Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với việc Lâm Lạc cầu hôn, Lăng gia đương nhiên vô cùng lo sợ, vừa cao hứng vì có thể đặt lên một cường giả Linh cảnh, lại e ngại Tô gia vì chuyện này phẫn nộ. Nhưng bọn họ còn chưa biết Lăng Kinh Hồng đã là Linh cảnh cường giả, bằng không họ sẽ càng thêm cao hứng lẫn nuối tiếc.

Tin tức truyền ra, cả đế đô một mảnh xôn xao, nhưng Lâm Lạc là cường giả Linh cảnh, trong tay còn có khôi lỗi nhị bộ, ai dám lắm miệng? Điền Long Trạch lợi hại bao nhiêu, còn không phải bị khôi lỗi của Lâm Lạc oanh giết, muốn nói xấu, liền xem mình có lợi hại hơn Điền Long Trạch hay không!

Tuy rằng Tô Mỵ đối với Lăng Kinh Hồng còn chưa nguôi tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn hòa hợp êm thấm, Lâm Lạc yên lòng đi tìm Hạ Mộng Như.

Từ sau khi hắn biết Trữ Tú Nhi rời khỏi đã nhờ Hạ Mộng Như tìm hiểu xem gần đây Lạc Thủy quốc có quý phụ nhân nào mất tích nhiều ngày sau đó quay về hay không. Nguyên bản hắn không ôm hi vọng gì quá lớn, bởi vì Hạ Mộng Như mới tiến vào Lạc Thủy quốc không lâu, Lạc Thủy quốc lại là thần quốc, địa vực lớn như vậy, cơ hồ chẳng khác gì biển rộng tìm kim.

Nhưng bất ngờ chính là Hạ Mộng Như thực sự điều tra ra manh mối.

Khoảng hai năm trước tể tướng phu nhân Lạc Thủy quốc ly kỳ mất tích, nhưng sau một năm nàng đột nhiên cuất hiện tại đế đô Phương Hương thành, điều này tạo thành đề tài câu chuyện thật lớn trong thượng tầng xã hội Lạc Thủy quốc.

Nhưng vị tể tướng phu nhân kia cũng không gọi là Trữ Tú Nhi mà gọi là La Tú Nhi.

Tuy nói như thế nhưng Lâm Lạc vẫn quyết định đi Phương Hương thành, dù sao chuyện này có quan hệ tới nhi đồng.

Trước kia còn lo sợ bị Lạc Thủy quốc đuổi giết, nhưng hiện tại hắn đã trở thành cao thủ đỉnh cấp trong thiên hạ, có thể gạt bỏ hắn chỉ sợ có mỗi Tô Nghiễm Khai cùng Bàng Giải Vương bên trong Thiên Lạc sơn mạch, theo Tô Nghiễm Khai nói nó cũng là Huyễn Linh cảnh giới!

Nhưng cho dù thực sự gặp phải cường giả như thế hắn vẫn còn khôi lỗi nhị bộ!

Hắn có đủ dũng khí xông vào Lạc Thủy quốc!

Không để Lăng Kinh Hồng đi theo, một mình Lâm Lạc đi tới Lạc Thủy quốc.

Ban đầu có thể sử dụng truyền tống trận của Tô gia, nhưng kế tiếp phải do chính Lâm Lạc đi tới, tiến vào trong cảnh nội Lạc Thủy quốc. Tuy rằng địa thế Thiên Lạc sơn mạch hiểm trở, nhưng chỉ gần bốn ngày sau hắn đã đi qua sơn mạch, tiến nhập vào Lạc Thủy quốc.

Tuy rằng hiện tại hắn đã là đỉnh cấp cao thủ, nhưng vẫn không muốn sinh chuyện, điệu thấp đi tới đế đô Phương Hương thành.

Một đường đi qua, hắn nghe được tin tức xấu.

Thiên Sư quốc kịch biến càng ngày càng nghiêm trọng, cả quốc gia đều biến thành âm thi thiên hạ, mà tông môn thần bí kia cũng rốt cục nổi lên mặt nước – Thiên Thi Tông!

Tuy rằng Âm Thi Tông cùng Thiên Thi Tông chỉ khác nhau một chữ, nhưng chỉ cần liên tưởng một chút về âm thi đầy tràn trong Thiên Sư quốc thì có thể biết được do Tề Thiên làm quỷ!

Không thể tưởng được người này tiềm nhập vào phạm vi thế lực Lạc Thủy quốc, chẳng thể trách người của Tô gia không tìm được hắn. Nhưng thực lực Lạc Thủy quốc không kém Càn Nguyên quốc chút nào, hơn nữa cũng từ Cổ thị hoàng triều phân tách đến, tự nhiên không phải không biết sự lợi hại của Âm Thi Tông năm xưa, quả quyết sẽ không ngồi xem Tề Thiên nhấc lên gió tanh mưa máu!

Tề Thiên cũng không phải ngu ngốc, hắn dám trắng trợn hoành hành, nhất định có mười phần nắm chắc!

Đây cũng không phải là Thích Biến cảnh thì có thể giải quyết vấn đề.

Chẳng lẽ Tề Thiên cũng đã tiến vào Linh cảnh? Điều này cũng không phải là không thể nào, bởi vì trong thân thể hắn có thi hạch của thượng cổ Âm Thi Tông tông chủ, lại có thể không ngừng cắn nuốt thi hạch của âm thi tăng lên tu vi, thật giống như trong tay Lâm Lạc nắm lấy ngũ hành tinh hoa, cho dù ở trong hoàn cảnh linh khí cằn cỗi cũng có thể đột phá!

Thật sự là kẻ phiền toái!

Lâm Lạc nhướng mày, chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Trữ Tú Nhi, hắn phải đến Thiên Sư quốc một lần đem hậu hoạn Tề Thiên vĩnh viễn giải trừ. Dã tâm của người kia lớn tới điên cuồng, thậm chí còn muốn đem toàn bộ nhân loại trên đại lục biến thành âm thi cung cấp cho hắn cắn nuốt, thành tựu bài vị vô thượng của hắn, đánh vỡ trói buộc của thiên địa, theo như lời hắn nói, muốn đi tới một thế giới cũng giống như Ngân Nguyệt thế giới trong tinh không, nô dịch nhân loại nơi đó.

Vài ngày sau Lâm Lạc đã đi tới Phương Hương thành của Lạc Thủy quốc. Tể tướng đại nhân Chu Tử Ưng, năm nay ba trăm bảy mươi hai tuổi, nắm giữ quyền vị trong tay thời gian đã thật lâu, ở trong mắt người thường là đại quan cao cao tại thượng, ở trong mắt cao thủ đó chẳng qua chỉ là một hư danh, căn bản không cần để vào trong mắt.

Khi Lâm Lạc đi tới, vừa lúc là thời gian vị đại nhân kia xuất quan, nghe nói vừa đột phá Thông Minh cảnh, muốn bãi ba ngày đại yến xem như chúc mừng. Tin tức này tại đế đô cũng không phải là bí mật, vị đại nhân kia phát thiệp mời khắp nơi, các đại tiểu gia tộc đều nhận được.

Nhưng tu vi của Chu Tử Ưng thật sự là quá thấp, ở địa phương tại đế đô mà cao thủ Thông Minh cảnh nhiều như mây, căn bản chẳng khác gì một con kiến, không có mấy người nhận lời, đến chúc mừng trên cơ bản đều là những thế gian tầng thấp nhất.

Vật họp theo loài, người lấy đàn phân, hắn là Thông Minh cảnh đương nhiên không khả năng mời được Thiên Hợp cảnh, thậm chí cả Khuy Linh cảnh cũn không đến. Đây là thực tế, thế giới này lấy thực lực vi tôn!

Với thân thủ của Lâm Lạc đương nhiên thật nhẹ nhàng thông qua kiểm soát của thủ vệ, tiến nhập vào đại sảnh, chỉ thấy có chừng gần trăm bàn tiệc, nhưng nhiều lắm chỉ có một phần ba người đang ngồi, thân phận cao mời không tới, thân phận thấp lại không muốn mời, bởi vậy có vẻ lạnh tanh.

Lâm Lạc tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, thầm nghĩ nếu La Tú Nhi là Trữ Tú Nhi, nói không chừng lát nữa sẽ xuất hiện, hắn không muốn gây náo nhiệt quá lớn. Tuy rằng hắn không phải người câu nệ lễ tiết, nhưng lần này hắn thật sự muốn đến cướp người, không muốn gây nháo cho cả thiên hạ đều hay biết.

Qua một lát lại có khách nhân đến, bởi vì những nơi khác xem như đã đầy người, có vài người ngồi xuống bàn chỗ Lâm Lạc, tận lực gom đầy một bàn. Những người này đừng nói là không biết Lâm Lạc, bản thân họ cũng không quá quen thuộc lẫn nhau, đều xưng tên báo họ, sau đó mới chào nhau.

Lâm Lạc tùy tiên bịa một cái tên cho qua, nhưng lại bị người khác tiếp tục nói một trận khách sáo.

Thời gian bắt đầu tiệc tối lúc giờ Dậu, tới thời điểm này hoặc là không có ai đến, nếu đến phải là đại nhân vật.

Một trận thanh âm đinh đương vang lên, một nữ tử tuyệt sắc đi vào đại sảnh, không nói tới quần áo của nàng hoa lệ thế nào, chỉ nhìn vẻ đẹp của nàng cũng đủ làm người say mê không dời mắt. Nhưng nhìn nàng toàn thân tản ra vẻ tôn quý, làm người ta không dám nảy sinh chút lòng khinh nhờn, thầm nghĩ chỉ muốn khúm núm dưới chân của nàng, nghe theo mệnh lệnh nàng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc!

Lâu Nguyệt Vũ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK