Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 794: Trang Noãn Noãn Rất Tức Giận

Lúc ngồi bên cạnh người đàn ông, Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy ngột ngạt, dường như chỉ cần hít thở chung cùng bầu không khí với anh cũng đều cảm thấy khó chịu.

“Để tôi xuống xe.” Trang Noãn Noãn vừa đẩy cửa xe, người đàn ông liền khóa cửa lại.

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nhìn về phía trước, tỏ ra lạnh lùng hỏi cô: “Quanh đây đều là phóng viên, cô chắc chắn muốn tự mình đi về?”

Vừa rồi Trang Noãn Noãn tức đến mức không kịp suy nghĩ gì, lúc này được anh nhắc nhở cô mới nhớ ra, nếu như cô thật sự một mình xuất hiện trước truyền thông, vậy thì chắc chắn sẽ bị bao vây.

Hậu quả có thể là ngay sáng sớm mai, cô sẽ trở thành nhân vật hot search, nhân tiện còn đính kèm thêm bài báo kỳ quái thu hút sự chú ý, điều này cũng không có lợi gì đối với cô.

Trang Noãn Noãn cắn môi, công ty từng cảnh cáo bọn họ rằng tuyệt đối không được gây ra những rắc rối như này, không được để chuyện gì xảy ra trong buổi concert.

Trang Noãn Noãn chỉ đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa, đầu óc vẫn quay cuồng, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô ngồi trên xe của Kiều Mộ Trạch, người đàn ông khiến trong lòng cô tràn đầy hận ý.

Kiều Mộ Trạch quay lại nhìn cô, anh có thể cảm nhận được hận ý của cô, không khó để tưởng tượng được chuyện này có liên quan đền cái chết của ba mẹ cô.

Ai có thể ngờ được rằng vào một ngày của 3 năm trước, ba cô đưa mẹ con cô đến một khách sạn ở nước ngoài tiến hành kiểm tra công việc, nhưng lại vô tình bị phát hiện là đã tự sát trong khách sạn.

Đây là một vụ án mà ngay cả cảnh sát cũng đều không điều tra ra được gì, phải đến một năm sau mới đưa ra kết luận, cuối cùng phán quyết rằng là hai người bọn họ tự sát, người Trang gia không chấp nhận, máy lần kháng cáo nhưng chứng cứ đều bị bác bỏ.

Đồng thời, công ty còn thanh toán tiền động viên khích lệ nhưng cũng bị từ chối.

Điều này cũng trở thành một vấn đề nan giải khó giải quyết trong công ty cho đến nay, nhưng vụ án đã kết thúc, Kiều Mộ Trạch tiếp quản công ty cũng bồi thường cho Trang Noãn Noãn, anh quyết định đầu tư vào một công ty âm nhạc để chăm sóc Trang Noãn Noãn.

Tuy nhiên loại đầu tư này là lợi nhuận đôi bên, anh chỉ đầu tư ở giai đoạn đầu, còn lợi ích sau đó thì anh không thu lại, anh chỉ là tiếp tục để cho Chu Đào đào tạo nhóm của cô giúp cô nổi tiếng.

Kiều Mộ Trạch đối với Trang Noãn Noãn ngoài việc đã từng nghe ba cô kể về cô ra thì chưa từng gặp cô, cho đến một năm trước cô xuất hiện lần lượt trên đài truyền hình, bức ảnh nhóm cô được chiếu trên màn hình lớn trong thành phó, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy.

Tối nay là lần đầu tiên anh gặp mặt cô.

“Trang tiêu thư, có thể nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô ở đâu được không?” Kiều Mộ Trạch ngồi ghế lái xe phát hiện ra bản thân mình không biết rõ địa chỉ nhà cô.

Trang Noãn Noãn không muốn để anh đưa cô về nhà nên trực tiếp nói ra địa chỉ công ty, lúc này cô hy vọng rằng sẽ có người ở đó.

Kiều Mộ Trạch lập tức quay đầu xe lái về hướng công ty cô, cho dù Trang Noãn Noãn không nói cụ thể nhưng anh biết địa chỉ công ty cô. Trang Noãn Noãn nắm chặt cái túi trên đầu đầu gối, cảm xúc trong lòng cô lúc này hỗn loạn.

Ánh đèn đêm chiếu rọi vào trong xe, Kiều Mộ Trạch mở nhạc để làm dịu đi bầu không khí nặng nè.

Hai người không nói chuyện, họ đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình, Kiều Mộ Trạch nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt anh mấy lần rơi trên khuôn mặt Trang Noãn Noãn, cô không ngừng quay đầu lộ ra nửa khuôn mặt mình, ở dưới ánh đèn mờ tối mái tóc cô xõa nhẹ bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chiếc mũi hồng xinh xắn, hiện ra một hình ảnh ôn nhu mềm mại.

Trái tim Kiều Mộ Trạch khẽ thắt lại, nhưng anh không muốn giao thiệp quá nhiều với cô gái này.

Cuối cùng cũng đến trước cửa công ty âm nhạc, Trang Noãn Noãn nhìn thấy vẫn còn ánh sáng, trong lòng cô nhẹ nhõm, khi xe dừng lại cô nóng lòng đẩy cửa xe.

Nhưng xe thể thao của người đàn ông này quá cao cấp, cô tưởng giống xe bình thường lập tức đẩy cửa ra, người đàn ông không khỏi thấp giọng nói: “Đầy lên trên.”

Đầu Trang Noãn Noãn “ong ong”, ngại ngùng đây cửa lên, cửa xe mở cô lập tức bước xuống xe.

Cô vòng qua trước xe người đàn ông đi về phía cửa, phép lịch sự được nuôi dưỡng từ nhỏ khiến Kiều Mộ Trạch lên tiếng: “Trang tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Trang Noãn Noãn vừa đi được vài bước lập tức quay đầu lại, cả người cô toát ra sức mạnh bước đến trước cửa xe, dưới ánh đèn mở ảo nhìn chằm chằm người đàn ông: “Chúng ta quả thực sẽ còn gặp lại, chỉ có điều là gặp lại ở trên tòa.”

Vẻ mặt của Kiều Mộ Trạch có chút sững sờ, đợi đến lúc phản ứng lại đôi môi mỏng của anh khẽ nở một nụ cười: “Trang tiểu thư vẫn còn muốn kiện công ty chúng tôi vì vụ án của ba cô sao?”

Trang Noãn Noãn không khỏi bị kích thích bởi nụ cười và giọng điệu lười nhác của anh, cô tức giận nói: “Tôi tuyệt tối sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm sự thật về cái chết của ba mẹ tôi.”

Kiều Mộ Trạch nheo mắt có chút bất lực: “Được, lúc nào tôi cũng sẵn sàng tiếp đón.”

Câu nói này lại lần nữa đả động đến sự tức giận của Trang Noãn Noãn, cô đột nhiên dơ chân ra mạnh mẽ đá vào cửa xe của người đàn ông.

Đây chỉ là hành động trút giận của mình, sau khi đá xong Trang Noãn Noãn mới biết cô thật ngốc, đây là đang lấy trứng chọi đá, tự làm tự chịu.

Kiều Mộ Trạch cũng không hiểu được hành động của cô, có điều anh nghĩ mình cũng nên rời đi rồi.

Anh lập tức đạp ga phóng xe rời đi.

Trang Noãn Noãn vừa rồi vẫn còn đang nhịn đau không muốn để cho người đàn ông kia phát hiện, khi xe của anh rời đi cô mới cảm thấy thế nào gọi là đau chân.

Khi cô quay người đi về phía cửa công ty, xe của người đàn ông đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cảnh này.

Nụ cười ở khóe miệng Kiều Mộ Trạch vô thức đậm hơn vài phần.

Cô gái này có chút ngốc.

Trang Noãn Noãn vào trong công ty liền lập tức nằm xuống nghỉ ngơi trên sô pha, nhìn ngón chân bị đá đến sưng đỏ của mình cô khô nhịn được muốn khóc, chắc chắn kiếp trước cô với người đàn ông này có thù oán rồi.

Trong phòng ăn ở sảnh tiệc, Lam Sơ Niệm và Lâm Thiến dùng bữa tối cùng Lam Thiên Hạo.

Lam Sơ Niệm cực kỳ thích ăn kem ở đây, lúc này cô đã ăn hai cây kem rồi, còn Lâm Thiến ở bên cạnh thì ăn bánh, ăn từng miêng nhỏ trông cực kỳ tao nhã.

Lam Thiên Hạo ngồi đối diện đang cắt bít tết, người đàn ông đến dáng vẻ ăn cũng đều rất đẹp trai, có thể nói là cực kỳ thuận mắt.

Lâm Thiên bị cuốn hút đến mức máy lần cô ta đều nhìn chằm chằm Lam Thiên Hạo, còn ánh mắt của Lam Thiên Hạo nhìn vào miếng bít tết đồng thời cùng nhìn về hướng Lam Sơ Niệm vài lần.

“Em ăn nhiều kem như vậy không sợ bị tiêu chảy sao?” Lam Thiên Hạo nhíu mày hỏi.

Lam Sơ Niệm đang ăn ngon thì tâm trạng trực tiếp bị ảnh hưởng, oán giận nói: “Anh, lúc đang ăn anh nhắc đến việc này làm gì? Ảnh hưởng đến khẩu vị của em đấy có biết không?”

Lam Thiên Hạo lấy giấy lau khóe miệng: “Anh ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”

“Tôi cũng ăn xong rồi.” Lâm Thiến ngay lập tức đặt thìa xuống, cô không muốn rời xa Lam Thiên Hạo lúc này.

“Anh đi gặp bạn, mọi người cứ chơi đi!” Lam Thiên Hạo nói xong liền bỏ bọn họ lại rồi rời đi.

Lam Sơ Niệm nhìn phần kem còn lại, cô cảm thấy nếu không ăn hết thì thật là có lỗi với kem ngon như này nên nói với Lâm Thiến: “Lâm Thiến, đợi mình ăn xong đã.”

Lâm Thiến tất nhiên cũng rất kiên nhẫn, cô ta chống tay cằm nhìn Lam Sơ Niệm ghen tị: “Sơ Niệm, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu!”

“Ngưỡng nộ với mình cái gì cơ?” Lam Sơ Niệm chớp mắt hỏi.

“Ngưỡng mộ vì cậu có một người anh trai dịu dàng như vậy!

Như mình ở nhà chỉ có một mình, cũng không có anh trai yêu thương mình.” Lâm Thiền là đang muốn lấy lòng Lam Sơ Niệm.

Nhưng Lam Sơ Niệm lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô vội vàng lắc đầu nói: ‘Không không, anh trai mình không phải người như các cậu nghĩ đâu, anh ấy ở nhà rất nghiêm khắc, quản mình mọi việc, cậu nhìn xem vừa nãy mình ăn kem cũng bị anh ấy quản.”

*Đó là vì anh ấy lo lắng cho cậu!”

Lam Sơ Niệm chỉ muốn nói rằng cuộc sống ở dưới tầm mắt của anh trai mỗi ngày thật sự rất mệt mỏi!

Lâm Thiến nghĩ rằng lúc này Lam Sơ Niệm đang ăn kem, nếu như có thê có cơ hội nói chuyện riêng cùng Lam Thiên Hạo, nói không chừng còn có thể có số điện thoại của anh, vậy sau này không phải là sẽ có cơ hội có một đêm vui vẻ với nhau hay sao?

“Sơ Niệm, cậu cứ ăn đi tôi đi tìm Mạn Ni, tôi sợ cậu ấy tưởng rằng chúng ta đi rồi.”

“Được! Cậu cứ đi đi!” Lam Sơ Niệm gật đầu, Lâm Thiền vừa rời đi cô cầm điện thoại định chơi trò chơi thì nhìn thấy tin nhắn của Trang Noãn Noãn, cô vội vàng gọi điện thoại.

“Alo! Sơ Niệm.” Giọng nói Trang Noãn Noãn ở đầu dây bên kia truyền đến.

“Noãn Noãn, sao cậu lại trở về một mình rồi, cậu đang ở đâu?

Về nhà an toàn rồi chứ?”

“Ừ! Mình về nhà an toàn rồi, cậu cứ chơi đi.” Trang Noãn Noãn mỉm cười nói, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK