Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi yến hội chấm dứt, chúng nữ đều quan tâm Lâm Lạc tổn hao, đều là mày liễu hơi nhíu.

- Không khoa trương như vậy, mất đi tiên huyết tối đa nửa năm là có thể bổ trở về, mà trong máu mặc dù có sinh mệnh bổn nguyên của ta, nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ, ta cũng chỉ thiếu ngàn năm thọ nguyên, hiện tại ta chí ít có thể sống hai vạn năm, chính là ngàn năm thọ nguyên có cho là cái gì?

Lâm Lạc cười nói.

Kết quả hắn không an ủi còn tốt, vừa an ủi liền để chúng nữ chảy lệ.

Ngàn năm thọ nguyên a!

Thường nhân chỉ có thể sống trăm năm, kia là còn quý hiếm, hơn nữa sinh mệnh bổn nguyên là bổ không trở lại, cho dù ngày sau Lâm Lạc đạt đến Tinh đế, trên lý luận có thể sống mười vạn năm, nhưng vẫn là phải khấu trừ một nghìn năm thọ nguyên này.

- Không có việc gì, không có việc gì!

Mười mỹ nữ cùng nhau rơi lệ, Lâm Lạc nhất thời luống cuống tay chân, căn bản không biết nên an ủi người nào mới tốt.

- Chỉ cần ta tiến vào Thần cảnh, liền thu được thọ nguyên vô hạn, đừng nói thiên năm, dù là vạn năm thọ nguyên cũng tổn hao được!

- Còn nói bậy!

Lăng Kinh Hồng sẵng giọng, nghiêm nghị nhìn Lâm Lạc.

- Sau này tuyệt không cho phép ngươi còn xằng bậy như vậy!

- Ân!

Chúng nữ khác đều gật đầu.

Lâm Lạc không muốn lại ở chuyện này dây dưa xuống dưới, cợt nhả nói:

- Đêm đã khuya, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút a!

- Vũ Hương các nàng đã chờ hai mươi nam, ngày hôm nay ngươi phải bồi bốn người các nàng!

Tô Mị đẩy Lâm Lạc đến trong lòng Hoa Vũ Hương, để hai gò má của Hoa Vũ Hương đỏ bừng.

- Ngươi nên ra sức cày cấy, phía dưới người ta nói không chừng đã mọc đầy cỏ dại!

Mấy nữ lưu manh cười duyên thành một đoàn rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại có Hoa Vũ Hương, Hoa Vũ Hà tứ mỹ, ai cũng xấu hổ cúi đầu, rồi lại dùng ánh mắt chờ đợi không gì sánh được nhìn Lâm Lạc.

Loại dáng dấp muốn nói lại xấu hổ này thực sự là mê người, Lâm Lạc cảm khái bốn người các nàng hai mươi năm chờ đợi, không khỏi nhu tình khẽ động, mặc dù ở Đông Châu mấy năm nay hắn hầu như không nghĩ qua bốn người các nàng, nhưng ở trong lòng tứ nữ, hắn là toàn bộ của các nàng.

Không thể cho các nàng cả tấm lòng, nhưng ít ra có thể cho các nàng vượt qua một đêm tuyệt mỹ!

Lâm Lạc mở hai tay, tứ nữ liếc mắt nhìn nhau, đều xấu hổ tiến đến, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, quần áo của tứ nữ rơi xuống, lộ ra bốn thân thể mỹ lệ mê người.

Các nàng đều là cửu hạn phán cam lộ, căn bản không cần khiêu khích, phía dưới cũng đã tiên thủy lan tràn, Lâm Lạc một đĩnh hạ thân, cũng không biết đến tột cùng là tiến nhập thân thể mỹ nữ nào, nhưng thấy bộ ngực sữa của Hoa Phượng Thanh run lên, cái miệng nhỏ nhắn nửa mở, ánh mắt lộ ra vẻ mê ly, liền biết dưới thân mình là ai rồi.

Ruộng đồng hoang vu nhiều năm rốt cục chiếm được cày cấy, tuy rằng Lâm Lạc cực đại để các nàng tạm thời có chút không thích ứng, khả mỹ cảm kia cũng phong phú không gì sánh được, để các nàng quên hết tất cả.

Hai chân thon dài chăm chú quấn lấy thắt lưng của hắn, hai tay ôm lấy cái cổ, không ngừng lay động đôi mông chủ động cầu hoan, thanh âm òm ọp òm ọp kia làm cho người nghe đỏ mặt tía tai từ chỗ hai người giao hợp phát sinh, để tam nữ Hoa Mỹ Hương càng khát khao khó nhịn, hận không thể thay Hoa Phượng Thanh ôm lấy Lâm Lạc.

Như ca xuân ngữ vẫn giằng co cả buổi tối, thẳng đến thái dương cao cao bay lên, tứ nữ này mới cảm thấy mỹ mãn ngủ vùi.

Sau khi tiến Tinh vực nhập, Lâm Lạc dù không ăn không uống không tu luyện, kia cũng có thể sống đủ hai vạn năm mới có thể tử vong. Hắn tự nhiên không cần giấc ngủ gì, sau khi nằm trở về chỗ cũ một phen, liền muốn mặc y phục đứng dậy.

Nhưng hắn vừa mới đứng lên, một ngọc thủ đã trước giành cầm quần áo của hắn qua, hầu hạ hắn thay quần áo, là Hoa Vũ Hương.

Tuy rằng vẻ mặt nàng uể oải, nhưng da thịt cũng được tư nhuận dịu dàng sáng bóng, có loại diễm lệ kinh tâm động phách. Tuy rằng người trần truồng, nhưng không hề ngượng ngùng, hầu hạ Lâm Lạc mặc quần áo vào.

Trong Hoa gia tứ nữ, lấy niên kỉ của nàng lớn nhất, cũng rõ nhân tình nhất. Tuy rằng nàng cũng buồn ngủ, nhưng vẫn ghi nhớ bản phận, hầu hạ Lâm Lạc đặt ở vị trí thứ nhất, dù sao thân phận các nàng là thị thiếp, "thị" ở phía trước.

Lâm Lạc ở trên bầu vú không quá lớn của nàng nhẹ nhàng sờ soạng một bả, mà tình cảm mãnh liệt của Hoa Vũ Hương còn không có hoàn toàn qua hết, thân thể không khỏi run lên, thiếu chút nữa nhuyễn ở trong lòng Lâm Lạc.

Hắn cùng với tứ nữ trong lúc đó cảnh giới chênh lệch thực sự quá lớn, cũng để uy lực song tu quả càng thêm rõ ràng, chỉ là một đêm túng hoan như thế, tứ nữ cư nhiên ngạnh sanh đề thăng hai đại cảnh giới, có thể nói kỳ tích!

- Thời giant a không ở đây, các nàng có bị ủy khuất gì không?

Hắn thuận miệng nói, đợi mặc quần áo vào xong, liền ôm Hoa Mỹ Hương tới trên đùi, ôm tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt này, hôn nhẹ mái tóc của nàng.

Thân thể Hoa Mỹ Hương khẽ run lên, nhưng lập tức nở nụ cười nói:

- Không có!

Lâm Lạc bắt tới một tia do dự của nàng, lập tức chau mày nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Hoa Mỹ Hương dừng một chút mới nói:

- Có mấy tộc nhân một mực dây dưa tỷ muội chúng ta!

- Gia gia không có để ý sao?

Lâm Lạc bất khả tư nghị, tộc nhân Lâm gia dám đối đãi thị thiếp của hắn như thế, này cũng là nguyên nhân tứ nữ kiên trì muốn cái danh phận này, bằng không các nàng thế nào có thể ở lại Lâm gia.

- Thời điểm lão gia còn đang chủ sự, đối với chúng ta có chút chiếu cố, những người kia cũng không có dám đối với tỷ muội chúng ta nói cái gì. Nhưng bảy năm trước lão gia truyền gia chủ vị cho Hải Nguyên thiếu gia, mà Hải Nguyên thiếu gia bởi vì tị hiềm không dám cùng tỷ muội chúng ta có tiếp xúc gì, cũng để một ít người sinh ra niệm tưởng!

- Người nhiều năm như vậy không có tin tức, rất nhiều người đều nói người đã phi thăng Thần giới, sẽ không trở về nữa. Hơn nữa, Lâm gia tân sinh một đời không gặp qua uy thế của ngươi. Chỉ cho rằng ngươi là mọi người thần thoại đi ra, đặc biệt có một cái tên Lâm Vọng Sơ, vẫn đối với tỷ muội chúng ta quấn quýt!

- Luận tu vi, hắn tự nhiên không phải đối thủ của chúng ta, nhưng hắn ỷ vào bản thân là Lâm gia tộc nhân, mà chúng ta chỉ là sống nhờ, tuy rằng nhiều lần bị chúng ta quát lui, nhưng cuối cùng không chịu hết hy vọng, còn nói. . . còn nói. . . người sớm đã chết, không nên chờ một người chết nữa!

Hoa Mỹ Hương cũng là một bụng ủy khuất, đúng như lời nàng, bốn tỷ muội các nàng chỉ là sống nhờ ở Lâm gia, đã không có Lâm Hành Nam làm chỗ dựa, các nàng chính là mẹ goá con côi bất lực.

Tuy rằng luận tu vi các nàng cũng không tính thấp, nhưng hiện nay Lâm gia cũng là cao thủ vô số, thậm chí có Địa Nguyên cảnh khôi lỗi tọa trấn. Mà các nàng xem ở phân lượng Lâm Lạc, thế nào cũng sẽ đối với Lâm gia mọi cách dễ dàng tha thứ, cũng để có chút người không chừng mực, cho rằng các nàng ly khai Lâm gia liền không chỗ có thể an thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK