(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
“Được rồi. Lúc nãy tôi nói sai, được chưa?
Hình đại thiếu gia?” Đường Tư Vũ vẻ mặt
hết cách nói.
“Đây là cách xin lỗi của cô ư? Thôi bỏ đi,
hôn tôi một cái tôi đi ngay.” Hình Liệt Hàn
không để mình thiệt thòi rời đi khi chưa
được cái gì.
Đường Tư Vũ chỉ thấy cạn lời với người
đàn ông này, bây giờ cô sắp quên mất
bản thân đã đắc tội với anh ta như thế
nào rồi.
Nghĩ kĩ lại, cô đã nấu cơm cho anh ta ăn,
vả lại anh ta ăn uống rất ngon miệng, vậy
cô đắc tội ở đâu?
Cô ôm mặt nói: “Sao tôi phải hôn anh?”
“Nếu cô không hôn, cũng được thôi! Tối
nay tôi ngủ trên giường cô, cô ngủ sofa.”
Hình Liệt Hàn uy hiếp một cách đáng
ghét.
“Không được, anh không thể qua đêm ở
nhà tôi.” Cô kiên quyết, hơn nữa người
đàn ông này vô cùng nguy hiểm.
“Sao lại không được? Đến chuyện thân
mật nhất chúng ta cũng làm rồi, con cũng
có rồi, bây giờ cô còn bảo thủ như vậy
làm gì? Chỉ cần cô mở miệng, không việc
gì tôi không thể làm cho cô cả.” Ăn ý trong
lời nói của Hình Liệt Hàn ngày càng rõ.
Sao Đường Tư Vũ nghe lại không hiểu
chứ? Cô lập tức mang vẻ mặt không thèm
đếm xỉa tới, đồng thời tức giận nói: “Anh
không đi. Vậy tôi đi, tôi ra khách sạn ngủ.”
Mục đích của Liệt Hàn không phải là để
ép cô rời đi. Dù sao bên cạnh người phụ
nữ này có nhiều đàn ông muốn được
phục vụ như vậy, nên cô nhất định phải
trong tầm mắt của anh.
Hình Liệt Hàn chỉ có thể chấp nhận, liền
quay người đi về phía cánh cửa trên
tường, đây cửa ra rồi rời khỏi.
Đường Tư Vũ vẫn chưa hoàn hồn, người
đàn ông này quá kỳ quặc, sao suốt ngày
cứ thích quấy rầy cô vậy?
Đường Tư Vũ về phòng khóa chặt cửa lại,
mới yên tâm ngủ.
Ngày mai cô sẽ qua nhà anh ta ăn cơm.
Nói thực bây giờ cô rất lo lắng. Một gia
đình thượng lưu giàu có, người lớn đều
rất nghiêm khắc, và khó tiếp xúc.
Hôm nay Đường Tư Vũ thực sự rất mệt,
10 giờ đã nằm trên giường vừa lướt
weibo vừa lim dim ngủ. Khoảng 11 giờ cô
tắt điện đi ngủ.
Cô thì ngủ ngon lành, nhưng tại căn
phòng nhà kế bên, người đàn ông nào đó
đang cô đơn một mình ngồi trên ghế sofa,
thần sắc lộ ra vẻ trầm tư phức tạp. Cảm
giác lúc nãy ở cùng Đường Tư Vũ khiến
anh thấy vô cùng thoải mái và vui vẻ, cảm
giác này anh chưa từng có khi tiếp xúc với
các cô gái khác.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh thấy sự
quyến rũ và sự nam tính của anh không
có tác dụng, nếu đổi lại là một người phụ
nữ khác, cô ta sẽ sà vào lòng anh, hận
không thể lập tức được cùng anh triền
miên.
Người phụ nữ này được làm từ cục đá à?
Sáng sớm.
Đường Tư Vũ tắm rửa rồi bước ra từ
phòng ngủ chính, cô ra ban công lấy quần
áo đã phơi khô vào, vì đang cần một chiếc
áo ngực nên lúc này trên tay cô đang càm
một chiếc áo ngực màu hồng từ ban công
đi vào. Vừa vào phòng khách liền nhìn
thấy trên sofa nhà cô lại có một người đàn
ông đang ngồi không biết từ lúc nào.
Cô giật mình, đồng thời vội vã giấu chiếc
áo ngực sau lưng, có chút tức giận nói:
“Sao chưa được sự cho phép của tôi mà
anh đã tự ý xông vào rồi?”
Liệt Hàn cười, mặc dù cô giấu chiếc áo
sau lưng nhưng vừa rồi anh đã nhìn thấy
rồi.
“Cô là cụp B à?” Hình Liệt Hàn khoanh
tay, sờ đôi môi một cách gợi cảm.
Đường Tư Vũ lập tức có cảm giác bị làm
nhục, hừ giọng: “Con mắt nào của anh
thấy tôi là cup B?”
“Tối qua lúc tắm cho cô những chỗ nên
nhìn tôi cũng nhìn không ít.” Hình Liệt Hàn
cười gian xảo.
“Anh…Tôi mới không phải là B, tôi là D,
nghe cho rõ, là D.” Đường Tư Vũ tức giận
nói xong liền xông thẳng vào phòng ngủ,
đón chặt cửa lại.
Hình Liệt Hàn phì cười, đôi mắt tràn đầy ý
cười, còn đâu sự lạnh lùng thường ngày
nữa?
Về kích thước to nhỏ của cơ thể người
phụ nữ này, Hình Liệt Hàn cũng nắm rất
rõ. Cô thuộc loại to hơn một chút thì chê
quá to, mà nhỏ một chút thì lại chê nhỏ, là
một cơ thể rất vừa vặn, dù nói thế nào thì
anh rất hài lòng về cơ thể của người phụ
nữ này.
Trong phòng, Đường Tư Vũ thay một
chiếc váy màu trắng mang phong cách
khá cổ điển, lộ ra một đôi chân trắng nõn
thon dài rất bắt mắt.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn lập tức đảo một
lượt, mon men từ đôi chân dài miên man
đi lên, ngắm nhìn thân hình hoàn hảo của
cô. Đang say sưa nhìn ngắm thì thấy một
cặp mắt hình viên đạn đang phóng về
phía anh.
“Lưu manh.” Đường Tư Vũ không hề
khách khí mà mắng người.
Hình Liệt Hàn không hề hắn gì đứng dậy,
chấp nhận cái danh hiệu bị chửi này, anh
vừa cài cúc áo sơ mi vừa nói với cô: “Lái
xe của cô đến đó.”
“Chúng ta ai có xe thì người ấy lái, sau
này tôi không dùng xe anh, anh cũng
đừng dùng xe tôi” Cô quyết định giải
quyết rõ mối quan hệ này với anh ta.
Bằng không, người đàn ông này sẽ nghĩ
rằng đồ của cô anh ta có thể tự ý dùng,
nhà cô sẽ tự nhiên vào, thực sự không coi
mình là người ngoài.
Đôi mắt sâu thẳm của Hình Liệt Hàn lộ ra
sự buồn phiền, anh hừ giọng rồi bước ra
ngoài cửa trước.
Tại bãi đỗ xe dưới lầu.
Đường Tư Vũ bám mở chiếc xe việt dã
màu đỏ của mình rồi ngồi vào, chuẩn bị
khởi động máy thì đột nhiên cánh cửa bên
ghế phụ mở ra, Đường Tư Vũ trợn trừng
mắt, nhìn người đàn ông vừa ngồi vào
ghế phụ, nhíu mày nói: “Sao anh không tự
đi xe của mình?”
“Đi một xe được rồi, đi nhiều xe làm gì?
Nào ởi thôi. Tôi chỉ đường cho cô.” Hình
Liệt Hàn bày ra bộ mặt đã ngồi ổn định
nhìn cô.
Đường Tư Vũ coi như chỉ nhìn thấy vẻ
mặt vô lại của người đàn ông này, ai đã
nói anh ta rất lạnh lùng khó tiếp xúc? Lúc
ở cùng cô lại biến thành một cục kẹo dính
không thể tách rời.
Đường Tư Vũ lái xe rất chuyên nghiệp,
bên cạnh Liệt Hàn chỉ đường cũng rất
nhiệt tình, rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng
cũng tới nhà. Rõ ràng là phải quay qua
trái nhưng do Hình Liệt Hàn chậm một
tiếng nên Đường Tư Vũ cứ đi thẳng. Hình
Liệt Hàn lập tức cau mày: “Tôi nói rẽ trái!”
“Anh không nói sớm! Bây giò trên đường
này rồi.”
“Thì bây giờ đổi đường.” Hình Liệt Hàn ra
lệnh.
Đường Tư Vũ tức giận nhìn anh, đành
từng chút từng chút từ giữa đường
chuyển vào lề đường, cô cảm thấy chú tài
xế đằng sau sắp tức chết rồi.
“Anh có thể đừng chỉ nữa được không?
Đặt cho tôi một cái điều hướng thì có
sao?” Đường Tư Vũ lái xe, trừng mắt nhìn
người đàn ông bên cạnh.
“Có một người chỉ đường đẹp trai như tôi
chẳng phải tốt hơn mấy cái máy vớ vẫn
kia sao. Giới truyền thông đánh giá giọng
tôi vừa nghe là sẽ mang thai đấy.” Hình
Liệt Hàn khẽ nghiêng người, cố ý thấp
giọng cười đầy quyền rũ.
Thấy vẻ tự luyến của anh ta, Đường Tư
Vũ liền hừ lên một tiếng: “Vậy theo như
những gì anh nói, anh không chỉ có một
mình Tiểu Hi mà còn có một đội bên ngoài
nữa à?”
Hình Liệt Hàn có chút mắt hứng: “Đây chỉ
là để hình dung giọng nói của tôi dễ nghe
thôi”.
Đường Tư Vũ cũng không hứng về những
gì anh nói, mà lúc này, Hình Liệt Hàn nhíu
mày: “Đi thẳng.”
Đường Tư Vũ lần này lại dừng lại ở
đường bên trái. Cô sắp phát điên nhưng
cô chỉ có thể điều chỉnh vô lăng cho xe rẽ
sang bên đường, khiến một chiếc ô tô
màu đỏ tức giận bắm còi. Đường Tư Vũ
thở hắt một hơi, quay đầu tức giận nhìn
anh: “Anh có thể làm tốt việc chỉ đường
của mình không?”