Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558: Nhường Một Bước

Tô Thắm nhìn thời gian đã là bốn giờ rưỡi, cô nghĩ Hiên Viên Thần chắc cũng gần trở về rồi vì vậy cô đứng rời ghế sô pha mở cửa đi ra.

Lâm Băng Nguyệt ngồi trên ghế sô pha nhìn thời gian trôi qua, cô ta vừa hồi hộp vừa có chút phấn khích, không biết phải làm sao khi nhìn thấy Hiên Viên Thần, dù sao thì cô ta cũng không phải thực sự được mời đến mà là cô ta tự mình chạy tới, ô ta hít một hơi sâu.

Tô Thấm nghe thấy tiếng thang máy bên cạnh vang lên, cô nhìn xem thì đang dừng ở tầng hai, tim cô không khỏi vui sướng nhảy lên, “ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Không phải là Hiên Viên Thần thì còn có thể là ai?

Cửa thang máy vừa mở ra thì Hiên Viên Thần nhìn thấy Tô Thắm đang đứng tại đại sảnh ở tầng hai, anh hơi ngạc nhiên hỏi: “Em biết anh trở về sao?”

Tô Thắm mím môi cười: “Em cũng không biết, em định xuống lầu thì nghe thấy tiếng thang máy.”

Hiên Viên Thần bước ra, duỗi tay ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Có phải là Lâm Băng Nguyệt đến không? Cô ta có bắt nạt em không?”

Tô Thắm lắc đầu cười: “Không có, cô ta đang ở tầng một, là anh mời cô ta đến sao?”

Sắc mặt Hiên Viên Thần hơi trầm xuống nói: “Anh không có mời cô ta đến!”

Tô Thắm nghe đến đây thì hiểu ra là Lâm Băng Nguyệt thực sự là không mời mà tới.

“Cô ta thật sự không làm khó em?” Hiên Viên Thần vẫn có chút không yên tâm hỏi.

Mặc dù đã máy lần Lâm Băng Nguyệt không tôn trọng Tô Thâm nhưng cô không muốn Hiên Viên Thần ra mặt vì chuyện này, bởi dù sao xử lý mấy chuyện vụn vặt như vậy đối với thân phận của anh là không tốt.

“Không có.” Tô Thắm cong mi cười đáp: “Đừng lo lắng cho em, em không có yếu ớt như vậy.”

Hiên Viên Thần nghe cô nói lời này thì anh biết rằng Lâm Băng Nguyệt chắc chắn đã nói điều gì đó với cô. Anh nắm lấy tay cô nói: “Đi xuống dưới cùng anh!”

“Được.” Tô Thắm gật gật đầu, đi theo anh xuống cầu thang.

Ở tầng dưới, Lâm Băng Nguyệt đang lo lắng chờ Hiên Viên Thần trở về, nhưng cô ta không biết rằng Hiên Viên Thần có thể xuống tầng này từ tầng sáu.

Cô ta nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi xuống lầu, cô ta lập tức nghĩ đến Tô Thắm, khẳng định cô cũng nghĩ đến việc chờ Hiên Viên Thần trở về.

Ánh mắt cô ta khẽ liếc sang nhưng những gì cô ta nhìn thấy là một đôi nam nữ đang nắm tay bước xuống.

Người phụ nữ là Tô Thâm, còn người đàn ông lại là Hiên Viên Thần.

Lâm Băng Nguyệt bị sốc trước sự xuất hiện đột ngột của Hiên Viên Thần, cô ta kinh ngạc đứng lên, chân tay luống cuống nhìn Hiên Hiên Thần rồi gượng cười: “Anh Hiên Viên, anh về lúc nào vậy? Sao em không nhìn thấy anh?”

“Có một lối đi dẫn thẳng từ tầng sáu xuống đây.” Tô Thắm giải thích nghi ngờ của cô ta.

Lúc này, Lâm Băng Nguyệt không dám ra vẻ gì trước mặt Tô Thắm, cô ta lập tức giả mù sa mưa cười với Tô Thắm nói: “Thật sao? Thật sự không nghĩ lại thuận tiện như vậy!”

“Lâm tiểu thư tới đây có chuyện gì sao?” Hiên Viên Thần thờ ơ hỏi.

Sắc mặt Lâm Băng Nguyệt lập tức cứng đờ, cắn chặt môi, có chút ủy khuất nói: “Anh Hiên Viên, anh không đến gặp em nữa mà em thì rất nhớ anh, cho nên chỉ có thể chủ động đến đây tìm anh.”

Đôi mày kiếm của Hiên Viên Thần nhăn lại: “Lâm tiểu thư, lần trước tôi nghĩ tôi đã nói với cô rất rõ ràng rằng giữa tôi và cô không có duyên phận, xin cô đừng cố chấp nữa!”

Khi nghe những lời này, sắc mặt Lâm Băng Nguyệt tới nhọt, ánh mắt cô ta khẽ quét qua Tô Thắm, thầm nghĩ rằng cô nhất định đang cười nhạo cô ta, cười cọt vì cô ta tự mình đa tình.

Tô Thắm không nhìn cô ta, giống như đang cúi đầu suy nghĩ điêu gì đó.

“Anh Hiên Viên, em ..” Lâm Băng Nguyệt đột nhiên xấu hỗ không biết nên nói gì.

“Lâm tiểu thư, đã tới rồi thì cô cùng nhau ăn tối đi! Tô Thắm tươi cười mời.

Lâm Băng Nguyệt hơi giật mình nhìn Tô Thắm, muốn biết Tô Thám làm như vậy để làm gì, muốn nhìn cô ta làm trò cười hay là muốn cô ta nhìn hai người khoe ân ái?

Hiên Viên Thần cũng nhìn về phía Tô Thắm, Tô Thắm mím môi cười khế nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, nếu bây giờ Lâm tiểu thư trở về nhà thì chắc chắn không kịp bữa tối ở nhà nên cứ ở đây dùng bữa đi!”

Khóe miệng Hiên Viên Thần nở một nụ cười, ý định này của Tô Thám là thật lòng, cô không phải là muốn ở trước mặt Lâm Băng Nguyệt khoe khoang cái gì, mà chỉ là thật tâm muốn Lâm Băng Nguyệt ở lại ăn tối.

“Tốt, vậy liền mời Lâm tiểu thư ở lại dùng bữa tối xong rồi mới về!” Hiên Viên Thần cũng đồng ý.

Trong lòng Lâm Băng Nguyệt vui mừng khôn xiết, không ngờ Tô Thắm lại là người yêu cầu cô ta ở lại trước.

Cô ta thật sự không hiểu, chẳng lẽ Tô Thám không hận cô ta sao? Sao lại muốn giữ cô ta ăn tối?

Lúc này, Diệp Đông nghe vậy bước ra ngoài cười nói: “Vậy hiện tại tôi đi chuẩn bị bữa tối ngay.”

“Lâm tiểu thư có dị ứng thức ăn gì không, cô có thể nói trước với anh Diệp.” Tô Thắm hỏi Lâm Băng Nguyệt.

Lâm Băng Nguyệt giật mình suy nghĩ một hồi nói: “Tôi không ăn hành lá.”

“Được rồi! Tôi sẽ cố gắng không cho hành lá.” Diệp Đông gật đầu rồi vào bếp.

Mặc dù Hiên Viên Thần không quá đồng ý việc Lâm Băng Nguyệt ăn cùng, bởi vì anh có quá ít thời gian ở cạnh Tô Thắm, anh cho là đêm nay sẽ một thế giới hai người với cô, vậy mà hiện tại Lâm Băng Nguyệt lại chen vào nên cảm giác kia liền biến mắt.

Lâm Băng Nguyệt đứng bên cạnh ghế sô pha có chút xấu hồ, Tô Thắm bước tới hỏi cô ta: “Lâm tiểu thư, cô muốn uống trà không?”

Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, cô ta nghĩ Tô Thắm thật sự sẽ rót trà cho cô ta sao?

“Được rồi! Tôi vẫn muốn uống thêm một tách nữa.” Lâm Băng Nguyệt muốn làm cô khó xử.

Hiên Viên Thần ở một bên nhìn có chút tức giận trong lòng, nhưng nhìn thấy Tô Thắm bưng tách trà đi tới bên cạnh bình nước nóng pha trà, pha một tách trà khác cho Lâm Băng Nguyệt rồi đặt trước mặt cô ta.

Lâm Băng Nguyệt ngơ ngác nhìn tách trà trước mặt, ngẳng đầu nhìn Tô Thắm muốn nói cảm ơn, nhưng cô ta lại cảm thấy Tô Thắm không đủ tư cách để cô ta nói.

Cô ta liền nuốt xuống trong miệng, không nói gì.

Lúc này, Lý Sâm từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một đống tư liệu nói: “Tổng thống, tôi mang tư liệu đến.”

“Được rồi, vào phòng làm việc với tôi.” Hiên Viên Thần nói với ông rồi anh nhìn Tô Thắm nói: “Tiểu Thắm, em tiếp đãi Lâm tiểu thư một chút.”

“Được.” Tô Thắm gật đầu đáp ứng.

Hiên Viên Thần và Lý Sâm đi về hướng phòng làm việc, Lâm Băng Nguyệt si mê nhìn Hiên Viên Thần dần dần khuất bóng.

Cô ta nhấp một ngụm trà, nhìn Tô Thắm bên cạnh nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Tôi không muốn làm gì cả.” Tô Thắm nhìn cô ta lắc đầu.

“Vậy tại sao cô lại để tôi ở lại đây ăn tối? Cô không ghét tôi sao? Không sợ tôi làm chướng mắt cô, quấy rầy hai người sao?” Lâm Băng Nguyệt nói rất thẳng thắng.

Tô Thắm bình tĩnh nhìn cô ta nói: “Lâm tiểu thư, tôi chưa bao giờ có thù địch với cô, vì vậy xin cô buông bỏ thù hận với tôi.

Chúng ta không phải kẻ thù.”

“Không phải sao? Chúng ta là tình địch của nhau.” Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm.

Ử “Tôi sẽ không ngăn cản cô theo đuổi anh ấy, đồng thời cũng không cản trở cô, nhưng quyền lựa chọn nằm trong tay anh ấy, nếu anh ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu anh ấy nhưng nếu anh ấy không yêu tôi thì tôi sẽ rời đi.” Ánh mắt Tô Thắm bình thản nhìn Lâm Băng Nguyệt.

Sau khi Lâm Băng Nguyệt nghe xong, lập tức muốn phản bác, nhưng không biết tại sao, khi nhìn Tô Thắm trước mặt thì mọi xúc động muốn phản bác đều đè nén trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK