Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy chỉ ở Minh Ngục chiến trường chờ đợi không đến bốn ngàn năm, nhưng nghiêm khắc mà nói hắn xác thực là vừa vặn ly khai chỗ đó, hơn nữa còn là "Đầu sỏ" làm cho Minh Ngục chiến tranh chấm dứt, nếu để cho nhóm Thần Vương biết là hắn giở trò quỷ, chỉ sợ sớm đã tổ đội đến phân thây hắn tiết hận!

Lâm Lạc mỉm cười, ánh mắt lại trở nên lành lạnh:

- Năm đó vì sao Phong Thái Nguyệt phải trốn xuống hạ giới, các ngươi tổng có thể cho ta một đáp án a?

Ngân Nguyệt tinh Tứ đại tộc là vì muốn tránh né Thần Vương đuổi giết, mà đợt vẫn thần thứ hai là vì né Minh Ngục chiến tranh, bọn hắn đều có lý do từng người. Nhưng Phong Thái Nguyệt thì sao, nguyên nhân nàng chạy đến hạ giới là gì?

Tổng sẽ không phải đi xem phong cảnh a?

Hoàng Phủ Thần Dật lộ ra một vòng khinh thường chi sắc:

- Ta thừa nhận, ngươi có được thực lực rất cường đại, nhưng mà muốn chất vấn bản thiếu gia, ngươi còn chưa đủ tư cách!

- Ta cũng không tin miệng của ngươi có thể một mực cứng rắn như vậy!

Lâm Lạc đem tay phải nâng lên, năm ngón tay nắm chặt, lực lượng bắn ra, có uy thế Thiên Băng Địa Liệt đáng sợ.

- Muốn chết!

Hoàng Phủ Thần Dật hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, lòng bàn tay lập tức nhiều hơn một khối hắc sắc tinh thạch.

- Cho ngươi một cơ hội, hướng ta thần phục. Bản thiếu gia có lẽ sẽ cho ngươi thưởng thức ta là cỡi nữ nhân của ngươi như thế nào thoáng một phát!

XÍU...UU!!

Thân hình Lâm Lạc chớp động, không gian thuấn di đã xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Thần Dật, một quyền oanh ra, BA~, cả khuôn mặt của Hoàng Phủ Thần Dật lập tức bị oanh bạo, óc cùng huyết nhục tung bay.

- Đáng giận, lại dám dùng uế ngữ ô ngôn đối với tỷ tỷ đại nhân!

Sư Ánh Tuyết cũng đồng dạng thuấn di đến sau lưng Hoàng Phủ Thần Dật, nắm tay nhỏ oanh lên hậu tâm đối phương, đem thân thể nghiêng về phía sau của hắn đánh cho ngược lại về phía trước.

Bành, Lâm Lạc ra lại một quyền, Hoàng Phủ Thần Dật lại hướng về sau bắn đi, bành, Sư Ánh Tuyết cũng bổ sung một quyền, phương hướng ngã quỵ của Hoàng Phủ Thần Dật lại thay đổi.

Hắn tựa như một con lật đật, bị Lâm Lạc cùng Sư Ánh Tuyết oanh đến dao động lung lay.

- Dừng tay!

Phong Quảng Uyên sợ đến mặt mũi trắng bệch!

Người khác không biết thân phận Hoàng Phủ Thần Dật, thế nhưng mà hắn biết rõ ah! Vị này cho dù là bị thương một sợi lông, hậu quả cũng không phải hắn có thể thừa nhận, thậm chí ngay cả Giang Nguyên thành bổn gia ở phía sau hắn cũng muốn hỏng bét!

(DG: Đoạn này bị thiếu, tìm không ra bản text)

- Cảnh giới của ngươi ngã xuống như thế nào chậm như vậy?

Lúc toàn bộ pháp tắc chi lực bên trong tinh thạch toàn bộ hao hết, cảnh giới của nha đầu kia cũng mới ngã xuống một tia!

Hai cái quái thai ah!

Cái này là đương nhiên, Lâm Lạc có Tử Đỉnh hộ thân không đề cập tới, mà Sư Ánh Tuyết đừng nhìn còn nhỏ, lại là quái vật đã sống hai vạn ức năm! Hai vạn ức năm nàng mới đưa tu vi tăng lên tới Hư Thần Nhị trọng thiên, cái này muốn đem cảnh giới của nàng đè xuống, dựa vào thời gian nghịch chuyển không phải cũng muốn hai vạn ức năm sao?

Một khỏa tinh hạch tối đa nghịch chuyển 10 tỷ năm, cái này đối với Thần linh khác mà nói khả năng so với thời gian bọn hắn sống còn dài hơn, thế nhưng mà đối với tiểu nha đầu mà nói tính toán cái gì? Cái cảnh giới này ngã xuống thật sự là yếu đến trình độ để cho người tức lộn ruột!

So cái gì cũng đừng tìm tiểu nha đầu so sống lâu ah!

Hơn nữa, nếu không là trong quá mạt tinh hạch này nhuộm khí tức Tử Đỉnh, còn căn bản không cách nào tác dụng ở trên người tiểu nha đầu!

- Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này!

Hoàng Phủ Thần Dật phảng phất tựa như trúng tà, thoáng cái lại móc ra bốn khỏa Quá mạt tinh hạch, đây là tất cả sở hữu của hắn, vật phẩm trân quý như thế dù là dùng thân phận của hắn cũng chỉ có mấy khỏa như vậy!

XIU....XÍU... XIU....XÍU..., hắn thoáng cái đem những Quá mạt tinh hạch này toàn bộ đập phá đi ra ngoài.

Lâm Lạc y nguyên điềm nhiên như không có việc gì, Sư Ánh Tuyết... rất nể tình mà cảnh giới lại ngã xuống đi một tí, nhưng liền từ Hư Thần Nhị trọng thiên hậu kỳ cũng không có té xuống trung kỳ!

Tư chất nha đầu kia đến tột cùng có nhiều chênh lệch ah, nghịch chuyển thời gian mấy chục tỷ năm lại gần kề bong ra từng màng tu vi thấp kém như thế? Thực lực kém như vậy đến tột cùng là làm sao sống lâu như thế?

Thần linh thọ nguyên vô hạn là thật sự, nhưng không đạt được cảnh giới tương đối đồng dạng cũng không có khả năng hưởng thụ Vĩnh Sinh! Nói như vậy, có thể sống đến 10 tỷ năm ít nhất cũng phải là Trung Nguyên Thần, cũng chỉ có Thượng Thiên thần mới đủ sống đến trăm tỷ năm!

Một Hư Thần Nhị trọng thiên nho nhỏ rõ ràng có thể làm cho năm khỏa Quá mạt tinh hạch ngay cả nhất trọng thiên, không, liền từ nhất trọng thiên hậu kỳ xuống đến trung kỳ cũng không có thể làm được, tiểu nha đầu này đến tột cùng sống bao lâu ah!

Hoàng Phủ Thần Dật chỉ cảm thấy mình không may đến nhà, làm sao lại gặp được hai quái vật như vậy?

- Không còn chiêu gì nữa sao?

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng.

- Vậy tới phiên ta!

Hắn giơ nắm đấm lên.

Hoàng Phủ Thần Dật vừa giận lại sợ, hắn ỷ có Quá mạt tinh hạch căn bản không sợ người trong thiên hạ, một khỏa ném ra bên ngoài, dù là Trung Nguyên Thần đỉnh phong đoán chừng cũng phải tu vi xuống đến Hậu Thiên, hắn muốn chơi như thế nào là chơi như thế đó!

Nhưng gặp gỡ Lâm Lạc cùng Sư Ánh Tuyết, hắn đột nhiên có một loại cảm giác nhân sinh sụp đổ, làm sao lại sẽ như thế i!

- Các hạ, trước kia là chúng ta có chỗ bất kính, bất quá, kính xin nghĩ lại mà làm, ngươi có biết thân phận của Hoàng Phủ công tử hay không?

Phong Quảng Uyên lại lần nữa chen lời nói.

- Thân phận?

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng.

- Không ngoài là có một lão tử Thượng Thiên thần, hoặc là sư phụ, hoặc dứt khoát chỉ là một tên làm việc lặt vặt!

- Hỗn đản, ngươi dám nói bản thiếu gia là làm việc lặt vặt hay sao?

Hoàng Phủ Thần Dật nhảy dựng lên, hắn hận nhất người khác hạ thấp thân thế của hắn, nguyên nhân rất đơn giản, hắn là kết quả của lão tử năm đó sau khi say rượu, không có được yêu thương, thẳng đến đại ca dòng chính ngoài ý muốn vẫn lạc, địa vị của hắn mới nhận được chuyển biến, đã trở thành người thừa kế đời sau của Hoàng Phủ gia.

Đây là vết sẹo của hắn, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào vạch trần!

- Hoàng Phủ công tử có phụ thân là một vị Thượng Thiên thần đại nhân!

Phong Quảng Uyên nghiêm nghị nói ra, nếu không hắn cần gì phải căng thẳng mà đập mã thí tâng bốc với đối phương như vậy? Nếu Hoàng Phủ Thần Dật ở chỗ này xảy ra chút sự tình, vị Thượng Thiên thần đại nhân kia chắc chắn dưới sự giận dữ san bằng Phong gia rồi!

Lâm Lạc ghét nhất loại phế vật mình không có bổn sự, gặp được phiền toái chỉ biết đưa thân thế ra! Như vậy xem xét, Sư Ánh Tuyết rất đáng yêu, người ta là có một sư tỷ Cửu Tinh Thần Vương, nhưng chưa từng có nhìn thấy nàng mang ra dọa người, ngược lại là tránh không kịp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK