Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 947: Trương Đinh Hương Bị Bắt

Cảnh sát hành động tiếp theo chính là lựa chọn bảo vệ với người giúp việc Khưu Ngọc Liên, và trực tiếp đi tới nhà họ Y bắt Trương Đinh Hương.

 

Chuyện này, cảnh sát đã tiếp nhận để điều tra. Ngày hôm nay Y Cảnh Long cũng đi ra ngoài một chuyền, trước là ông đi gặp vài người bạn trước đây, muốn nghe ngóng một ít tin tức về kẻ thù trong quá khứ của mình, ngay sau đó, ông liền đi thăm mộ vợ cũ, ở trước mộ vợ cũ ông cam đoan nhát định sẽ bắt được hung thủ năm đó, bảo cho bà Ấy ở dưới suối vàng ngủ yên.

 

Trong lòng Y Cảnh Long, bản thân có chỗ nào sẽ hoài nghỉ người bên cạnh mình chính là hung thủ lúc đó đâu? Ông vẫn hướng về những người có ân oán trong quá khứ.

 

Ban đêm, Trương Đinh Hương cũng từ ngoài trở về, Y Tư Nhã một ngày không thấy mẹ mình, không khỏi gấp gáp từ trong phòng khách chạy ra: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con gọi điện thoại cho mẹ mà không nghe.”

 

Trương Đinh Hương ngẳng đầu nhìn con gái đã lớn, lại bắt đầu trưng diện, trong lòng bà ta hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ cái nhà này, đảm bảo tương lai của con gái.

 

“Không có việc gì, chẳng qua là mẹ đi chơi một chút, ba con trở về chưa?”

 

“Ba cũng chưa trở về nữa, hai người đều bỏ rơi con rồi, cũng không biết ba có phải đi gặp Lam Sơ Niệm rồi hay không?” Y Tư Nhã thở phì phò nói.

 

Trương Định Hương nhìn cô ta nói: “Đừng lo lắng, dù sao con cũng là do một tay ba con nuôi nắng, ông ấy sẽ không thương mỗi mình con đó, mà không thương con được.”

 

Trong lòng Trương Đinh Hương cũng thỏa mãn, chí ít Lam Sơ Niệm từ nhỏ đã không được hưởng sự chăm sóc và bảo vệ của chồng, con gái bà ta lại được hưởng tình thương của ba trưởng thành từ nhỏ.

 

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng xe, là xe Y Cảnh Long chạy vào.

 

“Ba đã trở về rồi.” Lam Sơ Niệm mừng rỡ nghênh đón.

 

Lòng của Trương Đỉnh Hương thầm hoảng loạn, qua nhiều năm như vậy, bà ta nên tâm thoải mái sở hữu tất cả những thứ này, nhưng bây giờ, đưa tin ngày đó của cảnh sát làm bà ta luống cuống, chẳng qua, Khưu Ngọc Liên rất nhanh sẽ bị giết thôi, đến lúc đó, bà ta sẽ lại an toàn.

 

“Đi đâu vậy?” Trương Định Hương nhẹ nhàng chào đón ông.

 

Y Cảnh Long trả lời một câu: “Đi gặp mấy người bạn thôi.”

 

“Cảnh Long, Sơ Niệm cũng quay về rồi, ngày hôm nay tôi đã đi mời công ty lắp đặt thiết bị qua đây, sửa chữa phòng lớn trên lầu ba của chúng ta, bố trí gian phòng cho con bẻ”

 

Y Cảnh Long nghe xong, không khỏi thoả mãn gật đầu: “Được, bà có lòng là được.”

 

*Đó là Sơ Niệm, là con gái của ông, vậy đương nhiên cũng là con gái của tôi, tôi cũng sẽ yêu con bé.” Trương Đỉnh Hương giả vờ diễn làm một người mẹ kế tốt bụng.

 

Y Cảnh Long gật đầu, vỗ vỗ bả vai của bà ta: “Bà thực sự là một người phụ nữ tốt, một người vợ tốt.”

 

Trương Định Hương đạt được lời khen này của chồng, trong lòng bà ta liền an tâm, ngày mai chỉ chờ tin Khưu Ngọc Liên chết.

 

Đúng lúc này, bên ngoài cửa cách đó không xa, truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, trái tim Trương Đinh Hương lập tức nảy lên sợ hãi.

 

Nhưng nghe tiếng này không phải hướng về nhà, bà ta không khỏi lại an tâm, âm thằm võ ngực nột cái, hiện tại, bà ta thật sự sợ hãi.

 

Nhưng mà, tiếng xe cảnh sát cảnh báo vang không có vào nhà của bà ta, mà có một chiếc không có mở còi cảnh sát dừng ở cửa của bà ta, từ trong xe bước xuống ba cảnh sát, hai người cảnh sát nam, một cảnh sát nữ.

 

Vị nữ cảnh sát này lập tức đưa tay nhắn chuông cửa nhà Y Cảnh Long.

 

Lúc này, gia đình ba người đang đi qua cổng chuẩn bị vào cửa, nghe thấy ngoài cổng truyền đến tiếng chuông cửa, Y Tư Nhã có chút không hiểu nói: “Lúc này, ai tới nhà chứ?

 

Con đi mở cửa.”

 

Trương Đinh Hương ngắng đầu nhìn về phía chồng: “Ông hẹn bạn qua đây sao?”

 

Y Cảnh Long suy nghĩ một chút lắc đầu: “Không có!”

 

Mà lúc này, Y Tư Nhã đã tới cổng, cô mở một cánh cửa nhỏ, thò đầu ra, thì thầy ba người mặc đồ cảnh sát đứng ở phía sau cửa.

 

“Chú cảnh sát, các chú tìm ai ạ?” Y Tư Nhã tò mò hỏi người đàn ông đứng đầu.

 

“Xin hỏi mẹ cháu ở đây phải không?” Đại đội trưởng đứng đầu trầm giọng hỏi.

 

“Các chú tìm mẹ cháu có chuyện gì sao?”

 

“Có vụ án cần bà ta phối hợp điều tra.” Một nữ cảnh sát bên cạnh giọng điệu sắc bén.

 

Y Tư Nhã không khỏi liếc nhìn cô một cái, sau đó quay đầu hướng chỗ cửa trước ba mẹ đang đợi mình, cô nói: “Mẹ, có cảnh sát tìm mẹ này.”

 

Trương Đinh Hương vốn còn tưởng rằng người khách nào, bắt thình lình nghe những lời này của con gái, bà ta lập tức lập tức thở dốc, nhìn về phía Y Cảnh Long bên cạnh, Y Cảnh Long cũng kinh ngạc nhìn bà ta: “Cảnh sát tìm bà làm cái gì?”

 

*Tôi… tôi cũng không biết.” Trương Định Hương cực kỳ chột dạ nhìn chồng, sau đó, ánh mắt của bà ta hoảng sợ: nhìn về phía cửa chính, lúc con gái đi vào, theo phía sau ba người cảnh sát, ánh mắt của bọn họ giống như lưỡi dao vậy nhìn lấy bà ta.

 

Nỗi sợ hãi trong lòng Trương Đinh Hương lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, bà ta nhanh chóng đón tiếp máy người cảnh sát này nói: “Các vị ảnh sát, xin hỏi các vị có chuyện gì không? Là làm hoạt động điều tra dân ý gì phải không?”

 

Lúc này, ánh mắt đại đội trưởng đi đầu bình tĩnh nhìn bà ta: “Bà Trương Định Hương, mời bà theo chúng tôi một chuyền, chúng tôi nghỉ ngờ bà liên quan đến vụ án 20 năm trước.”

 

Trương Đinh Hương gần như muốn sợ tới bát tỉnh, bà ta không ngờ là cảnh sát vậy mà đã tìm tới cửa. Y Cảnh Long bên cạnh lập tức kinh ngạc hỏi: “Đồng chí cảnh sát, vợ tôi phạm tội gì sao?”

 

*Y Cảnh Long tiên sinh, chúng tôi nhận được báo án, nghỉ ngờ 20 năm trước Trương Định Hương liên quan tới vụ bắt trộm trẻ sơ sinh, có ý đồ mưu sát.”

 

Trương Đinh Hương lập tức kêu to: “Tôi chẳng hề làm gì cả, tôi cái gì cũng không có làm, các người dựa vào cái gì mà nghỉ ngờ tôi.”

 

Tim Y Cảnh Long thắt lại, vội vàng hỏi một câu nữa: “Vợ tôi bắt cóc con của người nào vậy?”

 

Ánh mắt đại đội trưởng nghiêm nghị nhìn ông: “Chính là con gái của ngài Y tiên sinh và vợ trước – Lam Sơ Niệm tiểu thư, Trương Đỉnh Hương bị chúng tôi triệu tập vì là người hiềm nghi phạm tội.”

 

“Cái gì?” Y Cảnh Long không dám tin nhìn về phía người vợ bên cạnh, tin tức đột nhiên đến này, gần như làm ông hết sức kinh ngạc: “Đinh Hương, chuyện này là do bà làm sao?”

 

Lúc này đương nhiên Trương Đinh Hương sẽ không nhận tội, bà ta làm vẻ mặt vô tội nói: “Tôi sao lại làm loại chuyện như vậy được chứ? Làm sao tôi có thể hại ông và con gái của vợ cũ cơ chứ? Nhất định là có người hãm hại tôi, oan cho tôi quá.”

 

Bên cạnh, Y Tư Nhã cũng sợ đến nước mắt trào ra: “Ba, mẹ sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, mẹ sẽ không làm vậy, con tin tưởng mẹ.”

 

Đại đội trưởng bên cạnh đã không muốn xem Trương Đinh Hương diễn nữa rồi, anh lãnh đạm nói: “Vụ án này chúng tôi đang điều tra, đã nắm giữ được bằng chứng chắc chắn, chứng minh Trương Đinh Hương có liên quan tới vụ án này, thậm chí là chủ mưu.”

 

“Đồng chí cảnh sát, các người không thể đổ oan người khác! Rốt cuộc là người nào hãm hại tôi, các người có chứng cớ gì?”

 

“Chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ, chính là Trương Đinh Hương đích thân bà cung cấp, xin bà phối hợp công việc của chúng tôi.” Đại đội trưởng nói xong, nói với người phụ nữ cấp dưới bên cạnh: “Mời bà ta lên xe, đưa về sở điều tra.”

 

Vị nữ cảnh sát này lập tức từ thắt lưng xuất ra một cái còng tay, nhìn Trương Đinh Hương nói: “Xin phối hợp công việc của chúng tôi.”

 

Sắc mặt Trương Đinh Hương đã trắng bệch rồi, Y Tư Nhã bên cạnh thấy mẹ sắp bị còng tay, cũng sợ đến mức bật khóc.

 

“Không cho phép máy người bắt mẹ tôi, mẹ tôi không có phạm tội, các người không được bắt bà ấy.”

 

Mắt Y Cảnh Long thì nhìn chằm chằm vào Trương Đinh Hương, hỏi bà ta: “Định Hương, 20 năm trước người bắt đi Sơ Niệm của tôi, có phải là bà hay không? Tất cả có phải là do bà làm hay không?”

 

Trương Định Hương là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bà ta làm bộ nức nỡ nói: “Cảnh Long, tôi làm sao có thể làm loại chuyện như vậy? Tôi không có, tôi không có hại con gái của ông, tôi vô tội, tôi bị oan.”

 

Trên cổ tay Trương Đinh Hương, hai chiếc còng tay đang còng chặt bà ta lại, viên cảnh sát siết chặt cánh tay bà ta nói: “Theo chúng tôi lên xe.”

 

*Cảnh Long, ông phải tin tưởng tôi, tin tưởng tôi.” Trương Định Hương vội vàng quay đầu hét lên với chồng mình.

 

“Mẹ… Mẹ…” Y Tư Nhã kêu to muốn đuổi theo, lúc này, Y Cảnh Long kéo tay cô: “Tư Nhã, đừng đuổi theo, đừng quấy rầy cảnh sát làm việc.”

 

Nói xong, Y Cảnh Long nghĩ đến chuyện này nhất định là Lam Thiên Hạo tố giác, ông cầm điện thoại di động lên bắm số điện thoại của Lam Thiên Hạo.

 

“Alo, bác trai ạ.” Đầu bên kia, Lam Thiên Hạo đã sớm trả lời.

 

“Thiên Hạo, bác hỏi cháu, có phải cháu đem chuyện 20 năm trước Sơ Niệm bị bắt đi báo án rồi không?” Y Cảnh Long hỏi anh.

 

Lam Thiên Hạo trả lời một câu: “Đúng vậy, sáng sớm hôm nay cháu tô cáo rôi, cảnh sát cũng đã lập án, làm sao vậy a?”

 

“Không có gì, chính là vừa rồi cảnh sát tới nhà, đưa vợ bác Trương Đinh Hương đi rồi, nói bà ấy có quan hệ với vụ án này.” Thời khắc này cảm xúc trong lòng Y Cảnh Long rất hỗn loạn.

 

“Bác trai, bác tin tưởng người vợ hiện tại của mình là trong sạch sao?” Đầu bên kia Lam Thiên Hạo hỏi một câu.

 

“Cháu cảm thấy chuyện này cùng Đinh Hương có liên quan sao?” Y Cảnh Long quả thật không thẻ tin được, hiện tại, ông hoàn toàn không có manh mối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK