Mục lục
[Dịch] Hoành Tảo Hoang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phong Hậu, làm sao vậy?” Tinh vương trẻ tuổi bên cạnh Phong Sở Liên hỏi, trong ánh mắt không chút nào che dấu sự thân thiết.

Hắn tên là La Thiên Quân, tên tương đối khí phách, mà hắn cũng quả thật có tiền vốn như vậy.

La Thiên Quân tự nhiên xuất thân thánh địa La gia, bởi vì lão tử là tinh đế, toàn bộ thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chân chính là bá chủ hạ giới. Hắn vừa ra sinh ra đã có tu vi Tịch linh cảnh, rồi sau đó một ngày tiến cảnh ngàn dặm, sau trăm tuổi liền đạt tới chủ linh cảnh, bốn ngàn năm sau đột phá tinh vực, trở thành một chí tôn đỉnh phong trên thế gian!

Hắn cũng chỉ chàng năm ngàn tuổi, đối với một tinh vương có được ít nhất hai vạn năm thọ nguyên thì quả thực là trẻ đến đáng sợ! Mà hiển nhiên tinh vương cũng không phải điểm cuối của hắn, tất cả mọi người trong thánh địa cho rằng hắn nhất định có thể đạt tới độ cao của lão tử hắn, về phần là bao lâu thì còn cần thời gian trả lời.

La Thiên Quân cùng với người trẻ tuổi khác được xưng thánh địa ngũ kiệt, mà thành tựu như hắn cũng chỉ có thể ngồi ghế hạng bét, bởi vậy cũng có thể thấy được nội tình thánh địa thâm hậu ra sao!

Tuy rằng Phong Sở Liên còn một cước đá nát La Tiên Dân, chôn vùi một kẻ vô cùng có khả năng đột phá tinh vực của Đông châu La gia, lại còn có được ngũ hành tiểu thế giới. Nhưng với sự tuyệt đại tao của nàng, La Thiên Quân vẫn chìm ngập dưới cái nhìn đầu tiên, thành thật làm một kẻ truy cầu.

Không sai, La Tiên Dân chết đi quả thật đáng tiếc, nhưng nhập vào tinh vực cũng chỉ là một con kiến! Mà nếu là có thể đem Phong Sở Liên cưới về La gia thì... người ta nhưng là tinh hoàng a, còn là tinh hoàng tam trọng thiên, chỉ kém một bước là đạt tới cảnh giới cường đại nhất thế gian, ngạo thị thiên hạ thương sinh!

Mà nàng còn trẻ dénd đáng sợ!

So sánh ra, La Tiên Dân coi là cái gì!

La Thiên Quân có thể nói thiếu niên thiên tài, lại thêm bộ dạng tuấn mỹ bất phàm, đủ để cho thiếu nữ phát cuồng, thục phụ phát xuân, bởi vậy Phong Sở Liên ít nhất sẽ không chán ghét hắn, liệt vào đối tượng khảo hạch vị hôn phu hậu tuyển.

Nếu Lâm Lạc biết điểm này thì nói không chừng lại kiêu ngạo, ít nhất trước mắt hắn vẫn là vị hôn phu hậu tuyển duy nhất của Phong Sở Liên!

Phong Sở Liên bất cận nhân tình, kiêu ngạo cho rằng thiên hạ vô luận nam nữ đều quỳ gối trước mị lực của nàng. Đối với La Thiên Quân ân cần, nàng ngược lại cảm thấy là đương nhiên, tự nhiên cũng sẽ không vì hắn mà sở động, nhưng xú trùng kia dám trốn, thật là làm cho nàng tức giận!

Vừa rồi còn có một loại lực lượng kỳ dị dao động, tuy rằng đối với nàng mà nói này lực lượng dao động này yếu ớt đáng thương. Nhưng nó có một tính chất đặc thù nào đó khiến mơ hồ cảm giác ở nơi nào tiếp xúc quá.

Đúng rồi, xú trùng đáng chết kia!

Ánh mắt Phong Sở Liên đột nhiên sáng ngời, khóe miệng hiện lên nét tươi cười, thầm nghĩ hóa ra xú trùng đáng ghét này ở đây, uổng bổn hậu còn phái Thanh Nguyệt, Phồn Tinh tìm khắp thiên hạ, hừ hừ, rơi xuống trong tay bổn hậu, xem bổn hậu như thế nào xử phạt ngươi!

Nàng bỗng nhiên tươi cười như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm đến tột đỉnh. Đừng nói La Thiên Quân lập tức hai mắt đờ ra, mọi người phụ cận cũng đều ngừng thở, lãng quên tất cả vì sự tuyệt đại tao nhã của nàng!

“Bổn hậu xinh đẹp thiên hạ không người có thể kháng cự!” Phong Sở Liên tự luyến rũ tóc, ngưng nghĩ đến tên vô lương tâm kia lại dám chạy trốn thì lại không khỏi nghiến răng.

Nàng lại không biết, Lâm Lạc đến lúc này còn tưởng rằng nàng là Tử Nhân Yêu, đối với nàng rất mâu thuẫn.

Lâm Lạc bị Phong Sở Liên liếc mắt một cái dọa cho mồ hôi đầm đìa, Tử Nhân Yêu nếu bắt được hắn không biết lần này có cưỡng bách lên ngựa! Nghĩ đến trường hợp hai nam nhân ôm vào cùng nhau, Lâm Lạc nhất thời sắc mặt xanh mét, hô hấp có điểm khó khăn .

Hắn vội vàng tập trung vào thể ngộ bốn cấm tự.

Lúc này quảng trường nhìn như đã muốn xuất động đại trận, hơn ngàn cao thủ hạo linh cảnh, chủ linh cảnh làm thủ vệ, lại có hai đại chí tôn cấp tinh vực trấn áp, hoàn toàn không có kẽ hở!

Nhưng Phong Sở Liên cũng không phải người trong thánh địa, hơn nữa với tính cách của nàng tuyệt sẽ không vì La gia sở động mà ra tay đối phó Lâm Hồng Hoang! Tuy rằng La Thiên Quân quả thật rất mạnh, nhưng dù sao vẫn chỉ là tinh vương nhất trọng thiên, La gia tuyệt không đem trọng trách lần này đặt ở trên người hắn !

Bởi vậy, nơi đây tất nhiên còn có chí tôn tinh vực khác!

Dù sao chuyện quan hệ tới thần khí để cho cho lão quỷ tinh đế có cơ hội thành thần. Thiết kế một đại cục như vậy, nếu là bị Lâm Hồng Hoang dễ dàng cứu người rời đi thì ba đại gia tộc còn mặt mũi nào?

Bởi vậy, cho dù liệu định Lâm Hồng Hoang chỉ có tu vi tinh vương nhưng bọn họ cũng xuất động cấp bậc tinh hoàng, bảo đảm không có chuyện vạn nhất!

Lâm Lạc tuyệt không thể trước khi chưa rõ thực lực đối phương lại vọng động, trừ khi đến lúc không thể kéo dài!

“Bốn người này đều là tùy tùng của tội nhân Lâm Hồng Hoang, cần phải tru sát!” Một cao thủ chủ linh cảnh khoanh tay mà đứng trước mặt bốn người Bao Thức Lễ,“Bổn tọa cho các ngươi một cơ hội sửa sai, chỉ cần các ngươi bảo Lâm Hồng Hoang nói bậy, liền tha các ngươi một con đường sống!”

“Nếu không, giết…”

Hắn lành lạnh nói, chữ giết cuối cùng diễn hóa thành thực hình, từ trên bầu trời đánh xuống, quanh quẩn trên đầu bốn người thật lâu mới tiêu tán, nhưng cũng thi triển hết hoàn toàn uy áp chủ linh cảnh cao thủ, làm cho đám người phụ cận đang quan chiến đều hít thở khó khăn, thiếu chút nữa bị ngất xỉu đi.

“Lão thất phu nhà ngươi, nằm mơ đi thôi!” Bao Thức Lễ xì một tiếng khinh miệt,“Lão bao ta chuyện gì cũng có thể làm, chỉ trừ chuyện có lỗi với ân sư, lão quỷ nhà ngươi sao không chết đi, sống từng này tuổi chỉ lãng phí lương thực, không biết chữ xấu hổ viết như thế nào sao?”

Bao Thức Lễ miệng độc, trước kia ở Nam châu từng làm tức chết một đống người, hắn vừa nói xong thì khiến cho tên cao thủ chủ linh cảnh kia sắc mặt xanh mét, thiếu chút nữa không nhịn được một tát đánh chết đối phương!

Trong mắt cao thủ chủ linh cảnh, bốn người này nhỏ yếu giống như con kiến, hắn căn bản khinh thường! Nhưng tổ gia thánh địa đã truyền hiệu lệnh, muốn cho bọn họ công khai xử quyết bốn người này, còn phái tới vài vị lão tổ chân chính đến áp trận, thực lực mạnh đến mức mà như hắn cũng chỉ làm trảm quan!

Hơn nữa, hắn còn phải để cho bốn người này chịu thua, không thể không lấy tôn sư chủ linh cảnh đến tiếp đón bốn con kiến. Vốn trong lòng hắn đang khó chịu, lại bị Bao Thức Lễ mắng cho ứa máu mà không dám hạ sát thủ, nhất thời tức giận đến nghẹt thở!

Ba người Bạch Uyển Hoa tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt khinh miệt cùng không chút nào thỏa hiệp cũng là vô cùng rõ ràng.

Lâm Lạc không khỏi thầm khen một tiếng, lão cha của hắn không hổ là kiêu hùng. Nhân cách mị lực cường đại vô cùng, làm cho bốn người này kiên cường như thế, đến chết cũng không phản bội!

Tuy rằng bốn người này trên danh nghĩa là đồ đệ của Lâm Hồng Hoang, nhưng Lâm Hồng Hoang căn bản không chính kinh chỉ điểm bọn họ tu hành, chỉ nhìn cảnh giới thấp kém của bọn họ liền đã biết, nếu không cho dù không bằng Thủy Doanh Tâm nhưng cũng sẽ không kém nhiều như vậy.

Nhưng dù là thế thì bốn người này vẫn trung thành đối với Lâm Hồng Hoang. Đối mặt cực hình đều không chút nào động dung, có thể thấy được nhân cách mị lực của Lâm Hồng Hoang cường đại ra sao!

Bất quá, cho dù bốn người Bao Thức Lễ lúc này phản chiến cũng vô dụng. Thánh địa tam gia sẽ không vì bốn người bọn họ mà buông tha truy đuổi thần khí. Làm như thế đều chỉ là vì kích thích Lâm Hồng Hoang một chút, buộc hắn hiện thân mà thôi.

Dù sao đây mới là mục đích vốn có của bọn họ, bức Lâm Hồng Hoang hiện thân, giết người đoạt bảo!

Cao thủ chủ linh cảnh kia dù có tu vi cao nhưng lại không hiểu thuật tra tấn, nhất thời đối mặt với Bao Thức Lễ nói loạn không có cách gì, chỉ biết hận đến nghiến răng.

“Lão tổ, ngài thân phận tôn quý, loại việc nhỏ này vẫn nên giao cho ta đi!” Một hán tử trung niên đi tới nói với lão tổ kia, trong con mắt tam giác ánh lên tia âm độc.

Lão tổ kia nhìn hắn một cái, gật gật đầu, thối lui vài bước nhưng vẫn có nói thêm một câu:“Trăm ngàn không thể giết chết, cũng không thể tổn hại tu vi bọn họ!”

“Hiểu rồi, lão tổ!” Hán tử trung niên kia cười lạnh với bốn người Bao Thức Lễ. Tuy không thể giết người nhưng biện pháp tra tấn thì có rất nhiều. Lão tổ một lòng võ đạo nên không hiểu, mà hắn lại là hành gia về phương diện này !

“Tên mắt tam giác kia nhìn Bao đại gia làm chi? Có phải coi trọng Bao đại gia anh tuấn tiêu sái hay không? Bất quá, Bao đại gia chỉ công không tiếp nhận, ngươi lau mắt đi rồi đợi lúc Bao đại gia tâm tình tốt sẽ hỏi thăm một chút!”

Hán tử trung niên cũng là không chút nào tức giận, giận dữ với một kẻ dưới thì có cái gì hay ho, sính miệng lưỡi chỉ là kẻ yếu. Mồm miệng ngươi lợi hại thì sao, ta chỉ cần một quyền đánh chết ngươi, ngươi có biện pháp nào?

Hắn cười lạnh, nói:“Ta sẽ nói về tao ngộ sau đây của các ngươi. Đầu tiên là lột sạch quần áo các ngươi, sau đó hạ chút thôi tình dược, cho các ngươi đóng cửa một nhà chơi nhau trước mắt bao người! Sách, không biết là vị mỹ nhân đây có đủ để cho ba ba nam nhân luân chuyển!”

Lời này quả thực ác độc, đừng nói ba người Bạch Uyển Hoa đồng thời trên mặt biến sắc, dù là Bao Thức Lễ cũng cười không nổi, phẫn nộ quát:“Con bà nhà ngươi có phải nam nhân không, loại trùng nhà ngươi nếu có giỏi thì giết Bao đại gia, nếu Bao đại gia nhíu mày một chút liền mang họ mẹ ngươi!”

Hán tử trung niên căn bản không để ý tới Bao Thức Lễ, nhất chỉ điểm ra, quần áo như tuyết trắng của Bạch Uyển Hoa nhất thời hóa thành bướm bay đầy trời, lộ ra nội y bên trong lẫn thân thể ngạo nhân khiến người chung quanh đều chảy nước miếng, chỉ mong hán tử trung niên nhanh tay lột sạch Bạch Uyển Hoa để cả đám được rửa mắt.

“Hỗn đản!” Ba người Bao Thức Lễ đều tức giận mắng lớn, bọn họ đều ái mộ Bạch Uyển Hoa dịu dàng xinh đẹp, sao có thể dễ dàng tha thứ nữ thần trong lòng bị đối đãi như thế!

“Ha ha ha, ta bất quá là thỏa mãn nguyện vọng mọi người mà thôi, không thể vì ba người các ngươi nói không mà làm cho nhiều người thất vọng?” Hán tử trung niên kia cười quái dị, lại duỗi ngón tay ra làm ba người Bao Thức Lễ trợn trừng mắt.

“Ngươi dám!” Một tiếng quát chói tai vang lên, hán tử trung niên đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Nhưng chỉ trong giây lát hắn đã biến thành mưa máu, đường đường tu vi Diệt Linh cảnh lại không hề có lực chống cự!

Giữa sân vô thanh vô tức xuất hiện một thanh niên mặt lam sam, vẻ mặt âm trầm, sát khí như có thể hủy thiên diệt địa!

“Tiểu sư đệ!” Bốn người Bao Thức Lễ đồng thời kinh hô.

“Đi mau, nơi này rất nguy hiểm !”

“Tiểu sư đệ, ngươi có lòng như vậy là đủ rồi, giờ rời đi mau lên!”

“Đừng làm cho sư phụ khó xử!”

Lâm Lạc trong lòng ấm áp, quay đầu lại, trong nháy mắt thu hồi sát khí đầy trời, lộ ra một chút tươi cười, nói:“Bốn vị sư huynh sư tỷ, các ngươi xuất thủ tương trợ khi Lâm Lạc gặp nguy hiểm, Lâm Lạc lại há có thể khoanh tay đứng nhìn khi các ngươi gặp nguy hiểm, nếu không Lâm Lạc còn dám sống trên đời sao?”

“Tiểu sư đệ --” Bốn người tuy rằng cùng Lâm Lạc tiếp xúc không lâu nhưng rất hiểu tính hắn, thấy hắn hạ quyết tâm biết là tuyệt không sửa đổi !

Bọn họ không khỏi vạn phần hối hận, đáng ra chuyện đầu tiên sau khi bị lộ thân phận phải nên tự sát mà còn ôm lòng nghĩ có thể may mắn bỏ chạy!

Lâm Lạc nguyên bản không nghĩ hiện thân vào lúc này, nhưng hắn càng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chịu nhục nhã vô cùng như thế, nếu là hắn còn muốn làm rùa đen rút đầu vậy thì đời này hắn cũng không thể tha thứ chính mình!

Nam tử hán đại trượng phu, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, cùng lắm thì người chết là xong, chỉ cầu tâm an!

Lâm Lạc tràn ngập chiến ý bất khuất, một bên đánh ra kình khí phá hủy xiềng xích trói chặt bốn người Bao Thức Lễ, một bên dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ra bốn phía.

Nhưng ổ khóa này không biết chế tạo từ tài liệu gì mà ngay cả lực lượng của hắn cũng không thể phá hư, thậm chí lại hoàn toàn hấp thu với lĩnh vực của hắn!

Đây cũng không phải linh khí, thánh khí gì mà là tài liệu đặc thù, chuyên môn dùng để tù nhân ! Hơn nữa, đối phương chắc chắn có thể nghĩ đến Lâm Hồng Hoang muốn tới cứu người, lại lo lắng đến đối phương khả năng là tinh vương nên ổ khóa này dù cho là tinh vương cũng không thể dễ dàng phá hư, huống chi là Lâm Lạc chỉ là chủ linh cảnh !

Bởi vậy, cho dù nhìn đến hắn thử cứu người, tam đại hào môn cũng không ai đi ra ngăn cản.

Người này chính là Lâm Hồng Hoang?

Không ít người đang quan chiến đều nghĩ, chỉ là một người như vậy lại có thể khiến cho Đông châu tam đại hào môn xuất động đại trận đối phó? Người này cũng còn quá trẻ, có năng lực tu vi gì để đáng giá tam đại gia tộc coi trọng như thế?

“Lâm Lạc?” Một lão tổ La gia phóng ra, hắn từng tham gia vây sát Lâm Lạc, lúc này nhận ra đối phương, lại tựa hồ nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười ha hả,“Ngươi là con của Lâm Hồng Hoang?”

Bốn người Bao Thức Lễ gọi Lâm Lạc là tiểu sư đệ, mà hắn lại họ Lâm, không cần quá thông minh cũng liên tưởng ra quan hệ trong đó!

“Ha ha, bốn con cá nhỏ không thể điếu ra chính chủ, cũng là đưa tới con của Lâm Hồng Hoang! Không sai, không sai, có tiểu tử này nơi tay, còn sợ Lâm Hồng Hoang không hiện thân sao? Để bổn tọa bắt hắn!”

Một đạo thanh âm không biết vang lên từ đau, mang theo một uy nghiêm khiến người ta thần phục từ trong cốt tủy!

Tinh vương!

Lâm Lạc trong lòng cả kinh, cũng không hề có ý lùi bước, một khi hắn đã ra đây thì vốn không có đường lui, chỉ có chiến đấu đến chết!

“Tiểu sư đệ --” bốn người Bao Thức Lễ đều cảm thấy là chính mình hại Lâm Lạc, không khỏi sắc mặt ảm đạm, nếu bọn họ còn có năng lực tự sát thì tuyệt đối không có chút do dự.

“Bắt hắn!” hơn một ngàn cao thủ Hạo Linh cảnh, chủ linh cảnh nhất tề bắt đầu khởi động, hướng về Lâm Lạc truy sát!

Đây chính là hơn một ngàn cao thủ tối cường của nhân gian, ai có thể kháng được đội hình như vậy?

Người đang đứng quan chiến đều ngừng thở, bị hơn một ngàn cường giả đỉnh phong vây công, chỉ sợ là chuyện lần đầu tiên phát sinh ở Đông châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK