Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 423: Tuần Trăng Mật Bắt Đầu

Cảm giác được chiều chuộng trong lòng bàn tay này thật khó diễn tả thành lời.

Tóm lại, đó chính là hạnh phúc cùng ngọt ngào.

Tuy nhiên, buổi tối Tô Hi có chút sợ hãi dù người đàn ông này cùng đi với cô khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng vì sao chỉ có mỗi cô mệt mỏi đến mức không muốn di chuyên mà anh vẫn tràn đầy năng lượng?

Nên cô rất sợ hãi người đàn ông này vào ban đêm, bởi vì anh rất đáng sợ.

Buổi sáng phải đỡ eo muốn có thể đứng dậy, chuyện này tại sao lại như vậy!

Sau một ngày dạo phó, Tô Hi trở về khách sạn với chiến lợi phẩm của mình, tất nhiên người cầm đồ là người đàn ông bên cạnh.

Vừa vào phòng, Tô Hi đã mệt mỏi đến mức ngồi xuống sô pha, đấm bóp hai chân, sau đó vui vẻ nói: “Khẳng định là em sẽ gầy đi.”

“Em cũng không có béo.” Ôn Lệ Thâm đi tới bên bình nước, rót cho cô một ly nước.

Tô Hi uống một hớp nước, sau đó rất kiên định nói: “Em thực sự sẽ gầy, hôm nay em vận động quá nhiều.”

Người đàn ông cầm lấy cốc mà cô uống xong, khit mũi cười: “Nhưng em cũng ăn không ít đồ ngọt, có khả năng sẽ gầy sao? Anh cảm thấy rất khó.”

Tô Hi mặt lại chua xót, đây là sự thật! Cô không nhớ rõ mình đã nếm bao nhiêu loại đồ ngọt, nhưng mỗi loại đều khiến cô thích đến mức dậm chân không ngừng.

Ôn Lệ Thâm ngồi xổm người xuống, lấy tay xoa bóp bắp chân cô, giúp cô giảm bớt mệt mỏi.

Tô Hi nằm ngửa xuống, thoải mái thở ra một hơi: “Giá như em có thể giảm được hai cân thì tốt.”

“Nếu em béo mười cân thì anh cũng không có ý kiến.” Người đàn ông nào đó rầu rĩ nói.

Tô Hi lập tức nghĩ đến thời điểm hai người ở trung tâm thương mại, anh nói muốn lấy thứ gì đó trước khi thanh toán. Nhưng khi cô muốn xem thì anh đã nhờ người phục vụ quét mã xong cho vào trong túi, bây giờ cô mới nhớ tới chuyện này nên cô tò mò hỏi.

“Hôm nay anh bí mật lấy thứ gì ở trung tâm thương mại vậy?” Tô Hi chống tay nhìn khuôn mặt tuần tú của anh, cảm thấy vô cùng thích thú.

“Đồ vật muốn dùng vào ban đêm.” Ôn Lệ Thâm không có giấu diễm cô.

Tô Hi hơi mở to mắt: “Làm sao anh biết nó biến mất? Em rõ ràng là mới giấu đi tối hôm qua.”

Cô lúc đó còn có chút mừng thầm, nghĩ nếu mai anh đòi hỏi thì cô có thể nói không có biện pháp an toàn thì anh khẳng định sẽ để cô nghỉ ngơi!

Nhưng mà… cô vẫn còn quá ngây thơ, không ngờ anh đã có dự kiến việc không có nó, nên hôm nay đã lén mua ở trung tâm thương mại.

“Trong lòng anh biết rõ.” Ôn Lệ Thâm ngắng đầu cười xấu xa.

“Trí nhớ của anh rất tốt.”

Tô Hi thật sự muốn khóc, ở cùng một học bá quả nhiên không dễ chịu, cái gì cũng không giấu được anh, nói như vậy thì đêm nay lại là một đêm mắt ngủ nữa sao?

“Mua được loại mới, nghe nói hiệu quả rất tốt, đêm nay chúng ta thử một chút.” Hai tay Ôn Lệ Thâm ôm lấy đầu cô, khuôn mặt tuần tú cúi xuống.

Nhịp tim của Tô Hi lập tức đập mạnh, người đàn ông này rõ ràng là muốn giày vò cô mà, lại còn kiếm cớ!

Tuy nhiên, gương mặt này lúc nào cũng khiến cô mê muội, vì vậy cô có thể nói cái gì đây?

Cô không thể cự tuyệt anh thứ gì, cho dù có hết sức từ chối thì cuối cùng cô cũng sẽ trầm luân vào vực sâu cùng anh, không thể tự giải thoát cho mình, cuối cùng chìm vào đó, khổ không nói nỗi.

“Chỉ được dùng một cái… không cho phép dùng hai cái.” Tô Hi thương lượng.

Ôn Lệ Thâm cười, chạm chóp mũi cô một cái nói: “Kỳ thật anh có thể dùng được ba cái…”

“Không được, chỉ một cái thôi. Nếu không thì thắt lưng của em sẽ hỏng mát.” Tô Hi phản đối.

Nhìn thấy bộ dáng bắt lực chấp nhận của cô, Ôn Lệ Thâm tính toán cần thận từ buổồi đầu tuần trăng mật đến giờ thì cô quả thực bị giày vò quá nhiều, hắn đành phải miễn cưỡng nói: “Được rồi, chúng ta đi tắm thôi.”

“Anh tắm trước đi.”

“Hai chúng ta cùng nhau.”

“Không, anh trước.”

“Anh muốn cùng nhau.”

“Em…” Không đợi Tô Hi nói tiếp, người đàn ông đã bế cô lên đi vào phòng tắm lớn.

Tô Hi cảm thấy bất lực. Có một người chồng quá yêu cô thì đây là điều tốt hay điều xấu?

Khi cô từ phòng tắm đi ra, Tô Hi liền được anh vô cùng yêu thương, một đêm này, anh rất hài lòng với thứ đồ mình mua, hiệu quả vô cùng tốt.

Trên bãi biển của một hòn đảo, một đôi thiếu nam, thiếu nữ cầm theo thùng mang theo một bé trai nhặt đến nhặt vỏ sò. Bãi cát này là của họ, buổi chiều khi thủy triều xuống, sẽ có rất nhiều những vỏ sò vô cùng đẹp đẽ để nhặt ở đây.

Có đôi khi, còn nhặt được thứ gì đó thú vị hơn, giống như truy tìm kho báu vậy.

Đường Dĩ Hi vô cùng thích khoảng thời gian này, tính tình Hình Nhất Nặc cũng trẻ con nên đến đây chơi, còn Hình Nhất Phàm là bị bọn họ kéo tới. Cách đó không xa có vệ sĩ canh giữ để đảm bảo an toàn cho họ.

“Cô, cô nhìn con cua nhỏ này, nó đang chui vào trong cát.” Đứa nhỏ kinh ngạc ngồi xổm trên mặt đính quan sát con cua nhỏ.

“Không bắt được, cần thận bị kẹp tay đó.

Chúng ta lên phía trước, sẽ có sao biển này! Còn có chú cá nhỏ, vỏ sò rất rất đẹp, đi theo côi”

“Dạ, khi nào ba mẹ đến, con sẽ tặng quà cho họ.” Nói xong, đứa nhỏ hưng phần nói: “Ngày mai, ba mẹ sẽ đến đây!”

Hình Nhất Nặc cũng cảm thấy cao hứng và càng vui vẻ hơn khi cô có thể đi du lịch nước ngoài một chuyến vì áp lực học tập khiến cô khó thở không thôi.

Hình Nhất Phàm đi ở cuối, thỉnh thoảng nhìn em gái và cháu trai của mình, trong ánh mắt toát lên sự chững chạc của người trưởng thành.

Trên máy bay tư nhân trong không phận nội địa, Đường Tư Vũ ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hình Liệt Hàn, trên người đáp một chiếc chăn mỏng, ngủ rất say.

Hình Liệt Hàn ôm lấy cô, yên lặng chống cằm nhìn cô, khuôn mặt này khiến hắn nhìn bao lâu cũng không thấy mệt mỏi, thay vào đó hắn không ngừng bị cô hấp dẫn.

Mặt Đường Tư Vũ tái nhợt vì hạ đường huyết, mấy ngày nay, cô ăn không ngon, ngủ không yên, cơ thể quá tải nghiêm trọng khiến Hình Liệt Hàn đau lòng không thôi.

Từ khi gặp cô, xung quanh cô đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu có thể hắn sẵn sàng gánh hết mọi đau khổ thay cô, nhưng sự thật thì không thẻ.

Hắn chỉ có thể nhìn cô lần lượt trải qua những vui buồn trong cuộc sống, nhìn cô gầy đi, nhìn khuôn mặt cô mắt cô mắt đi nụ cười. Dáng vẻ này của cô khiến hắn chỉ muốn để cô cả đời này hạnh phúc mà thôi, chỉ có niềm vui chứ không có nỗi buồn nào cả.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi xuống mặt của cô, nhìn làn da trắng nõn, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ. Xúc cảm mềm mại khiến hắn không buông ra được, cứ như vậy chạm mặt mình vào má cô, cảm nhận làn da non mềm của cô.

Đường Tư Vũ ngắng đầu, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào khóe miệng hắn.

Hình Liệt Hàn trầm thấp cười một tiếng, cũng không ngắng đầu lên, cứ như vậy cảm thụ hơi nóng từ nụ hôn của cô lan khắp khóe miệng.

Cô tiếp viên hàng không vốn dĩ muốn đi tới hỏi hắn có muốn uống trà không, nhưng khi cô mở rèm ra thì vội vàng kéo lại. Trong khoang máy bay chính sang trọng và trống trải, ngoài cửa thì sao sáng lấp lánh, mặt trăng như ngọc phiến, còn trong khoang thì dịu dàng và tình thâm như nước.

Khung cảnh này thật yên tĩnh và đẹp như tranh vẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK