Chương 460. Đối Tượng Tình Nghi
Phim trường có chút hỗn loạn, Ôn Lệ Thâm được đưa lên xe đến bệnh viện, Tô Hi ở bên cạnh ngay cả trang phục cũng chưa kịp thay, trợ lý của cô Tiểu Mễ cũng đi cùng.
Ôn Lương Diệu đương nhiên cũng muốn cùng anh trai mình đến bệnh viện, nhưng lúc anh chuẩn bị lên xe, Ôn Lệ Thâm nắm lấy vai nói nhỏ bên tai anh: “Em ở lại phim trường, thay anh xem xem là kẻ nào động tay động chân muốn hại Tô Hi.”
Ôn Lương Diệu nhìn ánh mắt của anh trai, đành phải gật đầu: “Được, em ở lại. Đến bệnh viện rồi thì gọi cho em. Em muốn biết tình hình của anh.”
“Yên tâm, không chết được.” Ôn Lệ Thâm bình tình lên tiếng. Xe thương vụ rời khỏi phim trường, chạy thẳng đến bệnh viện.
Cảnh vừa rồi quá hỗn loạn, có quá nhiều người, Hình Nhất Nặc vài lần không thể đến gần bọn họ. Lúc này, cô vội vàng chạy đến bên người Ôn Lương Diệu, khuôn mặt nhỏ bị dọa tái nhợt: “Anh Lệ Thâm sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Hẳn là không có việc gì. Nhất Nặc, em vào trong xe đợi anh. Không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối không được xuống xe. Đem cửa xe khóa lại.” Ánh mắt Ôn Lương Diệu có vẻ bình tĩnh, kì thực lại dâng lên một tia lạnh lẽo.
Hình Nhất Nặc chớp chớp mắt, nhưng vẫn nghe lời đi về phía xe của anh, quay đầu lại trừng anh một cái. Cô ngồi vào trong xe, hơn nữa cũng đem xe khóa lại.
Cô nhìn xuyên qua cửa xe, cố gắng tìm kiếm thân ảnh Ôn Lương Diệu, sợ rằng anh lại xảy ra chuyện gì.
Chuyện vừa rồi của Tô Hi, rõ ràng là có người động tay động chân.
Ôn Lương Diệu đi đến máy dây cáp bên này, nhìn thấy đạo diễn đang phái nhân viên đi kiểm tra. Ông ta vô cùng tức giận lớn tiếng quát lên: “Các người rốt cuộc làm việc thế nào vậy? Tại sao một vụ tai nạn lớn như vậy lại không dự toán trước?
Các người là bắt tài sao?”
Đạo diễn mắng xong, xoay người nhìn thấy Ôn Lương Diệu lại lập tức thay đổi nét mặt, vội hỏi: “Ôn nhị thiếu gia, tôi thật sự xin lỗi, thật sự có lỗi với mọi người và Tô Hi. Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng, nhất định sẽ cho một người một lời giải thích.”
Bình thường sắc mặt Ôn Lương Diệu luôn ôn hòa, lúc này đã trở nên u ám, anh trằm giọng nói: “Kiểm tra ngây bây giờ. Tôi muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho dây cáp bị đút.”
Lúc này, Lưu Siêu bên cạnh lập tức lên tiếng giải thích: “Ôn nhị thiếu gia, tôi vừa mới kiểm tra một chút. Là do dây cáp lâu rồi không đổi, hơn nữa vừa rồi lúc chị Tô Hi làm động tác kia có thể do dùng lực quá lớn, làm cho dây cáp bị đút.”
Đối với Lưu Siêu đột nhiên đưa ra kết luận, trong lòng Ôn Lương Diệu có chút kinh ngạc. Vừa rồi thời gian quá ngắn, thậm chí thời gian trèo lên kiểm tra đoạn dây cáp đã đứt cũng không có. Lưu Siêu này vậy mà nhanh như vậy đã đưa ra kết luận, hơn nữa đem lý do nói chắc chắn như vậy, hiển nhiên là có ván đề.
Ôn Lương Diệu bất động thanh sắc, giả vờ làm ra bộ dạng có chút tức giận: “Tất nhiên là dây cáp có vấn đề, tại sao các người không sớm thay đổi nó?”
“Không đúng! Dây cáp là thời điểm chúng ta vừa mới tiến tổ đã thay một cái mới rồi!” Một nhân viên ngay lập tức nhớ lại nói.
Lưu Siêu quay đầu trừng anh ta một cái: “Vậy nhát định là do lúc chọn dây cáp, các người đã chọn phải một cái có vấn đề.”
“Nhưng mà… nhưng mà nhà cung cấp là đối tác cũ của chúng tôi, trước nay chưa từng có vấn đề!”
Đạo diễn vừa thấy vấn đề này dù thế nào đều sẽ tính lên người đoàn phim bọn họ, ông ta thật sự không muốn để Ôn Lương Diệu nghe thêm. Ông ta quát một tiếng: “Còn không mau đi đổi dây cáp đi, nếu Ôn Tổng xảy ra chuyện gì, các người đều phải chịu trách nhiệm.”
Những lời này làm nhóm nhân viên bên cạnh bị dọa đến mức rụt cổ, rõ ràng vô cùng sợ hãi. Ánh mắt Ôn Lương Diệu không dấu vết đảo qua Lưu Siêu. Anh ta so với đám nhân viên đang sợ hãi trông bình tĩnh hơn, anh ta vô cùng có trách nhiệm nói với đạo diễn: “Đạo diễn, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ, cho đoàn phim một lời giải thích.”
“Được! Vậy giao việc này cho cậu kiểm tra. Cậu là người phụ trách, từ đầu đến cuối chuyện này đều do một tay cậu xử lý.
Xảy ra loại chuyện như vậy, cậu là người có trách nhiệm lớn nhất.”
“Tôi biết, lần sau mua về bất cứ thứ gì tôi cũng sẽ nhất định xem qua, tuyệt đối không cho phép những thứ có vấn đề xuất hiện trong đoàn phim của chúng ta.” Lưu Siêu vô cùng có trách nhiệm nói.
Đạo diễn quay người nói với Ôn Lương Diệu: “Ôn nhị thiếu gia, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt, ngài có muốn đến bệnh viện xem không?”
“Không cần, anh trai tôi hẳn là không có chuyện gì lớn.” Ôn Lương Diệu nói xong, lúc tất cả nhân viên đều xoay người đi làm việc, anh quay đầu nhìn thấy Lưu Siêu mang hai người qua bên kia, anh gọi nhân viên nói nhiều vừa nãy lại.
“Xin chào, tôi muốn tìm hiểu một chút, ai là người đã kiểm tra dây cáp?”
“Bình thường là do anh Sâm của chúng tôi làm, nhưng hôm qua anh Sâm có việc không đến nên liền do anh Siêu làm. Ai mà biết, vậy mà lại gặp phải nhà cung cấp không có lương tâm.” Nhân viên đó rất tức giận, cũng nghĩ rằng chuyện này là do nhà cung cấp lòng dạ độc ác gây nên.
“Cô gái, gả cho tôi, tôi cam đoa…
“Vậy sao? Anh Siêu của các người là người phụ trách, vậy anh ta khẳng định đã vô cùng cần thận kiểm tra qua rồi.”
“Cũng không phải, chỉ là dây cáp kia nhìn bên ngoài không thể biết được. Anh Siêu từ tối ngày hôm qua đã bắt đầu ở phim trường kiểm tra dây cáp. Lúc sáng nay, anh ấy lại cần thận kiểm tra quay một lần nữa, căn bản là không có vấn đề.”
Trong lòng Ôn Lương Diệu đại khái đã có đáp án. Nếu đây là một vụ tai nạn, thì người gây ra tai nạn phải là người có thể tự mình chạm vào những sợi dây này.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu nhìn về phía nhân viên đang lấy dây cáp xuống bên cạnh.
Truyện Chanh – Đọc… © Pˆ gy pm “Cô gái, gả cho tôi, tôi cam đoa…
Anh nhìn thấy Lưu Siêu rất nhanh lấy sợi dây cáp đã đứt cho vào túi, sau đó ném cho nhân viên bên cạnh giống như muốn bắt người này mang đi vứt. Nhân viên kia sững sờ vài giây, Lưu Siêu trừng mắt nhìn một cái khiến người này vội vàng chạy đi làm việc.
Nhân viên kia đem theo túi đựng dây cáp đi về phía thùng rác. Ôn Lương Diệu thấy cách đó không xa là vệ sĩ mà Ôn Lệ Thâm để lại ở phim trường, anh liền qua nói với vệ sĩ: “Một lát nữa thừa dịp không ai chú ý, đi đến thùng rác lấy túi dây cáp kia mang về để tôi kiểm tra.”
“Vâng! Nhị thiếu gia.” Vệ sĩ gật đầu đáp.
Ôn Lương Diệu nhìn anh ta một cái, quyết định tự mình đi thu hút sự chú ý của đám người Lưu Siêu kia để vệ sĩ có cơ hội.
Anh đi về phía Lưu Siêu, chỉ thấy Lưu Siêu mang theo cấp dưới đang lắp các sợi dây cáp mới.
Lúc Ôn Lương Diệu đi đến, anh ta còn vô cùng dụng tâm kéo dây cáp từng chút từng chút, giống như vô cùng cẩn thận chú ý kiểm tra độ chắc chắn của dây cáp.
“Sợi dây cáp này không có vấn đề, nhị thiếu gia.” Lưu Siêu nói với anh.
Ôn Lương Diệu nhìn những sợ dây cáp kia, quả nhiên là vô cùng chắc chắn, tuy khổng phải rất thô nhưng tuyệt đối an toàn. Nhưng với dây cáp an toàn như vậy, mà vẫn có hai đoạn bị đứt, như thế làm sao anh tin tưởng đây không phải do người làm ra?
Trong bệnh viện.
Tô Hi đã lo lắng suốt đường đi. Lúc Ôn Lệ Thâm được đưa vào kiểm tra, trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm. Lúc cô như mơ hồ đập vào người anh, nghe được trong người anh có gì đó chắn động, giống như tiếng xương bị gãy.