng XIU....XÍU... XÍU...UU! nhảy xuống mười mấy người, cầm đầu chính là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô như gấu, thể tích ít nhất có thể bằng bốn người cộng lại.
- Ha ha ha, Lại lão ca vài vạn năm không thấy, ngươi vẫn như trước ah!
Đại hán kia ở thật xa đã nở nụ cười, tiếng cười ầm ầm chấn được Nguyệt Quang Thành có chút run rẩy.
- Ba ngàn năm trước bản tọa lên Thượng Nguyên Thành báo cáo công tác, còn cùng ngươi gặp qua một lần, ngươi nhanh quên như vậy sao?
Lại Tương Thành cũng vừa cười vừa nói.
- Vậy sao?
Đại hán kia sờ lên đầu, mạnh mẽ vỗ một cái, tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ.
- Trí nhớ của ta thật là!
Hắn long hành hổ bộ đi đến trước người Lại Tương Thành, bên người chỉ có một nam tử trẻ tuổi, những người khác lui ra khoảng cách mười trượng. Hắn vỗ vỗ vai nam tử bên người kia, cười nói:
- Giang nhi, tới bái kiến nhạc phụ của ngươi!
Lại Tương Thành lắc đầu liên tục nói:
- Lưu huynh, ngươi cũng không phải là cái thứ nhất tới cầu thân, đã nói Tam gia công bình cạnh tranh, ngươi vậy không phải làm khó cho bản tọa sao?
- Ha ha!
Đại hán kia lại cười ha hả nói:
- Ta nói Lại lão ca, ngươi xem nhi tử này của ta muốn mũi có mũi, muốn mặt có mặt, cái này còn không làm được con rể của ngươi, ngươi đi đâu tìm được người càng thêm ưu tú?
Hắn nói bốc nói phét, chính mình mặt mũi không hồng, khiến con của hắn hiện ra biểu lộ không có ý tứ.
- Thằng này là ai?
Lâm Lạc nhỏ giọng hỏi, Đại Hán họ Lưu này có được lực lượng cùng Lại Tương Thành không sai biệt lắm, tự nhiên cũng là Sơ Vị Thần rồi.