Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 722: Ỏ Lại Cùng Anh Một Đêm.

Hoắc Kỳ Ngang tỉnh lại lập tức bị Hoắc Viện hỏi mấylần, anh đều giống như không để ý, ánh mắt anh vẫn luôn ở vòng qua chị mình, nhìn về phía cô.

“Kỳ Ngang, thời điểm này em đừng có thất thần, An Tâm ở đây, con bé tạm thời sẽ không đi, em trả lời một ít vấn đề trước.”

Hoắc Viện nhìn em trai lúc này còn không nghiên túc, không khỏi có chút giận.

Hoắc Kỳ Ngang suy yếu đến không thể động đậy, anh đành phải chịu đựng, kiên nhẫn để chị hỏi trên hỏi dưới, nói cho cô về tình trạng của bản thân.

Hoắc Viện hỏi xong sờ đến trán, có lẽ vì tâm tình tốt, sốt cao cũng đã hạ. Quả nhiên, có Kỷ An Tâm đến thì còn hơn rất nhiều loại thuốc.

Kỷ An Tâm đối với em ấy chính là một liều thuốc hiệu quả.

“An Tâm, em ở lại cùng em ấy, chị ra ngoài một chút.” Hoắc Viện giao lại Kỳ Ngang cho An Tâm.

Kỷ An Tâm nhìn thấy anh tỉnh lại, còn có thể cười, căng thẳng trong lòng liền buông xuống. Chỉ cần anh không chết là được.

“Chị Viện, anh ấy đã tỉnh, em nghĩ mình phải trở về.” Đột nhiên Kỷ An Tâm lên tiếng.

Hoắc Viện ngẳng ra: “Em không phải nói đã có trợ lý chăm sóc Hiểu Hiểu sao? Sao còn vội đi?”

ý Kỷ An Tâm không trả lời, chỉ nghe tiếng hít thở, là của Hoắc Kỳ Ngang trên giường.

Lập tức, hai người đều nhìn qua, Hoắc Viện chạy nhanh hỏi: “Kỳ Ngang, em không khỏe chỗ nào?”

Hoắc Kỳ Ngang nhìn chị: “Em chỗ nào cũng không thoải mái.”

Hoắc Viện thân là chị, tâm tư của em trai, cô nhìn một cái liền rõ.

Cô không khỏi quay đầu lại nói với Kỷ An Tâm: “An Tâm, em ở lại chăm sóc em ấy đi! Em ấy vừa tỉnh lại, đến sáng mai vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm, lúc này em ấy cần em.”

Kỷ An Tâm trầm ngâm một chút, nhìn người trên giường nhắm mắt lại trông rất thống khổ, cô gật đầu: “Được! Em sẽ lưu lại, nhưng phải đi gọi điện thoại.”

*Đi đi! Để cho trợ lý em an tâm.” Hoắc Viện nhìn cô nói.

Kỷ An Tâm ra cửa gọi điện thoại, vừa lúc thấy Hoắc Minh còn ngồi ngoài hành lang hút thuốc, ánh mắt Hoắc Minh thâm trầm nhìn cô một cái, lúc này ông ta nhìn ra được con ông ta thật sự rất yêu người phụ nữ này.

Kỷ An Tâm ở đây, ông ta chỉ có thể trầm mặt.

Kỷ An Tâm gọi đến cho Hướng Nguyệt bảo cô ấy an tâm. Cô ấy cùng Hiểu Hiểu chơi, sẽ dỗ ngủ Hiểu Hiểu.

Gọi xong điện thoại, Kỷ An Tâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại phòng bệnh, Hoắc Viện lập tức đứng dậy nói: “Chị muốn tìm bác sĩ nói chuyện một chúc, An Tâm em ở lại đi.”

Kỷ An Tâm gật gật đầu, Hoắc Viện đóng cửa rời đi. Cô đứng trước giường, cũng không ngồi xuống.

Nhìn chằm chằm người đàn ông thương tích cả người, cô còn chưa biết tại sao anh lại gặp tai nạn. Cô nghĩ, có phải hay không là do thân phận của anh là mầm họa?

“Em ngồi đi!” Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô nói.

Kỷ An Tâm ngồi xuống, ánh mắt đánh giá những vết thương của anh. Vừa rồi nghe Hoắc Viện nói, phần bụng là vết thương trí mạng.

“Chuyện như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả an toàn của bản thân anh cũng không đảm bảo được?” Kỷ An Tâm nhướng mày hỏi, kỳ thật cô cũng không ngốc, vừa rồi Hoắc Kỳ Ngang vừa nghe cô phải đi, nên cố ý.

Cô cũng muốn ở cùng anh vượt qua kỳ nguy hiểm, coi như là món quà của con gái!

*Đây là ngoài ý muốn.” Hoắc Kỳ Ngang bắt đắc dĩ đáp một câu.

“Được, anh đừng nói chuyện, nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ không rời đi.”

Kỷ An Tâm không nghĩ nói nhiều với anh, sẽ làm anh tốn thêm sức lực.

Hoắc Kỳ Ngang lại muốn nói chuyện với cô, bởi vì cơ hội như vậy, khó có được.

“Sao em lại đến đây? Trong tim em vẫn có anh, đúng không?”

Âm thanh Hoắc Kỳ Ngang nghẹn ngào hỏi.

Ánh mắt Kỷ An Tâm trừng anh một cái: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, là chị Viện xin tôi đến nhìn anh, anh cho là tôi muốn đến?”

Hoắc Kỳ Ngang lại không tin, vừa rồi anh hôn mê, trong tiềm thức nghe thấy âm thanh kia của cô không phải mơ, là cô đau lòng anh.

Hoắc Kỳ Ngang hơi nâng khóe miệng: “Anh biết đây không phải là lời nói thật lòng của em.”

Kỷ An Tâm lập tức quay mặt đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.

“Em yên tâm, anh sẽ không chết. Trên thế giới này còn có em, sao anh có thể bỏ lại chết trước được?” Hoắc Kỳ Ngang lại tiếp tục nói.

Vẻ mặt Kỷ An Tâm bình thản, nhưng nội tâm lại bởi vì những lời này mà có chút dao động.

“Anh có thể đừng nói chuyện được hay không?” Kỷ An Tâm quay đầu nhìn chằm chằm.

“Khu…” Quả nhiên Hoắc Kỳ Ngang bởi vì nói chuyện mà tổn thương khí lực.

Sắc mặt Kỷ An Tâm lãnh đạm, nhưng tay cô vẫn trước phủ lên ngực anh, vỗ ngực để thuận khí.

Hoắc Kỳ Ngang ho lấy hai cái, khóe miệng cong hiện lên ý cười, phiến mắt đầy tơ máu, cũng không ngăn được ý cười vui vẻ của anh.

Kỷ An Tâm nhìn, nội tâm tê rần, thời điểm này anh còn muốn cậy mạnh?

“Kêu anh đừng nói chuyện, anh còn không nghe.” Khẩu khí Kỷ An Tâm như giáo huấn con gái, hiện tại giáo huấn anh.

Hoắc Kỳ Ngang tiếp tục cười.

“Anh còn cười, nhanh nghỉ ngơi, nhắm mắt lại.” Kỷ An Tâm ra lệnh.

Cô không thể nói lời dễ nghe với anh, bởi vì trong nội tâm cô còn hận. Trong khoảng thời gian này nhẹ nhàng với anh, cô không làm được.

Tay Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên sờ tới nắm lấy tay Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm muốn rút ra, lại nhớ đến thương tích trên tay anh liền cứ thế để anh nắm. Nắm lấy tay cô, Hoắc Kỳ Ngang mới có thể an tâm ngủ, sau một giải phẫu thật anh quá mệt mỏi, hơn nữa mắt máu quá nhiều, kỳ thật muốn nghỉ ngơi sớm rồi.

Nhưng vì cô ở chỗ này, nên luyến tiếc không muốn ngủ.

Kỷ An Tâm bị anh nắm tay, nhìn anh nhắm mắt ngủ đi, hô hấp cô cũng thật nhẹ không muốn ảnh hưởng đến anh.

Lòng bàn tay ấm áp, truyền đến tay cô, lại truyền đến nơi tim cô.

Bàn tay quen thuộc, bọn họ đã từng dắt nhau đi, đi nơi nào anh đều nắm lấy tay. Bàn tay này thật sự rất quen thuộc.

Hoắc Kỳ Ngang thật sự ngủ mê đi, nàng nghĩ để anh ngủ rồi rút tay ra sau.

Muốn rút khỏi tay anh, lại phát hiện anh nắm quá chặt, không cách nào gỡ ra được.

Cô đành phải từ bỏ, nếu cô mạnh mẽ rút ra sẽ làm anh tỉnh giấc, vất vả lắm anh mới ngủ được.

Kỷ An Tâm chống cằm, ánh mắt dừng ở khuôn mặt anh, gương mặt này, 5 năm cô chưa từng quên. Nhớ lại tất cả, mặc dù hận anh nhưng gương mặt này vẫn là dấu vết nơi đáy lòng không quên được.

Bằng không, 5 năm này tại sao cô phải vượt qua một mình?

Trầm Duệ đợi cô 5 năm, chỉ cần cô đồng ý bọn họ đã sớm kết hôn.

Kỷ An Tâm biết, thời điểm trong lòng cô có một người đàn ông, tiếp nhận theo đuổi của Trầm Duệ, không thể toàn tâm toàn ý thương anh ấy, cho dù là ở cùng một chỗ, đối với anh ấy cũng không công bằng.

Kỷ An Tâm cũng từng cự tuyệt Trầm Duệ, chính là Trầm Duệ nghĩ mọi cách ở bên cô, thậm chí cả người đều sa sút tỉnh thần, vô cùng đau khổ.

Công ty của Trầm Duệ gọi điện tới điện thoại cô, tìm anh ấy vì sao một tuần không đi làm, cô mới hốt hoảng chạy đi tìm.

Trầm Duệ ngồi trên một đống rượu ở trong nhà, bởi vì mấy ngày không ăn, thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng, uống rượu sẽ dẫn đến bệnh bao tử nghiêm trọng.

Kỷ An Tâm cũng sợ, liền giống như Trầm Duệ nói, làm bạn bè, làm loại bạn bè có thể cùng nhau ăn cơm trò chuyện, Kỷ An Tâm cũng nói, chỉ là làm bạn bè.

Trầm Duệ vô cùng vui vẻ đáp ứng, cứ như vậy cho tới bây giờ.

Trong đầu Kỷ An Tâm không biết suy nghĩ cái gì, suy nghĩ rất nhiều, thời gian bắt tri bất giác trôi qua, cô nhận được tin nhắn của Hướng Nguyệt, cô nhóc chơi đến mệt mỏi, tự mình nằm trên giường ngủ rồi.

Cô nhờ Hướng Nguyệt chăm sóc Hiểu Hiểu một đêm. Ngày mai buổi sáng lái xe đưa con gái cô đến trường học, vì có thể ngày mai cô không có sức bầu bạn với Hiểu Hiểu.

Buổi tối hôm nay, cô phải ngủ một đêm ở chổ này.

Hoắc Viện đứng ở phía trước cửa sổ nhìn một màn này, quay đầu lại nhìn về phía ba, ánh mắt Hoắc Minh vẫn như cũ không hề có cảm xúc gì.

Mặc dù con ông ta yêu Kỷ An Tâm, chỉ cần nó còn sống, nó vẫn là phó tổng thống của đất nước, không thể cưới cô.

Nội tâm Hoắc Viện bị tra tấn nhất, rõ ràng Kỷ An Tâm sinh con gái cho Hoắc gia, lại phải lừa ba cùng em trai, chuyện này chỉ có Kỷ An Tâm mới có tư cách nói ra.

Kỷ An Tâm trải qua công việc một ngày, cũng mệt mỏi, cô ngủ một giấc đến ba giờ sáng, Hoắc Viện gọi cô đi cách vách phòng nghỉ một lát, Kỷ An Tâm lắc đầu cự tuyệt, cô đáp ứng anh không rời đi nhất định phải làm được.

Kỷ An Tâm ghé vào mép giường Hoắc Kỳ Ngang ngủ.

Buổi sáng sáu giờ, Hoắc Kỳ Ngang mở bừng mắt, tơ máu trong mắt cũng giảm đi một chút, ánh mắt tỉnh táo không ít, nhìn vào người đang ghé vào mép giường ngủ, trong lòng anh nhói lên một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK