Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 880: Trang Noãn Noãn Gặp Nguy Hiểm

Dương Lệ nói nhiều như vậy, chỉ muốn nghe được câu này, ít nhất, Trang Noãn Noãn ban nãy dù có lạnh lùng thế nào, trong lòng cô vẫn còn có Kiều tổng.

“Được rồi, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Kiều tổng.” Dương Lệ gật đầu, cũng không muốn cô thực sự lo lắng.

Dương Lệ đi rồi, Trang Noãn Noãn đã ăn từ trưa hôm qua, bây giờ cho dù không đói, nhưng thân thể đang bắt đầu biểu tình rồi, nhất định phải ăn chút gì.

Cô nhìn đồ ăn sáng trên bàn, cô thở dài ngồi xuống.

Dương Lệ trở lại phòng làm việc, Kiều Mộ Trạch đứng trước cửa kính, mắt nhìn xa xăm, nhưng ánh mắt như: đang nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì.

“Kiều tổng.” Dương Lệ đứng phía sau gọi lên một tiếng.

Kiều Mộ Trạch lập tức xoay người lại, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, giọng nói khó mà che giấu sự lo lắng: “Cô ấy thế nào?”

*Trang tiểu thư cũng như anh, chắc đêm qua ngủ không ngon, sắc mặt có chút tái nhọt, tinh thần không tốt lắm.”

Dương Lệ nói thật.

Kiều Mộ Trạch nắm chặt tay, nhắm mắt lại, khuôn mặt tuần tú lộ vẻ bắt lực không biết phải làm thế nào.

Dương Lệ an ủi: “Nhưng, Kiều tổng, anh yên tâm, Trang tiểu thư vẫn quan tâm đến anh.”

*Cô ấy quan tâm đến tôi?” Đôi mắt Kiều Mộ Trạch lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô ấy nói gì vậy?”

Dương Lệ kể lại hết những gì cô đã nói trước mặt Trang Noãn Noãn vừa rồi, cũng kể lại nguyên văn câu nói lo lắng Trang Noãn Noãn nói khi cô sắp rời đi.

Trái tim của Kiều Mộ Trạch vẫn luôn bị dày vò, cuối cùng cũng có chút thư thái, ít nhất, trong lòng cô vẫn quan tâm đến anh.

“Đi đôn đốc việc tính toán sổ sách đi, tôi muốn bọn họ giải quyết xong càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, tôi sẽ hói thúc họ ngay lập tức.” Dương Lệ gật đầu rời đi.

Kiều Mộ Trạch nhìn về phía xa, trong đầu cảm xúc rối ren, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó quá trùng hợp.

Tại sao Trang Noãn Noãn vào lúc này lại nhận được cuộc gọi từ bạn của ba cô trước khi ông qua đời? Tại sao người đàn ông đó khăng khăng là do ba mình? Người đó là ai?

Vụ việc năm đó có bao nhiêu người biết?

Kiều Mộ Trạch vẫn luôn không hỏi ba mình, là vì anh muốn phải có bằng chứng mới hỏi lại, dù gì như vậy cũng là gán cho ông tội giết người anh, là con trai, nếu anh làm vậy thì thật sự là bất hiều.

Vì vậy, khi không có bằng chứng xác thực, anh không muốn làm như vậy, hơn nữa trong lòng anh vẫn có một tia mong đợi.

Trong thâm tâm, ba anh không phải là người vụ lợi gì cả, là một người liêm khiết, trong giới kinh doanh cũng có lúc cần cách cư xử tàn nhẫn độc ác, những thủ đoạn độc đoán mạnh tay, nhưng ba anh sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc giết người.

Sở dĩ anh dám điều tra theo cách này là vì anh tin chắc là ba mình không phải là người như vậy.

Ai đã nói với Trang Noãn Noãn? Ông ta có bằng chứng để chắc chắn là ba mình không? Mục đích của ông ta là gì?

Trực giác của Kiều Mộ Trạch có linh tính không tốt, kẻ đứng sau có mục đích nham hiểm, hắn nhất định không chỉ đơn giản nói cho Trang Noãn Noãn biết sự thật này, đẳng sau đó phải có một âm mưu nào đó.

Kiều Mộ Trạch nhíu chặt mày, trong đầu rất nhiều suy nghĩ giằng co, anh chỉ có linh tính, nhưng lại không tìm ra được chủ ý thực sự của người phía sau.

Bỗng nhiên, Kiều Mộ Trạch nghĩ đến một chuyện, lần trước hai kẻ sát thủ sau lần thất bại đó, liệu người phía sau có dừng lại không? Hay là, hắn ta vẫn đang tìm cơ hội để ra tay với Trang Noãn Noãn? Trong tâm trí của Kiều Mộ Trạch, tắt cả những suy nghĩ đột nhiên như chạm tới ngọn nguồn. An toàn của Trang Noãn Noãn, nếu người đứng trong bóng tối kia, không từ bỏ việc hãm hại cô, vậy để cô rời khỏi bên cạnh anh, không phải là vừa đúng ý của người kia sao? Một Trang Noãn Noãn không có khả năng tự bảo vệ và đã không còn sự bảo vệ của anh, là lúc tốt nhất để người đứng sau kia ra tay.

Đôi mắt đỏ tươi của Kiều Mộ Trạch lập tức lạnh như băng, anh nghiên răng, cuôi cùng đã nhìn rõ được âm mưu, toàn thân anh căng ra.

Việc đầu tiên anh làm là cầm theo chìa khóa xe và đến thẳng nhà Trang Noãn Noãn.

Lúc này, tại lối vào khu dân cư của Trang Noãn Noãn, một chiếc ô tô thương mại màu đen đã dừng ở đó. Trong chiếc xe sang trọng, Kiều Huy Dương hút xì gà, liếc nhìn khu dân cư không cao cấp này. Ông ta nói với Lý Đạt bên cạnh: “Nhiệm vụ lần này không được có sai sót gì.”

“Ngài hãy yên tâm! Kiều tổng, người tôi sắp xếp rất đáng tin cậy. Hơn nữa, việc nghệ sĩ nữ bị trầm cảm và tự tử bằng cách nhảy lầu rất phổ biến. Việc Trang Noãn Noãn nhảy từ nhà cô ta xuống cũng là việc riêng của cô ta.”

Kiều Huy Dương nhếch miệng hài lòng: “Cậu làm việc thì tôi yên tâm, không có cháu trai tôi ở bên cạnh con bé đó, ra tay cũng dễ hơn nhiều.”

“Yên tâm đi! Cho dù Kiều Mộ Trạch có thông minh đến đâu, cũng tuyệt đối không thẻ nghĩ ra được trong thời gian ngắn như vậy, bây giờ, có lẽ cậu ta vẫn còn đang đau đớn vì bị Trang Noãn Noãn đá rồi! Một người con nhà quyền quý như hẳn ta mà bị một nghệ sĩ trẻ đá, chắc hắn phải tổn thương lòng tự trọng của mình lắm.”

Kiều Huy Dương rất hài lòng, nhưng cũng liếc nhìn Lý Đạt cảnh cáo: “Đừng coi thường cháu trai của tôi, nó thông minh hơn anh trai tôi rất nhiều.”

Lý Đạt gật đầu, cầm điện thoại lên nói với phía bên kia: “Các cậu chuẩn bị cho tốt, lát nữa hành động nhanh một chút, khu dân cư sẽ mắt điện trong vòng 10 phút, ở đây không có nguôn điện dự phòng cho việc giám sát, vì vậy, sau khi mắt điện, hệ thống camera trong đó sẽ không hoạt động.

“Vâng, đại ca.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại.

Lúc này, trên đường phó, một chiếc xe thể thao màu xám phô ra tốc độ của nó, người trong xe ánh mắt lo lắng, vài lần lượn lách.

Lúc này, Kiều Mộ Trạch đang bị kẹt vì đèn giao thông, anh lo lắng nhìn đèn đỏ đang còn hơn một phút, phía trước có một hàng dài xếp hàng dài, anh lo lắng nghiến răng nghiền lợi.

Nghĩ đến điều gì đó, anh đưa tay nhấc điện thoại bám số của Trang Noãn Noãn, nhưng đầu dây bên kia hiện lên đã tắt máy.

Linh cảm không tốt trong lòng Kiều Mộ Trạch càng ngày càng dội đến, tại sao lại tắt máy?

Cô ở đâu? Anh gọi vào điện thoại của Dương Lệ, hỏi cô ấy có nhìn thấy Trang Noãn Noãn vào buổi sáng không, liệu cô có gì khác thường không.

Dương Lệ lập tức trả lời rõ ràng, Trang Noãn Noãn không có gì khác thường, ngoại trừ có chút phờ phạc, tâm trạng tương đối bình tĩnh.

Sau cuộc điện thoại của Dương Lệ, trong lòng Kiều Mộ Trạch vẫn chưa thể yên tâm, nếu không thẻ tận mắt nhìn thấy cô ngay lập tức, trái tim anh như bị một sợi dây thắt chặt lại, hơi thở cũng có chút khó khăn.

Trang Noãn Noãn lúc này đang ở nhà, bữa sáng cô mới uống hai ngụm cháo, còn ở trên bàn, cô ôm đầu gối ngồi trong phòng, cô đã như vậy một tiếng rồi.

Trong đầu hỗn loạn, rất nhiều chuyện đang rối hết lên, đồng thời cũng có người đàn ông bí ẳn gọi điện cho cô, cô nghĩ muốn kiện Kiều Việt Dương, người chú này, nhất định sẽ trỏ thành bằng chứng.

Trang Noãn Noãn cầm điện thoại gọi đến số điện thoại ngày hôm qua, cô nghĩ, hôm qua ông chú lên máy bay hẳn là tắt máy, vậy bây giờ liệu có tiện trả lời điện thoại không?

Về chuyện của ba cô, cô còn rất nhiều chuyện cần trao đổi kĩ với ông, hôm qua nghe giọng điệu của người chú đó, cô cảm thấy có vẻ là một người chú đáng tin và quan tâm đến ba mẹ cô.

Trang Noãn Noãn cằm điện thoại di động lên, phát hiện điện thoại di động đã tắt nguồn, cô nhanh chóng tìm thấy bộ sạc, chỉ sau một phút sạc, cô bật lên thì thấy số chiều hôm qua, cô dùng đường dây điện thoại ở nhà để gọi. Ở đầu bên kia lại vang lên giọng nữ trả lời cuộc gọi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt, vui lòng gọi lại Sau.

Trang Noãn Noãn sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra kỹ dãy số, bấm tiếp lần nữa vẫn tắt máy.

Trang Noãn Noãn nhìn chằm chằm dãy số điện thoại trong nước, cô nghĩ, bây giờ đã có số điện thoại, hẳn là không khó để tìm ra chủ nhân của só điện thoại đó!

Cô nghĩ đến Chu Đào, anh rất có năng lực về mặt này, cô có thể nhờ anh ta giúp kiểm tra chủ nhân của số này.

Trang Noãn Noãn gọi vào số của Chu Đào, Chu Đào trả lời ngay.

“Alo, xin chào.”

“Chu tổng, là tôi, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.” Trang Noãn Noãn trực tiếp nói.

“Nói đi! Nếu tôi có thể giúp, tôi chắc chắn sẽ giúp. “Chu Đào đáp.

“Tôi muốn nhờ anh kiểm tra một số điện thoại, đó là số của một người bạn sinh thời của ba tôi, tôi muốn biết tên chính chủ của số đó.” Trang Noãn Noãn nói xong thì nghe điện thoại ngừng sạc.

Trang Noãn Noãn ngay lập tức nhìn lại, thấy điện thoại đang được sạc lại hiện thiết bị sạc đã bị ngắt kết nói.

Cô giật mình, mắt điện rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK