Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không có Thời Gian pháp tắc hắn thật là quá đáng thương.

Phát xong cảm thán hắn liền lên đường, tiếp tục tìm kiếm di bảo của Hỏa Vân Thần Vương.

Hắn đoán không sai, Hỏa Vân Thần Vương quả thật đem di bảo tàng ở trong Thần Quốc vốn thuộc về hắn, mặc dù cương vực của Hỏa Vân Thần Quốc năm đó cũng vô cùng to lớn, nhưng Lâm Lạc là Thượng Thiên Thần, huống chi trong đầu có bản đồ, từng bước từng bước tới, một tòa một tòa sơn mạch so sánh xuống, cũng không cần thời gian quá lâu.

Hai mươi năm sau, Lâm Lạc đi tới một tòa Sơn Cốc u tĩnh.

Mặc dù cùng bản đồ trong trí nhớ hơi có khác nhau, nhưng cân nhắc đến năm tháng tang thương, phát sinh chút biến hóa chính là ở trong tình lý.

Chính là chỗ này !

- Con rệp phu quân.

Phong Sở Liên đột nhiên từ trong Dưỡng Tâm Hũ xuất hiện, lập tức nhào tới trong ngực của hắn, làm hắn ngọt ngào không thôi.

Cho dù đã kết làm vợ chồng mấy ngàn năm, nhưng Lâm Lạc vẫn còn bị tuyệt mỹ Nữ Vương làm thần hồn điên đảo, ôm thân thể hoàn mỹ của nàng, hương tân nhập khẩu, nhất thời để cho tiểu huynh kiêu của hắn ngẩng đầu lên, chỉa vào trên bụng Phong Sở Liên.

- Con rệp phu quân, ngoan một chút.

Phong Sở Liên liếc hắn một cái.

Lâm Lạc không khỏi nhe răng, đối mặt một tuyệt thế mỹ nhân đầu hoài tống bão như vậy, có người nam nhân nào có thể nhịn được? Hắc hắc, bất quá hắn là nam nhân duy nhất có tư cách trên đời này!

- Nói ngoan một chút, ngươi thế nào vẫn còn loạn đính?

Phong Sở Liên nắm gò má của Lâm Lạc nói.

- Chớ tổn thương tiểu bảo bảo của bản Hậu!

- Cái gì, cái gì tiểu bảo bảo?

Lâm Lạc ngẩn ra, mừng như điên tràn đầy không thể tin.

- Bản Hậu có rồi!

Phong Sở Liên tràn đầy hạnh phúc nói, ánh mắt nhìn Lâm Lạc tràn đầy nhu tình.

- Thật… thật ?

Lâm Lạc mừng rỡ nhìn sang.

- Phi, đại bại hoại, đại bại hoại…

Sư Ánh Tuyết cũng chạy ra, ngồi chồm hổm dưới đất không ngừng đi vòng vòng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra. Nàng vốn là lưu manh chi vương, nhưng mà nếu Phong Sở Liên sinh hạ bảo bảo mà nói, nàng chẳng phải là muốn thất sủng sao?

Cái này nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên tất cả đều là lỗi của Lâm Lạc, ai bảo hắn đi gieo họa cho tỷ tỷ đại nhân ?

Không cách nào hình dung tâm tình tràn ngập vui sướng, Lâm Lạc gào to một tiếng, ở tại chỗ liên tiếp lộn nhào mấy vòng, lại ôm Phong Sở Liên, hướng về khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng hôn không ngừng, lần này là không có một chút tác hoan.

- Người nào dám ở chỗ này huyên náo ồn ào.

Trong một tiếng nộ xích, hưu hưu hưu, có vài bóng người bay vụt tới, đều là nam tử Ngụy Thần Cảnh.

Lâm Lạc nghe được tin vui, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cũng không có cảm thấy mấy người này xuất hiện hư mất tâm tình của hắn, ngược lại cảm thấy vui sướng trong lòng có chỗ phát tiết, ha ha cười lớn, hắn nhảy một cái mà qua, vỗ vai những người kia nói.

- Ta lại sắp làm cha, ta lại sắp làm cha !

Thần Linh sinh hậu đại không dễ, đây quả thật là đáng giá mừng rỡ, thế nhưng mấy Ngụy Thần kia lại sợ đến trong lòng run sợ !

Lấy tu vi của bọn họ tự nhiên không thể nào nhìn ra cảnh giới cụ thể của Lâm Lạc, chỉ biết là đối phương so với mình mạnh ra một đoạn lớn. Mà tính tình cường giả từ trước đến giờ là không giải thích được, mấy người mình hướng về phía hắn phát hống, đối phương có phải là hư mất tâm tình, sau đó một chưởng tiễn bọn hắn lên đường hay không ?

Mặc dù Lâm Lạc đã có thể làm được khí tức nội liễm, nhưng dưới sự kích động đâu còn đi quản cái này, dù chẳng qua là toát ra một chút xíu như vậy, cũng đủ để để cho Trung Nguyên Thần sợ đến chân mềm, huống chi là mấy Ngụy Thần Cảnh này?

Bọn họ chỉ cảm thấy chân mềm cốt nhuyễn, không tự chủ được ngã đầy đất, lại cho đây là Lâm Lạc hạ sát thủ, không khỏi tâm đảm mật hàn, vội vàng kêu lên.

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng !

Lâm Lạc sửng sốt một lúc mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra, hắn ha ha cười to, đem khí tức hoàn toàn thu hồi, bình thường đến so với Hậu Thiên còn muốn tầm thường hơn, nhưng một đôi mắt hết sức thâm thúy, nếu nhìn chằm chằm, liền có thể thấy có Thiên Địa Đại Đạo ở trong đó lưu chuyển, có thể làm cho Thượng Thiên Thần cũng trong nháy mắt bị lạc tâm thần !

Vèo vèo vèo, lúc này lại có mấy đạo nhân ảnh bay tới, thực lực so với những người mới vừa rồi kia cao hơn nhiều, dẫn đầu thậm chí còn là một gã Sơ Vị Thần .

Bởi vì Lâm Lạc thu hồi khí tức, lực chú ý của bọn họ tự nhiên bỏ vào trên người Phong Sở Liên, vị nữ Vương đại nhân tuyệt mỹ này bởi vì mới vừa có bầu, đang đứng ở lúc cực kỳ ôn nhu, quang huy mẫu tính để cho nàng càng thêm phong vận mê người.

Mỹ nhân tầm thường sẽ để cho nam nhân toàn thân như nhũn ra, chỉ có một địa phương cứng rắn, nhưng tuyệt sắc giống như Phong Sở Liên là vượt qua tầng thứ này, để cho người ta chỉ có thể sinh ra vô cùng ái mộ, mà không dám có chút lòng tiết độc.

Lâm Lạc đang lúc mừng rỡ, tự nhiên không muốn vào lúc này phát sinh chém giết, khí thế vô thượng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sơn cốc .

Ba ba ba ba, tất cả mọi người đều quỳ đầy đất, khí tức đáng sợ này vượt qua xa lực lượng của bọn họ, không có ai có thể đối kháng .

- Tiểu nữ tử Mã Cẩn Huyên, ra mắt đại nhân.

Sau khi Lâm Lạc thu hồi uy áp, một mỹ phụ từ chỗ sâu trong sơn cốc bắn ra, hướng hắn bái lạy.

Đây thật là một nữ nhân kiều mỵ tận xương, một bộ váy dài màu đen đem thân thể đầy đặn của nàng hoàn toàn phác họa đi ra, cái mông tròn vểnh lênh, bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ chỉ kham nắm chặt .

Đôi môi đỏ thắm, mị nhãn như tơ, nhẹ nhàng nhìn liền có thể làm cho nam nhân thần hồn điên đảo .

Lúc này Lâm Lạc chỉ có niềm vui làm phụ thân vui sướng, cũng đem mị thái của đối phương hoàn toàn coi như không thấy, cười to nói.

- Tất cả đứng lên.

- Tạ đại nhân.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, Mã Cẩn Huyên yêu kiều nhìn Lâm Lạc, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, lộ ra một hàng răng tuyết trắng nói.

- Xin mời đại nhân vào bên trong nói chuyện.

Lâm Lạc gật đầu một cái, bảo tàng của Hỏa Vân Thần Vương ở phụ cận nơi này, hắn không thể nào phủi mông một cái đi ra. Vốn uy thế của hắn vừa phát, có thể hù dọa đi những người này, nhưng bởi vì mới vừa gặp chuyện mừng rỡ, để cho hắn lệ khí tiêu tan, không có tính toán xuất thủ nữa.

Ở dưới sự hướng dẫn của Mã Cẩn Huyên, ba người Lâm Lạc, Phong Sở Liên, Sư Ánh Tuyết cùng nhau tiến vào Sơn Cốc .

Cái Sơn Cốc này coi như là ưu nhã, trong cốc xây dựng một trấn nhỏ, là Mã Cẩn Huyên dẫn người tới ở hơn bảy ngàn năm trước thành lập.

Lâm Lạc thuận miệng đặt câu hỏi, Mã Cẩn Huyên cũng là không dám giấu giếm chút nào, nói rất cẩn thận .

Thì ra nàng vốn là một tên tán tu ở trong thành trì Thượng Thiên Thần, nguyên bản cùng đối phương đánh không lên một chút quan hệ. Nhưng một lần tình cờ, nàng bị nhi tử thứ tư của Thượng Thiên Thần kia nhìn trúng, muốn thu nàng làm thiếp thị .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK