Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuong 581: Món Qua Anh Táâng

Hinh Nhát Nãe chay ra khôi nhã thi lúc nãy cô mói phát hiên ra râng minh không có báng lái xe, không thê chay xe trên duông duge, cô chi có thê tring mát nhin bôn chiéc xe dang dâu trong gara mã không thê lâm gi. Hinh Nhát Nác chay vot lên tâng ba, gáp gáp dén múc cô tryc tiép dãy cira phông Hinh Nhát Pham, à bên trong Hinh Nhát Phâm dang choi game truc tiép giat nãy minh.

“Em dang lâm gi vãy?” Hinh Nhát Phâm quay dâu lai trng mát nhin cô.

“Anh ba, anh có thê chó em dén môt noi duwoc không, viêc nay rát gáp!” Hinh Nhát Nãc câu cúu câu.

“Nói di.” Hinh Nhát Phâm tiép tuc tãp trung vão trô choi trong tay, gân dãy câu dang hoc phân mêm phát triên game.

Hinh Nhát Nãc hoi xáu hô nhung vân nói thát: “Anh dua em dén Ôn gia môt chuyén nhé!”

“Không phái em vira mói dén dó máy ngãy truóc sao? Lai di na?” Hinh Nhát Pham nhin cô môt cách ky la.

“Xin anh ba dó, anh ba tót cúa em…” Hinh Nhát Nãc lâp túc quán láy câu lâm núng, diêu mã Hinh Nhát Phâm không thê chiu dwg nhát chính lã Hinh Nhát Nãc lâm diêu nãy, câu vôi vâng nói: “Chó anh choi xong trô này dã thi nói tiép.”

“Choi cái dó mát bao lâu!”

“Máy phút.”

Trái tim lo láng cúa Hinh Nhát Nác nhu muón bung cháy nhung cô chi có thê có nén lai, ngôi môt chô nhin Hinh Nhát Phâm choi game, hy vong anh ba cúa cô sé thua và nhanh chóng két thúc.

Hinh Nhát Phâm tháng dê dâng, câu tát máy tính, láy chia khóa xe và di xuóng nha.

Phía sau, Hinh Nhát Nác vôi vâng di theo câu ra ngoài, Hinh Nhát Phâm khói dông môt chiéc xe thê thao siêu ngâu mã anh trai câu dua cho, vô cung thích hop cho nhitng thiéu niên, thiéu nú dông trang lúa cúa hai nguói dung. Dông tác truot lung vô cúng trôi chãy, Hinh Nhát Pham dá ngôi vão bên trong xe, lô ra vê dep trai cúa thiéu niên trân dãy thanh xuân, mái tóc den vuót sânh diéu, lân da tráng min, ngú quan sác nét, lã môt lai dep trai vô cung hút mát, trong ánh náng lai toát ra môt phân phóng khoáng, không bi trói buôc.

Hinh Nhát Nãc ngôi vão trong xe, lâng lê láy diên thoai di dông ra xem, xác nhân lai kia dúng lã tin nhán mã Ôn Lwong Diêu dá gúi cho cô.

Hinh Nhát Pham lái xe ra khói công, môt dwông di tháng. Lúc nay là thôi tiét cúa tháng muwdi vô cung sâng khoái vã dê chiu, cira sô xe ha xuóng, xe thê thao cúa Hinh Nhát Phâm chay qua con phó sôi dông, não nhiêt, thu hút không ít thiéu nú rung dông ngoái lai nhin, ngay cã máy cô, máy bã cúng muón nhin nhiêu hon môt chút, thâm nghi, dãy lã con nhã giãu não mã dep trai nhu vày!

Ôn gia cách dó không xa, Hinh Nhát Nác không khôi suy nghi, nói vói Hinh Nhát Phâm: “Anh, em ty minh vão duo rôi, anh có muôn tró vê hay không?” Hinh Nhát Pham quay dâu lai, tô mo hói: “Rôt cudc em dén Ôn gia lâm gi?”

“Anh Luong Diêu tir Bác Cuc tró vê, em di xem anh áy có mang quã gi cho em không.”

“Em cúng thãt không biét ngai khi doi qua nguói khác!” Hinh Nhát Pham trêu gheo cô môt câu.

Hinh Nhát Nác mãt kê câu, dãy cita xuóng xe rôi vày tay vói câu nói: “Anh ba, anh vê trwóc di!”

Ngai tai xé lã Hinh Nhát Phâm dânh phai lâp túrc tró vê.

Hinh Nhát Nác dúng ó cira nhã Ôn gia hít sãu môt hoi, tim dãp thinh thich, tay câm diên thoai di dông. Cô câm tháy dôt nhiên buóc vão nhu thé nay rát mát lich su.

Hinh Nhát Nãc cán cán môi, câm diên thoai di dông Iên, mô tin nháân, trá lói Ôn Lwong Diêu môt câu: “Anh có ó nhã không?”

“Có.” Dói phwong nhanh chóng nhán tin trá lói.

Hinh Nhát Nác không ngán duwgc trong lông câm tháy ngot ngão, cô tiép tuc hói: “Vãy bay gió anh ra ngoai, em dang doi à truóc cita.”

Sau khi tin nhán duge gúi di, Hinh Nhát Nác doi Ôn Luong Diêu trã lói tin nhán nhung anh không nhán lai.

Hinh Nhát Nác mím môi dô mong, di dén môt cái cày bên canh Ôn gia doi à dó.

Dôt nhiên, nghe tháy tiéng mó cia truyên ra tir cánh cita nhó bên trái Ôn gia.

Hinh Nhát Nãc vôi vâng quay dàu lai nhin, chi tháy môt bóng nguôi mânh khânh buóc ra, vân lã nguwói dân ông mãc ão so mi tráng gián di, khuôn mát diu dàng quyén rá, trên mãt có chút khân truong, khi nhin tháy cô gái dwói tâng cày, anh có chút không dám tin thó ra môt hoi.

“Tai sao em lai chay tói dãy?” Tim Ôôn Luwong Diêu không khói thát lai Khi nhin bóng dáng don dôc cúa cô truóc cúa nhã minh.

Hinh Nhát Nác nhin anh, trong mát có chút chua xót, gióng nhu”

chúvra dung rát nhiêu úy khuát, dôt nhiên bôc phát khién cô phái sut sit di vê phía anh. Ôn Luwong Diêu nhin cô gái di qua, anh không khôi nó nu cuôi: “Lai cao thêm rôi.”

Dông thôi, anh cúng dê y tháy cô dã truóng thânh, mát di vê thiéu nê mói lón bông bôt, trong ánh mát biêu câm có vài phân truông thânh.

“Em hôi anh, tai sao sáu tháng qua anh không trá lói bát ky tin nhán gi cúa em?” Hinh Nhát Náãc lâp túrc ngâng dâu lên nhin anh châm chám rôi chát ván.

Nhin tháy ánh mát cô, Ôn Luong Diêu câm tháy áy náy cúng có chút bát dác di nói: “Ô dia diêm bon anh quay thuông xuyên không bát duo tin hiêu, vi vãy anh chi có thê nhân duge tin nhán cúa em vã xem hét nó à môt thôi gian có dinh nhung lai không thê thuông xuyên phân hôi cho em duge.”

Trong lông Hinh Nhát Nác câm tháy có chút ngot ngão, anh dá xem hét sao? Anh côn doc nhing lói phan nân mã cô gúi cho anh sao? Lúc dó, cô nghi dú sao anh cúng không nhân duge nên ô trong thu cô có tuy y viét môt só thúy, không ngô anh lai doc hét!

Trong ánh mát sãu thâm cúa Ôn Luong Diéu, anh dê nén sy nhó nhung mânh liêt, mong muôn ôm chãt nguôi con gái truóc mát, không dám tuy tiên bôc lô ra ngoài.

“Anh có mang qua vê cho em không?” Hinh Nhát Nác ngày ra vai giãy truóc Khi hói câu nay.

Ôn Luong Nghiêu nhin dáng vê dáng yêu cúa cô, không khói thích thú dwa tay só só dâu cô nói: “Dwong nhiên lã anh mang vê rôi, cung anh di vão láy!”

“Anh láy nó ra dua cho em! Em không có y di vão.” Hinh Nhát Nác hoi xáu hô Khi bi Hinh Nhát Phâm trêu choc truóc dó.

“Không vão nhã anh ngôi môt chút sao?” Ôn Luong Diêu nheo mát hoi.

“Néu không tói nay chúng ta ân tói ó bên ngoai nhé!” Hinh Nhát Nãc goi y, vua ván cô không muón vê nhã nhung lai muón à bên anh.

“Dugc rôi, anh môi em di ân tói” Ôn Luong Diêu cúng muón môt minh ô bên cô.

“Em doi anh ngoai cia! Anh lái xe ra ngoai di!” Nói xong, Hinh Nhát Nác chay dén cái cày bên canh chô anh.

Ôn Luong Diêu có chút buôn cuôi, phát hiên cô dá truông thânh hon môt chút, không côn ngãy ngô, lón mãt nhu truóc.

Ôn Luong Diêu bwóc nhanh vão nhã, dông thôi câm quã cho cô rôi lái xe di ra ngoài.

Hinh Nhát Nãc ngôi lên xe cúa anh, trong lông câm tháy ngot ngão nhu uóng mãt, môt loai hanh phúc chua tirmg có bão phú láy cô.

Ôn Luong Diêu láy ra môt hôp quã nhô ra dua cho cô: “Quã cho em.”

Hinh Nhát Nãc nhin chiéc hôp nhó xinh và tinh xão mã không khói câm tháy vui múng, châng lé lã táng cô môt chiéc nhân kim cuong sao? Hay môt chiéc vôong cô? Du sao bát kê là gi thi cô cúng rát mong chô.

“Bay gió em có thê mô nó ra xem dugc không?” Hinh Nhát Nãc nóng lông hói.

“Mô ra di!” Ôn Lwong Diêu gãt gãt dâu.

Hinh Nhát Nác lãp túc duwa tay mô ra, hai mát dôt nhiên sáng ngôi, bên trong có môt viên pha lê hinh trái tim, mau hông, cyc ki dep mát.

“Dep quá!” Hinh Nhát Nác câm nó lên và dát trong lông bân tay, viên pha lê mau hông tu nhiên trong suót, dep dén say lông.

“Day lã môt viên pha lê quy hiém mã anh tim tháy trong môt hang dông báng à Bác Cuc. Nó dugc lâm thânh môt chiéc vông cô dê táng em. Hon nía viên pha lê có tên cúa em trên dó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK