Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 918: Lo Lắng Cho Ai Đó

Nội tâm Lam Thiên Hạo có cứng rắn như nào, chỉ cần chạm vào ánh mắt to tròn đáng thương của cô thì trong phút chốc cũng trở nên mềm lòng, anh thật sự là có cảm giác bất lực đối với cô.

“Được! Vậy em phải bảo đảm là luôn đi bên cạnh anh, không được phép đi đâu cả.”

“Vâng! Em bảo đảm.”Lam Sơ Niệm thấy anh cả đồng ý liền lộ ra một hàm răng trắng ngây ngô. Trong đầu Lam Thiên Hạo không khỏi nghĩ đến giác mơ tối qua, chuyện đó khiến cả người anh mất kiểm soát suýt chút nữa thì hôn mất lý trí, cô thật sự không cảm giác được chút gì sao? Lam Thiên Hạo đưa Lam Sơ Niệm đến chỗ một nhóm thủ hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, trợ lý lập tức đưa cho.

anh một chiếc mũ bảo hiểm an toàn sạch sẽ, anh tận tay đội lên cho cô.

Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn để anh đội mũ lên, nhóm thủ hạ bên cạnh nhìn thấy ánh mắt có chút thẫn thờ, bởi vì Lam Sơ Niệm thật sự quá xinh đẹp, đường nét thanh tú giống như búp bê, trên mặt không hề có chút khuyết điểm.

Lam Thiên Hạo cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo, nhất thời toàn bộ thủ hạ cúi đầu chỉnh quần áo, chỉnh mũ bảo hiểm.

Lam Sơ Niệm theo sát anh, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ bởi vì cô cũng rất muốn biết khu mỏ có hình dáng như nào, bên trong có phải có thể nhìn thấy rất nhiều kim cương hay không? Nếu như cô có thể nhặt được một viên thì thật tuyệt.

Lam Sơ Niệm trong lòng mong đợi, nhìn lối vào hang động tối đen kia có chút doạ người, cô vươn tay kéo Lam Thiên Hạo đẳng trước, Lam Thiên Hạo cũng tự nhiên nắm tay cô.

Được anh nắm tay đi vào nỗi sợ hãi của Lam Sơ Niệm cũng biến mắt, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở cùng anh thì cô đều không sợ.

Mỗi năm Lam Thiên Hạo đều đến đây kiểm tra một lần, cho nên đối với cấu trúc khu mỏ ở đây anh cũng khá quen thuộc. Kỹ sư bên cạnh bắt đầu kể về quá khứ, mọi thứ bên trong đều dùng đèn giống như một không gian tối hoàn toàn không thích hợp với con người, nhưng Lam Sơ Niệm vẫn cảm thấy không đủ dưỡng khí có chút buồn chán, cô cố gắng không phát ra tiếng không muốn gây phiền phức cho anh cả.

Lần này Lam Thiên Hạo muốn đi tham quan một địa điểm mới, đoạn đường có chút sâu, hơn nữa dọc đường có những đường ray đá thô đang được đào bới, âm thanh có chút chói tay, Lam Sơ Niệm bám chặt Lam Thiên Hạo, anh cảm thấy nỗi bất an của cô, vươn tay ôm cô xoa dịu đi nỗi lo lắng, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, ở đây rất an toàn.”

“Lam tổng, mời đi bên này, ở đây là địa phận mới mở, quặng sắt bên trong vô cùng phong phú, hơn nữa viên kim cương hồng thô lần trước cũng được khai quật từ đây, lúc đó chúng tôi đã đào đến tận dưới đáy, viên kim cương hồng đó vô cùng quý hiếm.”

Khoé miệng Lam Thiên Hạo cười nhẹ, đó là việc anh quyết định tặng cô nên nó phải là thứ hiếm có nhất trên đời này.

Lam Sơ Niệm nghe xong cực kỳ hứng thú, trong lòng nghĩ đến viên kim cương hồng đó nhất định là rất đẹp!

Lam Thiên Hạo nói với Lam Sơ Niệm: “Em đứng ở đây đừng đi lung tung, anh qua bên kia kiểm tra tình hình nguyên thạch một chút.”

Mặc dù Lam Sơ Niệm có chút sợ hãi nhưng vẫn gật đầu đợi anh.

Lam Thiên Hạo dẫn theo vài kỹ sư qua đó, bỗng chốc bên cạnh Lam Sơ Niệm đã không còn ai nữa.

Cô không nhịn được khoanh tay lại, mà lúc này có vài người công nhân đẩy cửa bước đến, Lam Sơ Niệm lập tức lùi lại đằng sau, vừa lùi được vài bước Lam Sơ Niệm trượt chân, cả người cô không kịp phòng bị ngã vào một cái hô.

*A…” Cô kêu lên một tiếng, nhưng do tiếng xe đẩy kêu to khiến cho Lam Thiên Hạo ở phía đối diện đang kiểm tra nguyên thạch không phát giác ra được.

Mặc dù thân hình Lam Sơ Niệm rơi xuống nặng nề nhưng bên dưới là một lớp đất mềm cho nên cô không bị thương, chỉ có điều trong hang động tối om, cô nhanh chóng bị dọa sợ khóc.

Hồ này sâu ít nhất khoảng ba mét, là hố do lúc đầu khai quật còn lưu lại, vì đất tương đối mềm nên mới không tiếp tục đào, công nhân ở đây đều biết chỉ có lúc nãy Lam Sơ: Niệm không để ý.

“Anh…” Lam Sơ Niệm hét lên trên, chỉ nhìn thấy bên trên có một chút ánh sáng.

Sau khi Lam Thiên Hạo nghe kỹ sư giải thích xong, anh quay đầu lại nhìn chỗ Lam Sơ Niệm đứng ban nãy, vừa nhìn trái tim anh lập tức nhảy dựng lên.

Sơ Niệm đâu? Tại sao cô không ở chỗ cũ nữa?

Lam Thiên Hạo lập tức đưa viên đá trong tay cho kỹ sư rồi Sải bước đi tới nhìn xung quanh, trước mắt là sáu cái hố tối om căn bản không nhìn thấy bóng dáng Lam Sơ Niệm.

“Sơ Niệm… Em ở đâu?” Lam Thiên Hạo nhìn xung quanh lớn tiếng gọi.

Kỹ sư bên cạnh cũng lập tức vội vàng không ngừng tìm kiếm, lắn át tiếng kêu cứu của Lam Sơ Niệm dưới hồ sâu.

Trái tim Lam Thiên Hạo như ngừng đập, anh lập tức kéo một người công nhân bên cạnh để người phiên dịch hỏi: “Hỏi anh ta xem có nhìn thấy một cô gái nào không?”

Người phiên dịch cũng khẩn trương hỏi, người công nhân này lập tức lắc đầu, Lam Thiên Hạo nhìn xung quanh vừa gọi tên Lam Sơ Niệm vừa bước nhanh vào một cái hồ tìm kiếm.

“Sơ Niệm, Lam Sơ Niệm, em ở đâu?” Lam Thiên Hạo lớn tiếng gọi.

Lam Sơ Niệm lúc này vẫn ở trong hồ sâu, hét đến nỗi cổ họng đau rát rồi, ban nãy cô nghe tháy tiếng anh cả tìm cô, nhưng không lâu sau liền nghe thấy giọng của anh cả càng ngày càng xa.

Lam Sơ Niệm cắn răng, lập tức vươn tay chuẩn bị bò lên, lúc này cô nghe thấy giọng nói lo lắng của Lam Thiên Hạo ngược lại trở nên bình tĩnh kiên cường hơn.

Lam Thiên Hạo dẫn theo bốn người đi tìm, anh sắp sốt ruột đến điên rồi, đa số công nhân ở đây đều là người bản địa nên không thoát được khỏi tính hoang dã, ngộ nhỡ có người bắt Lam Sơ Niệm đi anh cũng không có cách nào tưởng tượng được hậu quả.

Anh lập tức chia nhau cùng tất cả mọi người đi tìm, còn anh lần nữa trở về chỗ cũ, nhìn bóng đèn đêm xung quanh bên dưới, trong lòng anh bao trùm nỗi sợ hãi mãnh liệt.

“Sơ Niệm… Em ở đâu? Mau trả lời anh.”

Lam Sơ Niệm nghe thấy giọng nói của anh cả, cô lập tức ở dưới hồ hết lớn: “Anh, em ở đây…”

Lam Thiên Hạo toát mồ hôi lạnh, lúc này những kỹ sư kia đều chia nhau rời đi, dường như anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lam Sơ Niệm ở quanh đây.

“Sơ Niệm, Sơ Niệm… Em ở đâu?”

Lam Sơ Niệm dưới hồ hét lớn: “Em ở trong hồi”

Lam Thiên Hạo quay đầu lại nhìn đằng sau, anh bật đèn của mũ bảo hiểm thuận tiện chiếu đẳng sau phát hiện có một cái hồ lớn.

“Sơ Niệm, em ở bên dưới sao?” Lam Thiên Hạo vội vàng hỏi.

“Em ở đây, anh ơi em ở đây… em rơi xuống dưới này rồi.”

Bóng dáng mảnh khảnh của Lam Sơ Niệm trong bóng tối hiện ra đặc biệt đáng thương.

Lam Thiên Hạo lập tức vội vàng kéo một kỹ sư đến: “Tìm người đến đây, em gái tôi ngã xuống bên dưới rồi, bây giờ tôi sẽ xuống dưới.”

“Lam tổng, hồ này rất sâu.”

Lam Thiên Hạo làm gì còn quan tâm những thứ này, anh lập tức tìm được đường xuống dưới, thân hình thon dài tiến vào trong bóng tối.

Lam Sơ Niệm nghe thấy có người nhảy xuống, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Anh, là anh sao?”

Trong bóng đêm, bóng dáng mò mẫm của cô lập tức bị kéo vào trong vòng ôm quen thuộc, người đàn ông ôm chặt lấy cô: “Là anh! Sao em lại rơi xuống vậy? Ngã có bị thương không?”

Lam Sơ Niệm ngoại trừ toàn thân có chút bụi bẩn còn lại không bị thương, may mà ở trong này đất mềm nên cô rơi từ độ cao ba mét không hề có việc gì, giống như ngã vào bông hoa mềm vậy.

“Không sao! Em không bị thương một chút nào cả.” Lam Sơ Niệm sợ anh sẽ lo lắng.

Lam Thiên Hạo ôm chặt cô, quỷ mới biết vừa nãy trong đầu anh nghĩ đủ loại kết quả, trái tim có bao nhiêu sợ hãi, thậm chí anh còn nghĩ đến việc sẽ mát đi cô. Nghĩ đến việc cô bị người thổ địa trói đi… tắt cả các thể loại hậu quả đáng sợ nhất anh đều nghĩ đến.

Lúc này ôm cô, anh có một loại sợ không tìm lại được bảo bối, anh nghĩ cả đời này sẽ không muốn có lại loại cảm giác mắt đi cô như vậy nữa.

“Anh… Anh sợ sao?” Lam Sơ Niệm cảm thấy bị ôm quá chặt cũng cảm thấy sự căng thẳng của anh.

“Không sao, chỉ cần em không có chuyện gì…” Lam Thiên Hạo cúi đầu áp môi mỏng lên trán cô.

“Đừng hôn, mặt của em chắc chắn rất bản.” Lam Sơ Niệm nhẹ giọng nói.

Lam Thiên Hạo cúi đầu xuống, anh không những hôn lên trán cô còn cúi xuống hôn lên khuôn mặt của cô, trong bóng tối khuôn mặt Lam Sơ Niệm khẽ lay động, trong phút chốc hai đôi môi mềm mại dán sát vào nhau.

Trong bóng tối đôi mắt Lam Sơ Niệm mở to, đầu óc trống rỗng. Hô hấp của Lam Thiên Hạo tắc nghẽn nhưng anh cũng không buông cô ra, Lam Sơ Niệm nuốt nước bọt, trời ạ bọn họ đây là đang hôn nhau sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK