Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 284: Lạnh Lùng Từ Chối

Hình Liệt Hàn cảm thấy hơi phản cảm với thủ đoạn dây dưa của Nghê Yên. Anh nhíu đôi mày kiếm một cái, hơi thở lạnh lùng lại càng mãnh liệt hơn, anh đứng lên nói: “Nếu như cô đến chỉ để nói những lời này thì tốt nhát cô nên về đi!”

Nghê Yên rơm rớm nước mắt, nhân lúc Hình Liệt Hàn đi qua bên cạnh mình, cô ta lập tức không màng đến thể diện của phụ nữ, đưa tay ôm lấy eo anh từ phía sau: “Đừng đi, Liệt Hàn, đừng đối xử với em như vậy, em thực sự yêu anh.”

Hình Liệt Hàn lại một lần nữa không chút lưu tình gạt tay của cô ta ra, quay người giữ khoảng cách, ánh mắt lạnh lùng thể hiện sự cảnh cáo: “Nghê Yên, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Sắc mặt Nghê Yên tái nhợt nhìn anh, nhìn vẻ mặt chán ghét của anh đối với cô lòng cô bị tổn thương sâu sắc. Cô thật sự không biết trong lòng Hình Liệt Hàn mình đã bị chán ghét đến mức không đáng một đồng.

“Anh ghét em đến vậy sao?” Nghê Yên không dám tin, tự giễu hỏi.

“Nếu như không muốn bị tôi ghét thì cách tốt nhất chính là rời đi, cô sống cuộc sống của cô, tôi sống cuộc sống của tôi.”

“Có phải anh vẫn còn hận em chuyện chia tay sáu năm trước không?” Nghê Yên nghĩ thầm, sự thù hận của Hình Liệt Hạnh đối với cô chắc chắn là bắt nguồn từ sáu năm trước, lần đó cô đã tàn nhẫn làm anh tồn thương.

Ánh mắt Hình Liệt Hàn lạnh lùng không một chút gợn sóng, trái lại anh bình tính nhìn cô ta: “Tôi rất biết ơn cô sáu năm trước đã nói lời chia tay với tôi, bởi vì sự ra đi của cô đã khiến tôi tìm được tình yêu chân thành của mình.”

Trái tim Nghê Yên như bị đâm một nhát dao, câu nói này giống như nói cô ta chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh, bởi vì cô ta buông tay nên anh mới có được tình yêu hiện tại.

Cô ta cắn môi, không dám tin nhìn anh: “Liệt Hàn, rốt cuộc anh muốn em làm thế nào? Anh muốn em làm thế nào thì mới có thể tha thứ cho em? Cho dù anh bảo em đưa toàn bộ gia tộc cho anh, em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần chúng ta quay lại như lúc ban đầu được không?”

Giờ phút này Hình Liệt Hạnh thực sự cảm thấy rất phiền với lời cầu xin của Nghê Yên, anh đi đến trước bàn bám điện thoại nội bộ và nói với Triêu Hàn Dương: “Đi vào đây một chút.”

Hàn Dương lập tức gõ cửa đi vào, bầu không khí bên trong khiến lòng anh ta căng lên, nhìn đôi mắt rưng rưng của Nghê Yên là anh ta biết nên làm như thế nào.

“Cô Nghê, xin mời!” Hàn Dương làm một động tác tay khách sáo.

Nghê Yên không cam lòng quay đầu nhìn về phía Hình Liệt Hàn, cho dù anh chỉ cho cô nhìn thấy một bên mặt của anh thì vẫn khiến trái tim cô rung động mãnh liệt như xưa. Cô phát hiện bản thân mình thực sự rất yêu anh, sáu năm nhớ nhung bây giờ chưa giải tỏa được, trái lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Liệt Hàn, em sẽ không bỏ cuộc!” Trước khi Nghê Yên đi, cô ta không quên nói cho anh biết một tiếng.

Hình Liệt Hàn thở ra một hơi dài, ánh mắt bình tĩnh lại, đối với Nghê Yên thực sự anh không còn một chút tâm tư nào, anh chỉ hi vọng Nghê Yên rời đi, đừng tiếp tục chen vào cuộc sống của anh nữa.

Sau khi Tô Hi và Đường Tư Vũ xem hết phim thì đi đến đến nhà hàng, vừa ăn cơm vừa bàn luận về những gian khổ lúc quay phim chụp hình. Đường Tư Vũ vẫn luôn hâm mộ Tư Hi, nhưng cô biết phía sau sự vinh quang của cô ấy cũng là sự trả giá bằng rất nhiều mồ hôi và sự cố gắng.

Không ai có được thành công một cách dễ dàng.

“Cậu không biết chứ, lần ấy tớ gấp đến độ muốn khóc. Rất nhiều người đều đang chờ tớ, phải làm thêm giờ cùng tớ, nhưng tớ vẫn không có được trạng thái tốt, đến lúc kết thúc công việc thì trời đã gần sáng.” Tô Hi nói về những việc mình đã trải qua vẫn cảm thấy rất bát đắc dĩ.

“Không còn cách nào, các cậu làm diễn viên không phải một người đang làm việc mà là cả một đội ngũ đang làm việc, cho nên nhát định họ sẽ hiểu cho cậu.”

“Tớ hiểu, nhưng lần đó vẫn có nhân viên lên mạng mỉa mai quay phim không chuyên nghiệp, nhưng mà tớ cũng lười để ý tới.”

“Cậu sắp được đề cử giải “Nữ diễn viên chính suất xắc nhát”, để cho những người giễu cợt cậu nhìn thấy cố gắng của cậu đã được đền đáp.” Đường Tư Vũ an ủi một tiếng.

Tô Hi cũng rất mong chờ, có điều cô không dám kết luận là mình, cô chống cằm nói: “Tùy duyên đi! Có thể được đề cử là tớ đã rất thỏa mãn rồi.”

“Tớ tin rằng giải thưởng này sẽ thuộc về cậu.” Đường Tư Vũ khích lệ cô.

Hai người ăn cơm cùng nhau xong xuôi rồi đi ra, thấm thoát đã ba giờ chiều, Đường Tư Vũ không muốn để con trai phải đợi ở trường trong ngày đầu tiên đi học cho nên cô hẹn Hình Liệt Hàn đi đón đúng giờ.

Lúc ba giờ rưỡi Hình Liệt Hàn lái xe đến cổng nhà hàng nơi các cô đang đứng, Tô Hi tự lái xe về, Hình Liệt Hàn chở Đường Tư Vũ đến trường để đón cậu nhóc kia.

Tô Hi lái xe, liền muốn về nhà, cô ở trong cửa hàng tổng hợp dưới lầu lén mua một chút đồ ăn vặt mình thích rồi đi lên lầu. Ở trong nhà mình cô muốn làm gì thì làm, tự do tự tại.

Tô Hi quyết định chuyển về nhà của mình, rất thoải mái.

Ở cổng trường, xe đến đón con như biến thành một cuộc triển lãm ô tô sang trọng.

Các bậc cha mẹ cho dù có làm nghề gì đi chăng nữa thì con cái cũng đều có vị trí quan trọng nhất, cho nên dù bận rộn đến đâu, không có thời gian đi chăng nữa thì họ cũng muốn đến đón con.

Nhất là ở nơi như trường mầm non, đặc biệt có thể cảm nhận bầu không khí cha mẹ cưng chiều con cái, Hình Liệt Hàn chính là một người như vậy. Anh đây cửa xe ra bước xuống, Đường Tư Vũ cũng đi theo ngay phía sau, khóe miệng khẽ cong lên.

Người đàn ông này có thể hô phong hoán vũ trên thương trường, thế nhưng vào thời khắc này anh chính là một người cha chờ đón con trai mình.

“Ngài Hình, ngài cũng tới à.” Có một người cha nhận ra anh, vội vàng chào hỏi anh một tiếng.

Hình Liệt Hàn cúi đầu lịch sự đáp lại, sau đó bốn giờ ba mươi phút cửa mở ra, các bậc cha mẹ lần lượt vào đón con.

Đường Tư Vũ nhìn thấy bóng con trai mình trong một đám nhóc mặc đồng phục màu xanh trắng.

“Daddy, mami…” Đường Dĩ Hi phấn khởi chạy về phía họ, Hình Liệt Hàn một ngày không thấy cậu nhóc này nên cảm thấy rất nhớ, ngồi xổm xuống bé cậu nhóc lên.

“Hôm nay ở trường học chơi vui không?”

Đường Tư Vũ dịu dàng cười hỏi.

“Vâng! Vui lắm, con biểu diễn dương cầm cho cả lớp nghe, cô giáo khen con, có rất nhiều bạn khóc nhưng con không khóc.”

Cậu nhóc nghiêm túc trả lời.

Đường Tư Vũ xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Ngoan lắm, chúng ta về nhà đi!”

Hình Liệt Hàn cũng không nhịn được hôn lên trên khuôn mặt cậu nhóc một cái, cứ thế bề ra.

“Tối nay về nhà cha mẹ anh ăn cơm đi!

Chắc chắn họ cũng rất nhớ Tiểu Hi.”

“Được!” Đường Tư Vũ không có ý kiến.

Hai người đi thẳng đến chỗ ở của nhà họ Hình.

Gần tối, một chiếc xe Bentley sang trọng đi vào sân nhà họ Hình. Từ chỗ ghế sau của chiếc xe Hình Nhất Nặc mang khuôn mặt nhỏ buồn ngủ đi xuống, con bé đeo cặp sách dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.

Tưởng Lam lập tức tươi cười ra đón, nhìn con bé hỏi: “Con gái của mẹ sao vậy?”

Hình Nhất Nặc nhéch miệng nhỏ lên, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trường học, không vui chút nào cả.

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Nói cho mẹ nghe đi.” Tưởng Lam rất quan tâm tình hình của con gái.

Hình Nhất Nặc khẽ hừ một tiếng: “Tại sao anh Lương Diệu lại dạy môn toán con?

Con không thích anh ấy dạy.”

“Tại sao?” Tưởng Lam kinh ngạc hỏi.

“Con không thích.” Hình Nhất Nặc hừ một tiếng, miệng nhỏ cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK