Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1014:

 

Nói xong anh liền quay người rời đi, đôi mắt sâu thẳm u ám của Hình Nhất Phàm hiện rõ một tia mất mát, anh còn tưởng người phụ nữ này sẽ cảm động mà tỏ tình với anh chứ?

 

Bạch Hạ đứng trên cầu thang, nhìn theo bóng dáng anh đi xuống lầu, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô ở đây một năm rồi, mỗi ngày đều nói chuyện một mình với một con mèo.

 

Lại không ngờ rằng, sau khi gặp được Hình Nhất Phàm, lại là chuyện thú vị nhất trong một năm này của cô, những ngày cô sống trong nhà anh cũng là một trong số ít có thể đếm được những khoảng thời gian ấm áp trong đời cô.

 

Bạch Hạ đang ngây người suy nghĩ gì đó, đột nhiên điện thoại di động trong túi xách vang lên, cô có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chủ biên gọi điện thoại hối bản thảo sao?

 

Cô càm điện thoại lên, lại không khỏi hít sâu một hơi, là ba cô, người ba mà đã gần một năm cô không liên lạc.

 

Bạch Hạ hít sâu một hơi, bắt máy: “Ba.”

 

“Tiểu Hạ! Con làm sao vậy? Con về nước đã một năm rồi mà không liên lạc với ba. Bây giờ con sống ở đâu?” Giọng ba Bạch ở đầu bên kia lộ vẻ rất khó chịu và thất vọng.

 

“Ba, con rất tốt, ba không cần phải lo lắng cho con.” Bạch Hạ mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.

 

“Tiểu Hạ, con về nhà một chuyến đi, để ba gặp cơn một chút, đã ba năm ba không gặp con rồi.” Ba Bạch muốn làm tròn trách nhiệm của một người ba với đứa con gái quanh năm ở nước ngoài này.

 

“Bây giờ sao?”

 

“Ừm, tối nay con về nhà ăn cơm đi.” ba Bạch vì áy náy mà rất muốn gặp cô.

 

“Ừm! Được, tối nay con sẽ về, các người không chuyển nhà chứ?” Bạch Hạ tò mò hỏi, thật ra là đang mỉa mai.

 

Đó không phải là nhà của cô, vì vậy cô cũng không chắc liệu nhà của ba cô có chuyển đi hay chưa?

 

“À, chuyển rồi, lát nữa ba sẽ gửi địa chỉ cho con. Hai năm nay, ba đã đổi sang một căn biệt thự lớn hơn.”

 

“Ừm! Được, gửi địa chỉ cho con!” Bạch Hạ đáp.

 

“Nháy mắt con đã hai mươi ba tuổi rồi, ba cũng rất nhớ con! Nhớ về sớm con nhé.”

 

“Được!” Bạch Hạ đáp lại, ba Bạch ở bên kia cúp điện thoại trước. Rõ ràng là hai ba con, nhưng Bạch Hạ không có gì để nói, tựa như người ba này trong lòng cô, từ lâu đã không còn nữa rồi.

 

Bạch Hạ nghĩ đến tối nay phải về nhà ăn cơm, cô còn phải một ít bản thảo gấp, liền bề Đoá Đoá vào phòng, cô chuẩn bị một chút liền bắt đầu làm việc.

 

Trước khi cô kịp nhận ra thì đã năm giờ, Bạch Hạ thu dọn một chút, chọn một chiếc váy hoa thời trang, trang điểm nhẹ nhàng. Cô nghĩ, vẫn là trả Đoá Đoá về vậy!

 

Cô sợ mình về muộn, Đoá Đoá một mình ở nhà sẽ cô đơn, cô lái xe ra ngoài đến trước cửa nhà của Hình Nhất Phàm, cô bế Đoá Đoá, bám chuông cửa nhà anh.

 

Ngay sau đó, từ trong vườn hoa, Hình Nhất Phàm bước ra trong bộ quần áo đen bước tới.

 

“Hình thiếu gia, trả Đoá Đoá lại cho anh. Tối nay tôi phải ra ngoài, sợ không lo được cho nó.”

 

Ngăn cách bởi cánh cổng sắt, cô đưa Đoá Đoá vào.

 

Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá lại vào lòng, nhướng mày.

 

hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

 

“Tôi về nhà gặp ba tôi, lát nữa có thể sẽ về rất muộn.” Cô nói xong liền cười nói: “Tôi đi trước đã.”

 

Nhìn thấy cô ngồi vào trong xe, Hình Nhất Phàm nghĩ đến chân của cô vừa mới lành, trầm giọng nhắc nhở cô: “Lái xe cần thận.”

 

*Tôi biết rồi, tôi cũng là một tài xé lão luyện đấy nhé.” Bạch Hạ cười hì hì, thứ cuối cùng để lại cho Hình Nhất Phàm là nụ cười rạng rỡ của cô ấy, mà chiếc xe màu trắng của cô đã lái đi mắt rồi.

 

Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá, nhưng trong đầu lại hiện lên một điều gì đó, rốt cuộc thân thế của Bạch Hạ như thế nào? Không biết sao, anh lại có chút tò mò.

 

Cô đã sống ở đây một mình một năm trời, ngay cả bị thương cũng không có người nhà để chăm sóc, Hình Nhất Phàm nghĩ đến đây, sự tò mò càng trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Mà anh biết muốn điều tra chuyện này, anh có thể tìm đến một người, đó là một vị trợ lý rất có năng lực của anh hai, Hàn Dương.

 

Hình Nhất Phàm quay trở lại phòng khách, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Hàn Dương.

 

“Alo! Nhị thiếu gia.” Hàn Dương ở đầu dây bên kia rất tôn kính với anh.

 

“Trợ lý Hàn, có thể làm phiền anh điều tra thông tin của một người giúp tôi không, đừng nói cho ai biết cả.” Hình Nhất Phàm nói.

 

“Được chứ! Xin hỏi cậu muốn điều tra thông tin của ai ạ2”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK