Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt lộ ra ngoài, trong sáng sạch sẽ, trong trắng mang chút hồng, chỉ cần thổi một cái là vỡ, thân hình Hình Nhất Phàm trong nháy mắt như bị kéo căng.

 

“Anh vào tắm đi! Em ra ban công sấy tóc.” Bạch Hạ nói xong, gỡ khăn mặt xuống, vừa xoa tóc vừa cầm máy sấy đi ra ban công.

 

Hình Nhất Phàm liền đi ra cùng với cô, Bạch Hạ muốn cắm điện, Hình Nhất Phàm liền trầm giọng nói: “Để anh, em ngoan ngoãn ngồi im đấy đi.”

 

Bạch Hạ mím môi cười, thoải mái tựa ghế sofa, giao mái tóc ướt của mình cho hắn. Hình Nhát Phàm giống như là người có kinh nghiệm vậy, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, bắt đầu sấy tóc giúp cô.

 

Bạch Hạ cảm nhận được sự ôn nhu của anh, hơi híp mắt, nhẹ nhàng thở ra.

 

Hình Nhất Phàm nghiêm túc giúp cô sấy tóc, mái tóc ẩm ướt của cô, dưới ngón tay của anh, trở nên bóng mượt, cảm xúc vô cùng tốt, tóc dài của Bạch Hạ là tóc thẳng tự nhiên, chưa từng nhuộm hay làm tóc, mềm mượt giống như tơ lụa vậy.

 

Hình Nhất Phàm vô cùng yêu thích mái tóc dài này của cô, giống như cô vậy, có một loại cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.

 

Bạch Hạ đang thoải mái híp mắt, bắt thình lình, có chút khí mát lại gần, anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.

 

Bạch Hạ cong môi cười, mở mắt, ánh ngược vào mắt cô là cả bầu trời sao, vô cùng sáng, Hình Nhất Phàm cúi người, hai khuôn mặt đối diện nhau.

 

Đều đang vì đối phương mà thần hồn điên đảo.

 

“Nhanh đi tắm đi!” Bạch Hạ không nhịn được giục anh.

 

“Không chờ được nữa rồi à?” Hình Nhất Phàm cười hỏi cô.

 

Bạch Hạ có chút buồn bực đẩy anh một chút, xấu hỗ nói: “Anh nghĩ gì vậy.”

 

Hình Nhất Phàm lại cười lên, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Bạch Hạ chải mái tóc dài, nhìn cảnh đêm ở chỗ xa, trong lòng cô cảm thán thật nhiều! Cuộc đời mà! Đúng là khó mà đoán trước được, vào năm cô vừa mới về nước, làm sao.

 

có thể ngờ được, sẽ gặp được anh chứ?

 

Nhưng mà cô lại gặp được anh rồi, cả đời này cô sẽ không buông tay. Cảnh đêm dần dần nồng, sảng khiêu vũ cũng bắt đầu yên tĩnh lại, khách mời vui vẻ ra về, dồn dập.

 

trở về khách sạn nghỉ ngơi, Hình Liệt Hàn với Đường Tư Vũ đương nhiên cũng chơi hết mình, Hình Liệt Hàn thầm nghĩ, đêm nay con gái chắc chắn sẽ ngủ cùng với mẹ, vậy.

 

nên, đêm nay, vẫn sẽ thuộc về thế giới của hai người họ.

 

Vừa mới đến vườn hoa của biệt thự, Hình Liệt Hàn không thể chờ đợi được bế Đường Tư Vũ lên, Đường Tư Vũ thấy anh ôm ngang mình lên, vừa hay chân cô cũng hơi mỏi, liền ôm lấy cổ anh, hưởng thụ cái ôm chắc chắn của hãn.

 

“Đèn phòng khách sao lại sáng vậy? Buổi chiều lúc anh đi bật đèn lên à?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi.

 

“Chắc là lúc nhân viên phục vụ vào quét dọn quên không tắt đèn.” Hình Liệt Hàn giải thích.

 

Đường Tư Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa, cô chủ động mở cửa, hai tay Hình Liệt Hàn đang ôm cô, đương nhiên không thể nào mở cửa được.

 

Vừa mở cửa, Hình Liệt Hàn đang định ôm cô càng thêm nhiệt liệt, thì nhìn thấy người đang ngồi trên sofa dưới ánh đèn, hai vợ chồng giật mình, Đường Tư Vũ liền vùng vẫy, xuống khỏi cái ôm của chồng.

 

“Daddy, mami, hai người về rồi.” Hình Vũ Điềm ngồi trên ghế sofa, vui mừng đứng lên nhìn về phía hai người.

 

Tưởng Lam thì có chút buồn ngủ nâng cằm, cùng với cháu gái chờ bọn họ về.

 

Bà đương nhiên là muốn bế cháu gái đi ngủ cùng với mình, nhưng mà, ai biết được buồi chiều Hình Vũ Điềm đã ngủ rồi, lúc này tinh thần vẫn còn tỉnh lắm, mà còn đòi phải về phòng ngủ cùng với ba mẹ.

 

Lúc này Tưởng Lam cũng có chút lúng túng, bà nói với cháu gái: “Vũ Điềm, tối nay ngủ cùng với bà nội được không nào?”

 

“Con không muốn, con muốn ngủ cùng với ba mẹ cơ.” Cô bé vô cùng kiên định nói.

 

Hình Liệt Hàn lén nâng trán, Đường Tư Vũ thì cười đi đến nói với Tưởng Lam: “Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi! Muộn như vậy rồi, chắc là mẹ mệt lắm rồi.”

 

Tưởng Lam cũng hết cách rồi, bây giờ cháu gái ngày thường quen ngủ với ba mẹ nó rồi, nếu như không phải mệt lắm rồi, thì nó vẫn sẽ thích ngủ với ba mẹ nó hơn.

 

“Vậy được rồi! Các con cũng ngủ sớm đi.” Tưởng Lam nói xong, tự nhiên mở cửa đi về phòng.

 

Hình Liệt Hàn có chút quẫn bách nhìn mẹ mình rời đi, mặt Đường Tư Vũ cũng hơi phiếm hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK