Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 654: Cô Gái Của Anh

Ôn Lương Diệu khẽ đặt cô ở trên giường, chuẩn bị thay cô cởi giày ra, đột nhiên Hình Nhất Nặc lẫm bằm một câu: “Đau!”

“Đau ở đâu?” Ôn Lương Diệu lập tức cúi xuống xem người cô.

“Thắt lưng đau, dưới nách đau.” Hình Nhất Nặc mở to mắt, ngồi dậy, đau nhức tỉnh dậy.

“Để anh xem xem.” Ôn Lương Diệu lập tức khẩn trương đứng lên.

Hình Nhất Nặc có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vén vạt áo xuống, chỉ thấy bốn phía thắt lưng của cô đều có vết hằn của dây thừng, mà dưới nách cũng có 2 sợi lằn.

“Sao lúc đó em lại không nói?” Ôn Lương Diệu nhíu mắt hiện lên vẻ đau lòng.

“Lúc ấy, nếu em nói chắc chắn cảnh diễn sẽ bị dừng, em chỉ có thể cắn răng chịu đựng.” Hình Nhất Nặc là diễn viên mới, tất nhiên không dám phách lối nhiều như vậy.

Ôn Lương Diệu biết, làn da của cô quá non, cho nên, dây cáp bình thường cũng có thể để lại dấu vét.

“Anh sẽ thoa cho em một ít thuốc.”

“Em tắm rửa một lúc rồi bôi thuốc được không?” Hôm nay Hình Nhất Nặc cũng đổ không ít mồ hôi, cô chịu không nỗi.

“Được, anh đi kêu phục vụ mang thuốc tan bằm tới, em tắm rửa đi.” Ôn Lương Diệu trầm thấp nói với cô.

Sau khi anh rời khỏi, Hình Nhất Nặc cố nén cơn đau trên lưng, đi vào trong phòng tắm, lựa chọn con đường diễn viên, sự đau đớn này là nhất định phải chấp nhận, cô có thể chịu đến tận bây giờ cũng chứng minh ý chí của cô không tệ rồi.

Hình Nhất Nặc tắm sạch sẽ đi ra, mặc đồ ngủ tơ lụa dài tay, còn Ôn Lương Diệu đang ở ngoài chờ cô rồi.

Hình Nhất Nặc ngồi ở mép giường, Ôn Lương Diệu cầm nước thuốc tới, xoa nóng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhấn lên lưng cô, Hình Nhất Nặc lập tức thoải mái thở ra 1 hơi.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh thực sự rất thoải mái.

“Lần sau nếu xảy ra loại chuyện này, em phải nói cho anh biết, anh sẽ bảo người ta nghĩ cách bỏ một chút đệm bảo hộ thắt lưng vào, bảo hộ da trên thắt lưng của em.”

“Được, lần sau rồi nói!” Hình Nhất Nặc mím môi cười, cho qua lần này.

“Ngày mai muốn nghỉ ngơi một ngày hay không?” Ôn Lương Diệu không đành lòng mang theo cô đi diễn.

Hình Nhất Nặc lắc đầu: “Không cần, ngày mai em vẫn còn lịch diễn, đêm nay chắc là họ đã bố trí tốt hậu trường rồi, đừng lãng phí thời gian.”

Hình Nhất Nặc suy nghĩ thay nhân viên công tác trong đoàn làm phim.

– Ôn Lương Diệu có chút bất đắc dĩ, đành phải nói: “Đêm nay phải nghỉ ngơi tốt đấy.”

Nói xong, lại nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh làm cho ánh mắt của anh lại sâu thê vài phần.

Hình Nhất Nặc nằm lên trên giường, Ôn Lương Diệu thay cô kéo chăn: “Ngủ đi! Anh chờ em ngủ rồi sẽ đi sau.”

Hình Nhát Nặc gối lên lòng bàn tay, chớp mắt nhìn: “Không cần đâu, anh đi ngủ đi! Anh cũng mệt mỏi rồi mà.”

“Không mệt lắm!” Ôn Lương Diệu nguyện ý trông coi cô.

Hình Nhất Nặc có anh ở bên, trong lòng càng thêm an tâm một chút, cô nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ mắt.

Ôn Lương Diệu chỉnh cho nhiệt độ điều hòa, kéo lại chăn của cô, hôn lên trán cô một cái rồi mới rời đi.

Sáng sớm, vai diễn Hình Nhất Nặc bắt đầu rồi, trước mặt diễn viên cực kì lão làng, cô không có một chút luống cuống, diễn cô gái khuê phòng cổ đại rất linh động.

Ngay cả những diễn viêb lão luyện, không ngừng khen ngợi cô, bọn họ còn cho rằng cùng người mới quay phim, chắc chắn sẽ rất vất vả, bởi vì những người mới này chưa từng quay phim qua, bọn họ phải giúp đỡ rất nhiều.

Hiện tại, lo lắng của bọn họ hoàn toàn là dư thừa , Hình Nhất Nặc diễn cực kỳ dễ dàng, nữ phụ 2 nữ phụ ba cũng ra sân cùng nhau, toàn bộ mạch diễn đều diễn ra vô cùng mạch lạc rõ Ÿ ràng, có Ôn Lương Diệu làm biên kịch, tiết tấu vở diễn cực kỳ tốt, mâu thuẫn được kiểm soát vừa phải, làm cho người khác hết sức chờ mong.

Trong nháy mắt Hình Nhất Nặc đã quay diễn được 1 tuần rồi, bởi vì lần này mời diễn viên tới đa số đều là người tương đối nổi tiếng, Hình Nhất Nặc học tập thỉnh giáo bọn họ rất nhiều, dần dần càng tiền bộ nhanh chóng.

Mùa đông trong thành phố này tới đặc biệt sớm, mà tuyết cũng rơi xuống rất nhanh, Hình Nhất Nặc mặc một chiếc áo khoác thật dày, xuống lầu, lúc lên xe bảo hộ, đột nhiên cảm giác ở giữa trán chợt lạnh, trời lại không mưa, cô ngẳng đầu thì thấy bông tuyết từ trên trời rơi đầy xuống.

“Tuyết rơi.” Hình Nhất Nặc ngạc nhiên mừng rỡ.

Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cô, đem khăn quàng cổ vừa rồi trong khách sạn cô không choàng, thân mật choàng lên cổ cô.

Hình Nhất Nặc lập tức cười nhướn mày: “Tuyết rơi, đẹp quá nhĩ?”

Ôn Lương Diệu nhìn thấy cô mỉm cười, chỉ cảm thấy nụ cười của cô mới là đẹp nhất.

Xe bảo an đi một đường tới địa điểm quay phim, trên đường còn có chút kẹt xe, Hình Nhất Nặc kiên nhẫn ngồi chờ, Ôn Lương Diệu thì không ngừng xem giờ.

Rốt cục cũng tới địa điểm quay phim, đúng lúc hôm nay có một cảnh tuyết đầu mùa đông, nhưng trong quần áo cổ đại vì mỹ quan nên không tiện ăn mặc quá dày, nếu không sẽ mắt đi mỹ cảm.

Trang phục quay lần này của Hình Nhất Nặc, là chiếc áo choàng bên ngoài tương đối phong phanh, nhiệt độ bên ngoài đã dưới 0 độ, đây chính là muốn mạng người mà.

“Không có việc gì, tôi có thể.” Hình Nhất Nặc nói với nhân viên làm việc trong đoàn.

“Thêm một bộ y phục dày nữa.” Ôn Lương Diệu đề nghị nói.

“Không thể mặc thêm, nếu thêm vào, váy ngoài mặc vào sẽ lộ ra tương đối nặng nề.” Người phụ trách trang phục bên cạnh nói.

“Cứ mặc như vậy đi!” Hình Nhất Nặc dũng cảm nói, không phải là chịu lạnh một chút thôi sao? Cô có thể chịu được.

Ôn Lương Diệu cũng không lay chuyển được cô, Hình Nhất Nặc khoác 1 áo khoác dày xuất hiện, nhưng rất nhanh cô liền cởi ra, đứng trong cảnh sắc tuyết đầu mùa cùng nam chính gặp nhau.

Trong tuyết, hình dáng Hình Nhất Nặc tinh tế mê người, cảnh này vô cùng tuyệt mĩ.

Cô đứng trong tuyết ngắm hoa mai, còn nam chính đi qua một hành lang nhìn thấy vẻ đẹp của nữ chính.

“Ok, cắt, tuyệt lắm.” Đạo diễn chỉ tay về phía Hình Nhất Nặc.

Hình Nhất Nặc nở nụ cười một chút, đúng lúc này, cô thấy một bóng dáng rất nhanh chạy về phía cô.

Cô tập trung nhìn kỹ, là Ôn Lương Diệu, anh cầm trong tay áo khoác của cô, rất nhanh đi đến trước mặt cô.

Không nói lời nào, kháo cả người cô lại trong chiếc áo khoác, tim Hình Nhất Nặc không khỏi ấm áp, có anh quan tâm chăm sóc, cho dù cô chịu đông lạnh cũng đáng.

Ôn Lương Diệu ôm cô, mặc kệ những người xung quanh, anh muốn sưởi ấm cho cô.

“Có nhiều người!” Hình Nhất Nặc thật ra có chút ngượng ngùng.

“Sợ cái gì, anh ôm cô gái của anh, ai dám có ý kiến chứ?” Ôn Lương Diệu khí phách nói.

Hình Nhất Nặc lập tức giật mình ngạc vài giây, cô gái của anh?

Những lời này thật sự là lần đầu tiên cô nghe thấy từ miệng của anh, cảm thấy ngọt ngào không thể nói được, đúng, cô là cô gái của anh.

Ôn Lương Diệu đưa cô vào trong phòng nghỉ mở hệ thống sưởi lên, hai trợ lý bưng trà cho cô, sau đó đưa cô đồ ăn nhẹ, chỉ sợ cô sẽ bị đông lạnh, bị đói. Hình Nhất Nặc biết, tất cả điều này đều là Ôn Lương Diệu gợi ý cả, nếu không, chỗ này làm sao có thể tìm được món bánh ngọt ngon như vậy? Nhất định là trước khi lên đường, anh đã cho người chuẩn bị!

Tâm tư của anh thực sự vô cùng tinh tế, mà anh tất cả anh làm, hình như đều vì cô.

Tim của Hình Nhất Nặc vô cùng ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK