Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Lăng Kinh Hồng cho dù cùng Lâm Lạc song tu cũng không đạt hiệu quả gì thêm, bởi vì thiên địa linh khí rất loãng, bọn một mình tu luyện đều không đạt được cực hạn, cho dù song tu có thể gia tăng tốc độ luyện hóa linh khí cũng chỉ là uổng phí.

Trở lại Bạch Dương trấn, Lâm Hành Nam tự nhiên thật mừng rỡ, đặc biệt là Bảo Bảo đại tiên, không biết làm cho bao nữ tử tràn ra tình thương mẫu tử, tranh nhau ôm hắn. Mà tiểu gia hỏa cũng là kẻ dở hơi, đường đường cường giả Linh cảnh lại vui tươi hớn hở dựa vào trong lòng người ta giả vờ làm nũng!

Hôn sự của Thái Kế Vũ cùng Lâm Nguyệt Lộ đã đến gần, cả Lâm gia đều phi thường bận rộn. Hiện tại Lâm Lạc là cường giả Linh cảnh, mà trước sau còn đánh chết hai cao thủ Linh cảnh của Điền gia cùng Tiếu gia, tin tức đã rất nhanh truyền khắp thiên hạ, đem uy danh của hắn đẩy lên đỉnh cao mới.

Bởi vậy khi tin tức Lâm Lạc gả tỷ tỷ được truyền ra, các đại gia tộc các nước đều cùng đến chúc mừng, xuất động nhân vật cấp lão tổ tự mình tặng lễ vật. Nếu có thể mượn cơ hội này kết giao tốt quan hệ với Lâm Lạc, không còn gì tốt hơn, cho dù không được cũng không thể đắc tội Lâm Lạc, người đến tình nghĩa đến, ngày sau còn lưu lại một con đường lui.

Mấy ngày này Lâm Hành Nam vừa bận rộn vừa vui vẻ, đổi lại trước kia hắn làm sao dám nghĩ chỉ một Lâm gia nho nhỏ lại có được nhiều đại nhân vật đến viếng, hơn nữa cả đám người còn vô cùng cẩn thận. Cho dù là Thiên Hợp cùng Thích Biến cao thủ đều không dám tự xưng mình là tiền bối, ngược lại còn xưng hô hắn là tiền bối.

Đây là chuyện tự nhiên, tuy rằng tu vi của Lâm Hành Nam không cao, nhưng lại là gia gia của Lâm Lạc, ai dám để gia gia của Linh cảnh cường giả xưng hô mình là tiền bối?

Tiếp đãi khách nhân tuy làm Lâm Hành Nam bận rộn tối mắt, nhưng hắn lại vô cùng vui vẻ, thật sự cảm thấy vô cùng tự hào kiêu ngạo vì cháu của mình.

Một Bạch Dương trấn nho nhỏ đã không tiếp đãi được nhiều khách nhân như thế, thậm chí buổi tiệc đều bố trí ngoài trấn, lâm thời dựng lên lều trại cung cấp cho khách nhân nghỉ ngơi. Hiện tại có thể tiến vào Bạch Dương trấn được xem như tượng trưng cho địa vị cao quý, bao nhiêu người vì tranh chấp thiệp mời tiến vào Lâm phủ mà vung tay, thậm chí không tiếc vung tiền như rác.

Bởi vì Thái gia cùng Lâm gia cách xa nhau vạn lý, đội ngũ đón dâu của Thái gia đã đến trước một tháng, đem tân nương tử đón về Thái gia cũng cần thời gian lâu như thế.

Lâm gia mở mười ngày yến tiệc chiêu đãi khách nhân, mà Lâm Lạc thì chịu trách nhiệm tiễn thân, cùng Lâm Nguyệt Lộ, Thái Kế Vũ đi tới Thái gia.

Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ đều đi theo tiễn đưa, trong đó có cả nhóm người Tôn Đông Dương, hiện tại bọn họ xem như bằng hữu cũ của Lâm Lạc, tuy rằng tu vi không cao nhưng khí lượng mười phần, căn bản không ai dám xem nhẹ bọn hắn.

Bởi vì rất nhiều gia tộc đi theo, đội ngũ đưa tiễn đạt tới cả vạn người, một đường chậm rãi xuất phát về Ô Nguyệt quốc.

Ô Nguyệt quốc chỉ là một trung nguyên quốc, có bao giờ từng gặp qua trận trận lớn như vậy, ven đường được các đại gia tộc tận tâm chiêu đãi. Trong đội ngũ không biết có bao nhiêu đại nhân vật, cho dù không thể kết giao ngày sau cũng có thể lấy ra mà khoa trương một chút.

Thái Kế Vũ làm tân lang thì vô cùng sung sướng, người đều sĩ diện, đoạn đường này thật uy phong làm cho hắn hận không thể hàng năm đều cưới Lâm Nguyệt Lộ thêm một lần.

Hơn nữa tháng sau, bọn họ đi vào cảnh nội Ô Nguyệt quốc, nhưng ven đường lại nhìn thấy được thật nhiều nạn dân. Một hai người cũng không gì kỳ quái, nhưng trên đường đi tới lại gặp được ngàn vạn nạn dân, điều này làm Lâm Lạc liền lưu ý.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng do dư nghiệt của Âm Thi Tông còn lưu lại lẻn tới nơi này làm loạn. Nhưng ngăn lại vài nạn dân hỏi thăm mới biết được không phải âm thi hoành hành, mà là một con mãnh thú ở chung quanh hành hung, đã phá hủy vài tòa thành thị.

Mãnh thú tuy rằng thị sát, nhưng từ trước tới nay chỉ hoạt động ở Thiên Lạc sơn mạch, trước kia chưa từng nghe nói qua có mãnh thú đến thành thị nhân loại quấy rối. Tuy rằng Lâm Lạc cảm thấy việc này có điểm cổ quái, nhưng lần này là tiễn tỷ tỷ xuất giá, hắn cũng sẽ không xen vào tìm hiểu cho rõ ràng. Mà quyết định đợi sau khi làm xong hôn sự cho Lâm Nguyệt Lộ, tiếp tục đi tìm con mãnh thú kia.

Nhưng có đôi khi không đi tìm sự, sự tình trái lại sẽ tự tìm tới.

Khi đội ngũ đi vào Long Uyên thành, chỉ thấy tòa thành cổ mấy ngàn năm lịch sử đã biến thành một đống hoang tàn, nơi nơi đều có thi hài của nhân loại, mỗi một cỗ thi thể đều có lỗ thủng giữa ngực, trái tim không cánh mà bay!

Cả tòa thành thị đã biến thành một bãi tha ma, hơn nữa cuộc chiến giết chóc này xảy ra chưa được bao lâu, rất nhiều thi thể còn chảy máu tươi, không ngửi thấy mùi thi thối, mùi máu tanh làm người buồn nôn.

Thân là võ giả có người nào chưa từng thấy máu, nhưng biển máu cộng thêm quỷ thành làm mọi người đều vẻ mặt khó xem, định lực kém cũng đã nôn mửa.

Nguyên bản đội ngũ phải ở tạm nơi này một đêm, nhưng hiện tại tình cảnh bi thảm như nhân gian địa ngục thế nào còn có người nguyện ý ở lại nơi này, liền vội vàng quay đầu rời khỏi thành thị, dựng lều trại ngoài thành, qua loa vượt qua một đêm, ngày mai tiếp tục vòng qua thành thị đi tới.

- Ha ha, ta đã nói đại phôi đản chuẩn bị lén lút chuồn đi!

Khi mọi người dàn xếp xong, Lâm Lạc dự định chuồn đi tìm con mãnh thú hành hung, chợt thấy Đường Điềm, Lăng Kinh Hồng đều đã canh giữ bên ngoài.

Hắn không khỏi cười nói:

- Chỉ là một con mãnh thú, tìm được liền trực tiếp làm thịt, cần nhiều người như vậy làm chi!

Lâm Lạc cũng không quản quy tắc Linh cảnh cường giả không thể động thủ với mãnh thú cấp dưới, con mãnh thú kia tạo ra sát nghiệt như thế, nếu hắn còn chậm chạp không ra tay, vậy sẽ có thêm vô số người vô tội phải chết!

- Cùng nhau chơi đùa! Cùng nhau chơi đùa!

Đường Điềm mặc kệ tất cả, lập tức ồn ào.

Lâm Lạc không cách nào đành cùng Đường Điềm, Lăng Kinh Hồng rời khỏi doanh trại, tiến vào trong Long Uyên thành.

Đây là một mảnh tử vực, vô luận là nhân loại hay súc vật không còn vật sống, tĩnh mịch như một tòa quỷ thành.

- Có động tĩnh!

Lâm Lạc nhìn qua hướng tây, hắn nghe được thanh âm tiếng nhai vang tới.

Thân hình ba người bay lên, đi tới trên bầu trời, chỉ thấy nơi này là một lò sát sinh, vô số nhân loại nằm chất chồng. Một con lục túc tích dịch (thằn lằn sáu chân) đang đi tới đi lui, không ngừng cắn ra từng trái tim, nhai rồi nuốt xuống, khóe miệng toàn là máu tươi.

Con tích dịch không lớn, dài hơn trượng, cao chừng hai thước, toàn thân bao trùm vảy màu bích lam, vô số lôi quang chớp động chung quanh.

Linh cảnh hung thú!

Con ngươi Lâm Lạc co rụt lại, con hung vật này lại cấp bậc Linh cảnh, tuy rằng mới vào Linh cảnh nhưng thể chất mãnh thú trời sinh mạnh mẽ, lực lượng ở giai đoạn này thậm chí đủ so sánh Không Linh cảnh trung kỳ võ giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK