Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731: Bị Anh Ta Nhặt Về Nhà

Kỷ An Tâm thực sự rất chóng mặt, cô vốn dĩ đang đứng, nhưng lúc này cô không thể không ngồi xổm xuống, cô ngồi xổm như thế này ngay trên con đường trước cửa nhà hàng náo nhiệt.

Người đàn ông trong xe nhìn thấy vậy tim không khỏi thắt vậy, anh lập tức đẩy cửa xuống xe đi về phía cô.

Kỷ An Tâm đỡ trán, cố gắng hết sức kìm nén sự khó chịu dâng lên từ dạ dày. Lúc này, trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da, cô lập tức ngẳắng đầu nhìn dọc lên theo đôi giày.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn thấy một khuôn mặt đang cúi xuống nhìn cô chăm chú.

Cô chớp mắt liên tục vài cái, có phải cô say thật rồi không? Sao cô lại nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang ở đây thế này?

Đây chắc chắn không phải là sự thật, Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại nhận nhầm người qua đường thành Hoắc Kỳ Ngang.

“Em đã uống bao nhiêu vậy?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, tiếp theo một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của Kỷ An Tâm, nhắc cả người cô lên.

Kỷ An Tâm đột nhiên nhận ra mình không phải là đang mơ, người đàn ông này là thật.

“Tại sao lại là anh? Thả tôi ra.” Kỷ An Tâm lập tức theo bản năng phản kháng lại anh.

Kỷ An Tâm thực sự rất chóng mặt, cô vốn dĩ đang đứng, nhưng lúc này cô không thể không ngồi xổm xuống, cô ngồi xổm như thế này ngay trên con đường trước cửa nhà hàng náo nhiệt.

Người đàn ông trong xe nhìn thấy vậy tim không khỏi thắt vậy, anh lập tức đẩy cửa xuống xe đi về phía cô.

Kỷ An Tâm đỡ trán, cố gắng hết sức kìm nén sự khó chịu dâng lên từ dạ dày. Lúc này, trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da, cô lập tức ngẳắng đầu nhìn dọc lên theo đôi giày.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn thấy một khuôn mặt đang cúi xuống nhìn cô chăm chú.

Cô chớp mắt liên tục vài cái, có phải cô say thật rồi không? Sao cô lại nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang ở đây thế này?

Đây chắc chắn không phải là sự thật, Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại nhận nhầm người qua đường thành Hoắc Kỳ Ngang.

“Em đã uống bao nhiêu vậy?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, tiếp theo một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của Kỷ An Tâm, nhắc cả người cô lên.

Kỷ An Tâm đột nhiên nhận ra mình không phải là đang mơ, người đàn ông này là thật.

“Tại sao lại là anh? Thả tôi ra.” Kỷ An Tâm lập tức theo bản năng phản kháng lại anh.

ì “Tôi sẽ đưa sếp của cô về nhà, chúng tôi đi trước! “Hoắc Kỳ Ngang nói với nữ nhân viên.

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá. Có ngài đưa chị ấy về nhà thì chúng tôi cũng yên tâm rồi. Đây là túi xách của Kỷ tổng. “Nữ nhân viên lập tức đưa túi sang.

Hoắc Kỳ Ngang cầm lấy túi của Kỷ An Tâm, lúc này Kỷ An Tâm nói với nhân viên nữ: “Tiểu San, cô đừng để anh ta đưa tôi về.

Cô bảo Tiểu Giang lái xe sang đây, mọi người đưa tôi về nhà đi.” Kỷ An Tâm có chút yếu ớt, chỉ có thể dựa vào người đàn ông, nhưng giọng điệu của cô lại đầy ý cự tuyệt.

Tiểu San lập tức ngây người, Kỷ tổng có phải uống say rồi không? Người muốn đưa cô về nhà là phó tổng thống đấy! Cô ấy cảm thấy mình phải tạo cơ hội cho họ!

“Kỷ tổng, em cũng uống chút rượu, Tiểu Giang cũng có uống, mặc dù không say, nhưng tụi em không dám đưa chị về đâu, để phó tổng thống đưa chị về đi vậy! Tạm biệt!” Sau đó, Tiểu San vội vàng đi tới xe của Tiểu Giang, mở cửa ngồi vào, xe lập tức rời đỉ.

Kỷ An Tâm không nói nên lời, có điều, cũng không có gì lạ. Họ không biết quá khứ của cô và người đàn ông trước mặt này, vì vậy họ nghĩ rằng được anh đưa về là một chuyện vô cùng may mắn, hạnh phúc.

Chỉ có trời mới biết, cô không hề muốn được anh đưa về chút nào. Hơn nữa cô biết rằng tình trạng hiện tại của cô không tốt lắm, rượu đã xâm nhập làm rồi loạn não của cô, cô sắp không còn giữ được tỉnh táo nữa rồi.

“Hoắc Kỳ Ngang, anh mau buông tôi ra, tôi sẽ tự bắt taxi về nhà.” Kỷ An Tâm vẫn không muốn để anh ta đưa cô về.

“Em, cái người phụ nữ này, say như vậy còn dám đi taxi một mình? Em lấy đâu ra cái gan đó vậy hả?” Hoắc Kỳ Ngàn nghe xong liền cảm thấy tức giận, kéo cô đi về phía xe của mình.

Dạ dày Kỷ An Tâm vì tức giận nên càng thêm khó chịu, mấy ngày nay cô không uống rượu, lúc này dạ dày của cô đang ngông ngừng sôi sục cuộn trào, cô còn cảm thấy có chút buồn nôn.

An Kỳ Tâm nghĩ như vậy xong, cô liền muốn đầy anh ra: “Hoắc Kỳ Ngang, anh buông tôi ra, không cần anh quan tâm đến tôi.”

An Kỳ Tâm sợ rằng mình sẽ nôn lên người anh mắt, mà Hoắc Kỳ Ngang thì làm sao có thể hiểu được cô đang buồn nôn cơ chứ, anh còn đột nhiên vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng.

“Ua…” Kỷ An Tâm thực sự nôn rồi, hơn nữa còn là nôn không thể ngừng lại được, cô nôn hết lên người anh, mà bản thân cô cũng không may mắn tránh được.

Hoáắc Kỳ Ngang trừng lớn hai mắt, người phụ nữ này sao lại uống say đến mức này cơ chứ? Sau khi Kỷ An Tâm nôn xong cũng cảm thấy nhẹ người hơn, đồng thời, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu ập đến.

Mà vị phó tổng thống đáng thương giờ cả người toàn là vết nôn, dính hết lên cả bộ tây trang và sơ mi cao cấp của anh.

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi thở dài, xem ra không thể đưa cô về nhà rồi, chẳng lẽ để cho con gái của cô nhìn thấy một người mẹ say khước như vậy?

Như vậy chắc chắn sẽ tạo nên ám ảnh tâm lý cho con bé mắt.

Kỷ An Tâm rốt cuộc vẫn bị Hoắc Kỳ Ngang đưa lên xe. Người vệ sĩ lập tức đi đến căn biệt thự tư nhân mà anh đã mua trước đó để kết hôn với Kỷ An Tâm, nơi mà họ đã có khoảng thời gian rất hạnh phúc. Nhưng sau khi Kỷ An Tâm rời đi, anh đã để trống nơi đó, anh không dám quay lại đó sợ sẽ tức cảnh sinh tình.

Mỗi cuối tuần, anh đều sẽ dành thời gian tự mình dọn dẹp lại nên nơi đó lúc này vẫn xem như khá sạch sẽ.

Lái xe đến nơi, Hoắc Kỳ Ngang kêu vệ sĩ mang xe đi rửa. Anh dìu Kỷ An Tâm lúc này đã say khước vào phòng khách.

“Đây là đâu?” Kỷ An Tâm nheo nheo mắt, nhìn thấy một vài cảnh tượng quen thuộc, cô tưởng mình lại đang nằm mơ rồi.

“Nhà của anh.” Hoắc Kỳ Ngang thấp giọng nói.

“Tại sao anh lại đưa tôi đến nhà của anh chứ?” Trong lòng Kỷ An Tâm có chút bực bội, không phải anh nói sẽ đưa cô về nhà sao? Người đàn ông này nói lời không giữ lời sao?

“Em nghĩ bộ dạng em thế này, có thể về nhà được sao? Em có muốn Hiểu Hiểu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của em không?”

Hoắc Kỳ Ngang hỏi ngược lại.

Kỷ An Tâm thậm chí còn không hề nghĩ đến điều đó, dáng vẻ này của cô quá xấu hồ, ngay cả ba mẹ cũng không để họ phiền lòng vì cô được.

“Vậy thì anh đưa tôi đến khách sạn đi! Tôi có thể tự mình lo được.” Kỷ An Tâm mơ mơ màng màng nhìn thấy những món đồ quen thuộc, cô cảm thấy có chút khó chịu.

“Đừng cứng đầu nữa, tối nay em không được đi đâu hết, chỉ có thể ở đây thôi.” Hoắc Kỳ Ngang bá đạo buông ra một câu như vậy. Anh cởi áo khoác ngoài ra, đồng thời đi lấy một cái khăn sạch giúp Kỷ An Tâm lau đi những thứ nôn ra dính trên ngực cô.

Đôi mắt vì say rượu mà có chút mơ màng của Kỷ An Tâm trừng lớn, cô lập tức đẩy anh ra: “Anh chạm vào đâu đấy?”

Để lau sạch sẽ, Hoắc Kỳ Ngang tất nhiên sẽ dùng sức, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái. Hoắc Kỳ Ngang rút tay về, cho dù bây giờ anh đúng là có cảm giác thì hiện tại anh cũng không thể làm gì cô.

“Anh giúp em lau một chút thôi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền ôm ngang cô lên: “Vẫn là nên đi tắm thì nhanh hơn. “

Kỷ An Tâm cứ như vậy bị anh ôm lên lầu, toàn thân cô đã mềm nhữn không còn một chút sức lực, cảm giác cách xa mặt đất khiến cô càng thêm choáng váng, choáng váng đến nỗi không thể điều khiển được cơ thê.

Kỷ An Tâm được anh đặt lên ghế sô pha trong phòng ngủ chính, anh đi xả nước tắm cho cô.

_ Š Kỷ An Tâm nằm trên sô pha nhắm mắt lại, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, không khỏi vươn tay vỗ vào trán, cố gắng làm cho mình tỉnh táo.

Nếu không, lát nữa người đàn ông này làm gì thì sao?

Lúc Hoắc Kỳ Ngang xả nước, anh đã cởi áo sơ mi ra, trên vùng bụng của anh có một vết sẹo sâu, khuôn ngực cường tráng quyền rũ lộ ra hơi thở nam tính.

Kỷ An Tâm đột nhiên mở mắt ra, nhìn người đàn ông khỏa thân nửa thân trên, cô lập tức phản kháng lại: “Anh định làm gì?

Hoắc Kỳ Ngang, tôi cảnh cáo anh… Tôi… Tôi không cho phép anh làm gì đâu đấy.”

Nói xong, cô lăn một vòng, rơi xuống khỏi ghế sô pha, may mắn là bên dưới có một tắm thảm, cô ngã không bị thương.

Hoắc Kỳ Ngang thấy vậy, lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy cô: “Em yên tâm, anh không phải là kẻ xấu xa lợi dụng người khác.”

Kỷ An Tâm nghe xong cũng không hề yên tâm hơn. Ngay vào lúc này, cô ngửi thấy từ anh toát ra mùi hoocmon nam tính, khiến tim cô không khỏi loạn đập.

Cô cũng là một người phụ nữ đã giữ thân suốt năm năm rồi, người đàn ông này là đang cố ý sao?

Hoắc Kỳ Ngang quay lại thấy nước đã xả đầy, anh nói với cô: “Em có thể tắm không?”

Kỷ An Tâm cảm thấy như vậy đã đủ rồi, chính mình còn không chịu nỗi, nghiền răng nghiền lợi nói: “Có thẻ…”

Kỷ An Tâm nói xong liền lảo đảo đi về phía phòng tắm, Hoắc Kỳ Ngang ở phía sau máy lần đưa tay ra đỡ cô suýt ngã.

Kỷ An Tâm thật sự rất chóng mặt, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đang quay cuồng. Cô phải chống tường bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Mà cửa phòng tắm ở đây không khóa được từ bên trong, vì vậy Kỷ An Tâm vẫn không quá yên tâm, nói với người bên ngoài cửa: “Anh không được nhìn trộm đâu đấy.”

Thân hình cao gầy của Hoắc Kỳ Ngang tựa vào khung cửa, nói vọng vào bên trong một câu: “Anh là chính nhân quân tử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK