Đối với việc tại sao bản thân lại bị sốt cao
như vậy, điểm này trong lòng Hình Liệt
Hàn biết rất rõ, chỉ trong một đêm, anh
tắm nước lạnh 3 lần, hơn nữa nguồn
nước ở khu vực này là nguồn nước ngầm
dưới núi, mặc dù đã sang hè nhưng nước
ở mạch nước ngầm vẫn lạnh hơn nước
bình thường.
Kể cả thân thể có được đúc từ sắt đá, thì
cũng khó mà kháng lại được.
“Nằm xuống!” Đường Tư Vũ ra lệnh cho
anh.
Hình Liệt Hàn lập tức ngoan ngoãn nằm
xuống, mở hai tay ra, như thể đang chờ
được cô cưng chiều.
Đường Tư Vũ dựa vào hướng dẫn sử
dụng độ cồn đi pha nước cho anh. Cô lấy
một chiếc khăn lông bắt đầu lau người
cho anh. Cô ngồi ở mép giường, từ từ lau
trán cho người đàn ông này. Đôi mắt sâu
thẳm của Hình Liệt Hàn toát ra tia nóng
bỏng, chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô
không chớp mắt.
Đường Tư Vũ nhíu mày, liếc nhìn sang
anh, nhưng vẫn cẩn thận lau cho anh.
Vằng trán với đường nét góc cạnh lại sắc
bén rất đẹp, đôi lông mày kiếm nhướng
lên, thẳng tắp, không có dấu vét cắt tỉa
nhưng sậm như được vẫy mực, vừa tự
nhiên lại mạnh mẽ.
Các đường nét ngũ quan trên toàn bộ
khuôn mặt anh giống như tác phẩm tài
tình của Chúa, tất cả đều có tỉ lệ cân đối
hoàn hảo.
Giờ phút này, khóe miệng của anh vẫn
treo lên nụ cười bướng bỉnh. Dưới ánh
đèn, con ngươi sâu thẳm dưới hai lông
mày kiếm cũng toát ra những gợn sóng
mềm mại, đầy tình cảm, khiến những ai
đã nhìn vào nó, đều muốn nhìn thêm.
Đường Tư Vũ rất muốn vươn hai tay che
đi đôi mắt đang khiến tim cô đập nhanh
hơn, ánh mắt của người đàn ông này như
có một loại ma lực, khiến cô giống chú nai
con chạy loạn, không thể tập trung.
“Nhắm mắt lại.” Đường Tư Vũ đành phải
hỏi.
“Không, anh muốn tiếp tục nhìn em.” Hình
Liệt Hàn không nghe lời, giống một đứa
trẻ cố chấp.
“Có gì hay ho chứ?” Giọng nói của Đường
Tư Vũ vừa ngại ngùng vừa khó chịu.
“Đẹp mài” Hình Liệt Hàn cười.
Đường Tư Vũ lau xong trán, quay sang
lau tai và cổ. Yết hầu gợi cảm của anh rất
rõ ràng. Toàn bộ vòng cung từ cổ kéo dài
đến xương quai xanh, đều tuyệt đẹp. Đột
nhiên Hình Liệt Hàn ngồi dậy rồi trực tiếp
cởi áo trước mặt cô.
Khuôn ngực rắn chắc, khỏe mạnh của
anh không ngừng chọc vào mắt cô.
“Lau người cho anh đi.” Hình Liệt Hàn nói
xong, thì nằm xuống. Cơ ngực nhấp nhô
như những viên gạch được xếp ngay
ngắn, thầm mang ẩn ý như cỗ sức mạnh
đang bùng phát. Trong căn phòng yên
tĩnh, tiếng Đường Tư Vũ nuốt nước miếng
vang lên rõ ràng.
“Gulu” một tiếng.
Mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng đến tận mang
tai, bởi âm thanh vô tình phát ra của chính
mình.
Hình Liệt Hàn nghe thấy, nụ cười nơi khóe
miệng anh càng sâu hơn một chút. Hóa ra
người phụ nữ này vẫn có phản ứng với
dáng người anhIl
Đường Tư Vũ bắt đầu lau người cho anh.
Nghĩ đến anh đang sốt cao, cô đương
nhiên bỏ hết mọi suy nghĩ, chăm chú lau
người. Đầu cô cũng chảy đầy mồ hôi.
Nhìn hai sợi tóc dài của cô tùy ý rơi
xuống, đôi mắt Hình Liệt Hàn lóe lên vẻ
đau lòng.
Bởi vì cô ấy rất ít khi làm việc nặng nhọc,
hai cánh tay mảnh khảnh này thật sự
không phải để làm việc tay chân cực
nhọc. Đường Tư Vũ định lau trên vai anh,
Hình Liệt Hàn đột nhiên siết chặt tay cô:
“Đùng lau nữa, anh nghỉ ngơi một lát là
khỏe ngay”
Đường Tư Vũ thở hồn hển nhìn anh: “Tôi
sẽ lau lại lòng bàn chân cho anh. Sẽ hạ
nhiệt rất nhanh.”
Sau đó, Đường Tư Vũ cúi xuống chân
Hình Liệt Hàn, anh thấy cô không ghét bỏ
việc này, cầm mắt cá chân mạnh mẽ của
anh, bắt đầu lau.
Lúc này trong lòng Hình Liệt Hàn vô cùng
cảm động, chứ không hề nghĩ cách thân
mật với cô. Mặc dù những hành động này,
bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẵn sàng
làm vì anh, nhưng khi người đó là cô, đối
với anh, dường như điều đó càng có thêm
ý nghĩa.
Sau khi Đường Tư Vũ lau sạch sẽ, cô vào
phòng tắm đổ nước, lúc quay lại thì lấy
một miếng dán hạ sốt bên trong hộp
thuốc, cầm lấy rồi ngồi xuống bên cạnh
anh.
Hình Liệt Hàn nhìn miếng dán hạ sốt trên
tay cô, đáy mắt lóe lên một tia từ chối, anh
nói thẳng: “Anh không dán đâu.”
Đường Tư Vũ hơi nhíu mày: “Tại sao?”
“Không dán là không dán.” Hình Liệt Hàn
cảm thấy đây là miếng dán cho trẻ con,
dán lên không phải sẽ làm hỏng uy
nghiêm đàn ông của anh sao.
“Không, cái này rất hiệu quả! Con trai
từng dùng qua rồi.” Đường Tư Vũ không
quan tâm ý kiến của anh, cô xé ra, dán lên
trán anh.
Hình Liệt Hàn lập tức đưa tay ra chặn.
Động tác của Đường Tư Vũ nhanh hơn,
dán vào trán anh trước. Hình Liệt Hàn lại
vươn tay muốn xé ra. Đường Tư Vũ vội
vàng vươn tay ôm lấy anh. Thế là, hai
cánh tay cường tráng cũng vừa vặn nằm
trong lòng cô. Cô cảnh cáo: “Không được
xé nó.”
Giọng điệu này không phải là giả. Nếu
anh dám xé ra, cô thực sự sẽ rất tức giận.
Hình Liệt Hàn lập tức kinh ngạc nhìn cô,
Đường Tư Vũ cau mày nhìn anh chằm
chằm, cảnh cáo: “Nếu anh dám xé ra, tôi
sẽ không chăm sóc anh nữa.”
Hình Liệt Hàn đành phải nhẫn nhịn chịu
đựng miếng dán hạ nhiệt trẻ con này. Anh
rút tay về: “Được rồi, anh sẽ dán đến
sáng. Trước khi con trai tỉnh dậy, anh nhất
định phải xé nó ra.”
“Dán ít nhất một tiếng.” Mặc dù Đường Tư
Vũ rất muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn.
Không ngờ người đàn ông này lại có lòng
tự tôn mạnh mẽ đến thề.
“Tôi sẽ rót cho anh một cốc nước ấm, anh
nằm xuống đừng nhúc nhích.” Đường Tư
Vũ nói xong, liền cầm chiếc cốc vừa rồi
vội vàng đi tới đại sảnh rót nước ấm cho
anh.
Để anh ra mồ hôi, cô thậm chí còn cố ý
lầy nước nóng một chút.
Hình Liệt Hàn lúc này đang ngồi dựa vào
lưng giường, trên trán có dán thuốc hạ
sốt, mái tóc đen như mực đang rối bù xù,
che mắt trán, trông vô cùng buồn bực, sầu
nao.
Đường Tư Vũ cầm cốc nước đưa cho
anh, Hình Liệt Hàn cầm lên uống một
ngụm, lập tức nhíu cặp mày kiếm của
mình: “Nóng quá.”
Đường Tư Vũ liền lấy lại, đưa lên đôi môi
đỏ mọng uống một ngụm: “Không nóng
lắm, anh có thể uống được.”
Hình Liệt Hàn nhìn cô uống một hớp, rồi
mới nhận lấy. Anh cố gắng chịu đựng
uống ly nước hơi nóng này. Uống xong,
anh thấy hơi buồn ngủ, liền nói với người
phụ nữ ở bên: “Đến đây, để anh ôm ngủ.”
Đường Tư Vũ hơi do dự, coi như vì anh
đang bệnh nên không tranh cãi với anh
nữa. Cô nằm xuống ở bên kia giường,
Hình Liệt Hàn lập tức nghiêng người,
vươn tay vòng xuông dưới cô cô, đề cô
gối đầu lên cánh tay anh ngủ.
Đường Tư Vũ hơi cứng người lại khi thấy
anh dán lại gần. Hình Liệt Hàn lúc này
thực sự buồn ngủ vì tác dụng của thuốc
và cả người đã đỗ mồ hôi. Anh ôm Đường
Tư Vũ rồi ngủ luôn.
Đường Tư Vũ không ngủ được nữa, cô
quay người sang một bên, đối mặt với
anh. Cô đưa tay kiểm tra thân nhiệt của
anh, nhiệt độ thật sự đã giảm xuống, cô
thở phào nhẹ nhõm.
Không ngủ được, lại đang đối mặt trực
tiếp với khuôn mặt của người đàn ông
này, ngoài việc ngắm nhìn khuôn mặt ấy,
cô ấy dường như thực sự không có gì để
làm.
Quan sát cần thận, người đàn ông này
cũng thật hoàn mỹ, không chê vào đâu
được. Dù có soi mói từng li từng tý thì
người đàn ông này cũng không có khuyết
điểm nào.