Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362: Khưu Lâm Rớt Đài

“Tại sao lại lỗ?” Bên cạnh có một cổ đông lại hỏi.

“Tại sao? Nguyên nhân rất nhiều, nhưng nguyên nhân của tháng này là do khâu quản lý của công ty chúng ta. Ví dụ, một số người vào công ty mà không qua phỏng vấn chính thức, lại được tuyển vào vị trí quan trọng, đây cũng là nguyên nhân rất lớn.” Nói đến đây, ánh mắt của Khưu Lâm có chút châm chọc rơi vào trên người Đường Tư Vũ: “Không sai, người tôi đang nói tới là Đường đại tiểu thư ở bên cạnh tôi đây.”

Đường Tư Vũ không chút sợ hãi nhìn bà ta: “Nói vậy, công ty tổn thất đều do tôi gây ra?”

“Mặc dù tôi cũng không muốn nó. liên quan tới cô, nhưng đây là sự thật.” Nói xong, Khưu Lâm yêu cầu trợ lý của mình đưa ra một báo cáo chỉ tiết về tổn thất cho từng cổ đông.

Đường Tư Vũ đương nhiên cũng có một bản trong tay, cô cầm lên mở ra xem. Gần đây cô đọc rất nhiều báo cáo, giống như báo cáo trên tay này, cô nhanh chóng xem hiểu, đặc biệt là hình vẽ minh họa tổn thất trên tài liệu, bên kinh doanh chiếm 40%.

Trong các lý do được phân tích phía dưới, tất cả dữ liệu đều dường như đã được phân tích rõ ràng mạch lạc, có cơ sở.

Các cổ đông nhìn bản báo cáo này với vẻ mặt phức tạp, Đường Tư Vũ cười nhẹ: “Vừa hay là tôi cũng đã chuẩn bị một tài liệu, và tôi định để tất cả các cổ đông cùng xem.”

“Đường Tư Vũ, đây là đại hội cổ đông, không phải cuộc họp nhỏ của bộ phận kinh doanh của cô, nên không cần đưa báo cáo của cô lên.” Khưu Lâm ngăn lại.

“Đây không phải là về bộ phận kinh doanh, mà là về bộ phận tài chính.” Sau khi Đường Tư Vũ nói xong, liền ra hiệu cho Tiểu Trần đang ở bên cạnh phát tài liệu, Tiểu Trần nhanh nhẹn đặt trước mặt * Ä ^ X: . ^ 2 mọi cô đông mỗi người một bản.

Đường Tư Vũ có hai bản báo cáo trong tay, một bản đương nhiên đưa cho Khưu Lâm, nhưng cô không đưa ngay cho bà ta.

Sắc mặt Khưu Lâm có chút khó coi, bà ta nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ với vẻ mặt bình tĩnh: “Cô rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Đường Tư Vũ cầm báo cáo trong tay ném tới trước mặt bà ta với vẻ khinh thường: “Bà hãy tự hỏi bản thân đi, một năm nay bà đã làm những gì.”

Khưu Lâm bị thái độ vô lễ của cô khiến cho tức giận đến mức mặt xanh xám lại, bà ta cầm lấy tài liệu và xem. Mới mở ra xem trang đầu tiên, đồng tử của bà ta đã trợn to lên, sau đó, cô ấy hoảng loạn lật các trang. Bà ta cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ: “Cô kiếm mấy cái báo cáo linh tinh này ở đâu.”

“Hóa ra là Khưu tổng thậm chí còn không thể đọc một bản báo cáo? Tôi có cần giải thích cho bà nội dung bản báo cáo không?” Đường Tư Vũ cười chế nhạo, đứng lên.

Các cổ đông bên cạnh đều sớm biết hành vi của Khưu Lâm. Chỉ là khi nhìn bản báo cáo đầy đủ về việc biển thủ công quỹ ngay trước mặt, hơn nữa, còn có bằng chứng về chữ ký tay của bà ta, tài liệu bằng chứng về các công ty vỏ bọc, đều khá đầy đủ. Ngay cả những cổ đông không để ý chuyện công ty, cũng vừa xem đã hiểu.

“Khưu Lâm, bà đã sử dụng quyền hạn của mình để biển thủ công quỹ của công ty lên đến 150 triệu nhân dân tệ. Đồng thời, bà tạo ra công ty vỏ bọc để rửa tiền. Cuối cùng, số tiền đó được giữ lại trong tài khoản cá nhân, ở trong túi của bà. Về việc này, bà còn gì để nói nữa?” Giọng Đường Tư Vũ vang trong phòng họp trống trải yên tĩnh.

Nhưng giọng nói trong trẻo như ngọc của cô, với Khưu Lâm còn đáng sợ, chói tai hơn bùa đòi mạng.

“Cô nói bậy, Đường Tư Vũ, cô lấy đâu ra những chứng cứ giả mạo này, đừng ngậm máu phun người, đừng tưởng rằng tôi không biết cô muốn làm gì.” Khuôn mặt Khưu Lâm tái nhợt, giọng nói hoảng loạn vì chuyện xảy ra lúc này đang không nằm trong dự liệu của bà ta.

“Khưu tổng, vậy tôi hỏi bà, rốt cuộc bà có tham ô 150 triệu tệ không?” Một cổ đông mạnh dạn hỏi.

“Sao tôi có thể ăn cắp tiền của công ty?

Khưu Lâm tôi còn chưa thiếu tiền đến mức ấy.” Khưu Lâm cười gằn, cố giữ bình tính nói.

“Vậy thì những chứng cứ này nói lên điều gì? Những chữ ký này cũng là chữ ký tay của bà, không thể là giả được!”

“Đó chỉ là một số khoản chi cố định, tuyệt đối không phải là những khoản tiền không biết đi đâu.”

“Thật không? Vậy số tiền này đã đi đâu.

Tôi đã tra rõ ràng rồi, cuối cùng, số tiền này có một số được tiêu ở nước ngoài, một số thì nằm trong những tài khoản không xác định, nhưng tuyệt đối không phải trong các dự án mà công ty chúng ta đã chỉ.” Đường Tư Vũ cười lạnh, chặn lời bà ta.

“Khưu Lâm, tốt hơn là bà nên giải thích một chút, số tiền chúng tôi đầu tư vào công ty bà, tại sao trong tình trạng xuất hiện thô lỗ, bà vẫn có thể ký xuất 20 triệu trong tháng trước?”

Cơ thể Khưu Lâm khẽ run lên, đương nhiên bà ta biết 20 triệu đã đi đâu, bà ta đương nhiên hiểu rõ. Bà ta siết chặt cây bút trong tay, nghĩ biện pháp đối phó.

Cuối cùng, bà chọn một người để đổ tội: “Chắc hẳn là do Lưu Thắng chỉ sau lưng tôi. Tôi không làm việc này. Anh ta phụ trách tài chính và có quyền ký. Có lẽ… có lẽ là tôi không để ý rằng anh ta lại chiếm đoạt khoản tiền này!”

Lúc này những gì Khưu Lâm nghĩ là việc tự bảo vệ mình. Chỉ cần các cổ đông vẫn tin tưởng bà thì mọi chuyện đều dễ dàng.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người vội vàng đây cửa vào, chính là Lưu Thắng, ông ta nhìn Khưu Lâm đầy vẻ khó tin: “Khưu tổng, bà nói phải có bằng chứng.

Khoản tiền nào tôi xử lý mà không cần bà ký tên? Những khoản này đều là bà yêu cầu tôi làm.”

Khưu Lâm sợ hãi đứng lên khỏi vị trí của mình, nhìn Lưu Thắng, bà ta cảm thấy Đường Tư Vũ đang có vẻ bình tĩnh ở bên cạnh, cảm thấy như bản thân đã rơi vào một cái bẫy cực lớn.

“Các người… các người đang làm gì vậy?

Đây là đại hội cổ đông, không phải cuộc họp phê bình. Các người nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Tôi không làm gì cả.” Khưu Lâm muốn lấp liếm, bà không muốn nhận tội này.

“Khưu Lâm, chúng tôi tin tưởng nên mới giao tiền vào tay bà, chỉ mong bà báo đáp lại. Không ngờ, đây là báo đáp mà bà dành cho chúng tôi, lấy tiền của chúng tôi tiêu pha tùy ý, nhưng lại nói với chúng tôi là bị lỗ, bà thế này còn có chữ tín không?”

“Không phải vậy, Lão Hồ, ông nghe tôi nói, tôi thực sự không biển thủ công quỹ, số tiền này đều được tính toán kỹ.” Khưu Lâm vội vỗ về, làm yên lòng cổ đông, cả khuôn mặt đều là nụ cười giả tạo.

Đường Tư Vũ ôm cánh tay, cười lạnh nói: “Có phải được tính toán hay không?

Trong lòng bà biết rõ nhất. Bây giờ bà hãy rời khỏi vị trí Chủ tịch tập đoàn Đường thị.

Bà không đủ tư cách ngồi ở vị trí này nữa.

“Cô… Đường Tư Vũ…” Khưu Lâm trợn mắt nhìn cô, gần như muốn bắn ra kiếm quang sắc bén.

“Đồng thời, Khưu Lâm cần điều tra tội biển thủ công quỹ, tạm đình chỉ mọi chức vụ trong công ty. Đường Tư Vũ tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, các cổ đông có ý kiến gì không?” Đường Tư Vũ quay đầu nhìn những người đang ngồi trong cuộc họp.

Giờ phút này trên người Đường Tư Vũ toát ra vẻ tự tin, bình tĩnh, cho dù còn trẻ tuổi nhưng vẫn tạo cảm giác tin tưởng cho người khác.

“Không được…” Khưu Lâm hét lên, mở to đôi mắt đỏ hoe, có chút điên khùng hét lên: “Các người đều điên rồi à? Làm sao nó có thể là chủ tịch? Làm sao nó có thể quản lý công ty?”

Bây giờ cô còn chưa thể, nhưng người đàn ông đằng sau cô thì có thể! Đây là điều mà lúc này các cổ đông lớn đang suy nghĩ tới.

“Tôi đồng ý.”

“Tôi cũng đồng ý.”

Ngay lập tức, sáu cổ đông đang ngồi tại đây đều giơ tay đồng ý, một người trong số họ vẫn không quên nói với Khưu Lâm: “Khưu Lâm, bây giờ bà không có tư cách đưa ra ý kiến, bà nên xử lý chuyện bản thỉu trong tay đi rồi lại nói.”

“Đúng thế, chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK