Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 867: Được Tỏ Tình

Buổi tối ở nông thôn rất yên tĩnh, hai người lớn tuổi bình thường ngủ rất sớm, hơn chín giờ đã được coi là muộn rồi, bà Tả bước ra sân nói với cháu gái: “Noãn Noãn, chúng ta buồn ngủ rồi nên đi ngủ trước đây, bà đun nước nóng cho hai đứa rồi, lát nữa các cháu tắm đi! Ở sau sân ấy, tự đi vào múc nhé.”

Trang Noãn Noãn vâng một tiếng rồi đứng dậy nói: “Bà ngoại, hai người đi ngủ đi ạ! Chúng cháu sẽ tự làm.”

Hai bà cụ ngủ trong phòng cũ, Trang Noãn Noãn cùng Kiều Mộ Trạch ngủ ở một căn phòng nhỏ khác, Trang Noãn Noãn có thói quen khi ra ngoài sẽ đem theo khăn mặt và khăn tắm cá nhân, lúc này cô nghĩ ở đây chắc chắn sẽ không sử dụng được.

Cô nghĩ người đàn ông bên cạnh nhất định là ở sạch sẽ!

“Nước đun sôi rồi, ở đây không giống với ở trong thành phố là có nước máy để tắm, ở đây là dùng nước giếng đun sôi, tôi có mang theo khăn mặt với khăn tắm, anh có muốn dùng của tôi không?” Trang Noãn Noãn hỏi anh.

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch không chút ghét bỏ, anh cong mày cười: “Được, vậy dùng của cô đi.”

Trang Noãn Noãn đứng dậy nói: “Vậy chúng ta mau đi tắm rồi ngủ sớm thôi.”

Hai người trở lại sân sau, ở đây ngăn cách với sân trước, Trang Noãn Noãn chuẩn bị một cái thùng lớn, cô vui vẻ mở nắp thùng ra, bên trong là một thùng nước đã được đun sôi, hơi nước nóng bóc lên.

Trang Noãn Noãn câm gáo múc nước ra, khi cô múc được nửa thùng thì đặt xuống dưới, đang chuẩn bị đưa tay bê lên.

“Để tôi.” Người đàn ông thấp giọng nói, lên trước nhắc nửa thùng nước lên, bên cạnh có một phòng tắm nhỏ để tắm rửa, cánh cửa ở nông thôn đều là cửa gỗ, bên ngoài còn có thêm một tắm rèm.

Trang Noãn Noãn quay sang nói với anh: “Anh tắm trước đi!”

“Em tắm trước đi.” Kiều Mộ Trạch không muốn tranh với cô. Trang Noãn Noãn cũng không khách khí, quay trở lại phòng lấy một bộ đồ ngủ, đợi lúc cô ra thì phát hiện người đàn ông đang đút một tay vào túi quần đứng dưới ánh trăng, thân hình cao lớn mạnh mẽ của anh khiến cô tưởng tượng đến những quý công tử oai phong tiêu sái thời cổ đại.

Cô nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Đằng sau truyền đến tiếng nước, Kiều Mộ Trạch thu lại ánh nhìn xa xăm của mình, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy tiếng nước truyền ra dưới ánh đèn vàng mờ ảo bên trong phòng tắm.

Anh nghe thêm vài tiếng nữa liền cảm thấy thân thể có chút căng cứng, yết hầu không khống chế được mà động.

Trang Noãn Noãn tắm được mười phút thì đi ra, mặc một bộ đồ ngủ màu vàng, dáng vẻ xoã tóc của cô ở dưới ánh trăng, mang theo một loại hơi thở trẻ con.

Cô đưa thùng đến trước mặt anh: “Của anh này, tôi treo khăn tắm ở bên trong rồi, anh đi tắm đi!”

Nói xong cô có chút xấu hổ liền nhanh chóng chạy về phòng của mình, dù sao nam nữ cũng có khác biệt, hơn nữa lúc cô vừa mới tắm xong cũng không có thói quen mặc áo ngực.

Hai mươi phút sau, cô nghe thấy tiếng mở rèm của Kiều Mộ Trạch ở phòng đối diện bước vào, chắc là tắm xong rồi.

Kiều Mộ Trạch mặc một bộ đồ ngủ nằm trên giường, mặc dù căn phòng đơn giản nhưng trong mắt anh lại hiện lên vẻ hài lòng.

Vừa rồi dùng khăn mặt với khăn tắm của cô, mặc dù anh cũng không có ý nghĩ đen tối gì nhưng không thể không nói, anh rất thích mùi hương đồ dùng của cô.

Bất giác thời gian đã đến mười rưỡi, Trang Noãn Noãn nằm trên giường cũng không ngủ được, bởi vì Kiều Mộ Trạch đang ngủ ở phòng đối diện, hơn nữa hai người chỉ cách nhau một tắm rèm.

Cảm giác này khó để hình dung, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có một loại xấu hỗ không tên.

Trong không gian yên tĩnh như này, bất kể là âm thanh của tiếng gió thổi hay tiếng cỏ động thì đối phương cũng đều có thể nghe thấy.

“Chíp chíp…” Đột nhiên Trang Noãn Noãn nghe thấy có thứ gì đó kêu lên.

Âm thanh này giống như… Trang Noãn Noãn bị dọa sợ nhanh chóng ngồi dậy ôm chặt đầu gối mình, âm thanh này rõ ràng là tiếng chuột kêu.

“Chíp chíp…” Âm thanh ngày càng lớn, hơn nữa còn ở ngay trên đầu cô.

Cô lập tức ngắng đầu liền nhìn thấy một bóng đen trên trần nhà đột nhiên lao xuống, trực tiếp rơi trên chăn của cô.

“AI” Trang Noãn Noãn kìm nén sự sợ hãi, cuối cùng vẫn biến thành tiếng hét kinh hãi.

Dường như cùng lúc đó, người đàn ông phía đối diện cũng lập tức lao tới, bật đèn phòng, nhìn thấy cô gái đang run rẫy sợ hãi, anh vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

“Có… có chuột.” Trang Noãn Noãn run rẫy đưa tay chỉ về phía bóng đen biến mắt.

Kiều Mộ Trạch nhìn khuôn mặt trắng bệch sợ hãi của cô, anh không khỏi có chút buồn cười: “Ở đây là nông thôn, loại chuột như này không phải là chuyện thường gặp hay sao? Có gì đâu mà phải sợ?”

Nhưng đối với Trang Noãn Noãn mà nói, đây không phải là chuyện vui vẻ gì mà là cô sợ đến mức toàn thân run rẫy lạnh toát.

“Anh nói xem còn có chuột vào trong này nữa không?”

Trang Noãn Noãn sợ hãi nhìn người đàn ông.

“Em sợ đến vậy sao?” Kiêu Mộ Trạch nhìn dáng vẻ của cô chắc chắn là không dám ngủ một mình nữa.

“Sợ chứ! Anh không sợ sao?” Hiện tại trong lòng Trang Noãn Noãn vẫn còn ám ảnh nỗi sợ hãi con chuột rơi xuống lúc nãy.

“Tất nhiên là không sợ rồi.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch bình tĩnh nói. Trang Noãn Noãn cắn môi, lúc này mà đi làm phiền bà ngoại thì chắc chắn sẽ không hay, hơn nữa bà ngoại và bà nội cũng ngủ chung một phòng, chỉ có hai chiếc giường như này, cộng thêm việc muộn như vậy rồi, cô lập tức nắm tay của người đàn ông cầu cứu nói: “Tôi có thể ngủ ở phòng anh được không?”

So với người đàn ông này thì cô càng sợ cảm giác con chuột đột nhiên chui vào giường.

Kiều Mộ Trạch mím môi mỏng, anh tất nhiên là hoan nghênh cô ngủ cùng mình rồi.

“Em chắc chắc là không muốn ngủ một mình?” Giọng Kiều Mộ Trạch có chút khàn khàn, chẳng lẽ người phụ nữ này không sợ anh sao?

Lúc này Trang Noãn Noãn nào có nghĩ nhiều được đến thế. Cô lắc đầu cực kỳ chắc chắn nói: “Tôi sợ ngủ một mình, tôi biết giường không lớn nên sẽ chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường của anh thôi, không làm phiền đến anh đâu.”

“Chíp chíp…” Tiếng chuột kêu phát ra từ một góc nhỏ, giống như nó sắp từ góc nhỏ đó chui ra vậy.

Trang Noãn Noãn vội vàng xuống giường, một đôi tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt người đàn ông, một đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh tìm bóng dáng con chuột.

Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô đã sợ thành dáng vẻ như này.

nên đưa tay dẫn cô ra khỏi phòng, Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy ở bên cạnh anh có cảm giác cực kỳ an toàn.

Sau khi tắt đèn phòng cô, Trang Noãn Noãn bước vào phòng của anh, giường của anh rộng hơn một chút.

Mặc dù nó được bao phủ bằng những chiếc màn hoa, nhưng lại rất bằng phẳng.

Trang Noãn Noãn ở cùng một phòng với người đàn ông này mới cảm thấy có chút xáu hổ. Cô đứng cạnh anh có chút lúng túng, vội vàng che trước ngực mình nhìn chiếc giường nhỏ, không biết phải ngủ như thế nào.

“Em ở ngủ ở bên trong đi.” Kiều Mộ Trạch chỉ chỗ gần tường.

Trang Noãn Noãn gật đây rồi trèo qua đó, thân hình mảnh khảnh nằm chiếm một góc nhỏ.

Kiều Mộ Trạch nhìn thấy cô nằm xong anh cũng nằm xuống gối lên tay.

Thân hình cao lớn của anh chiếm gần hết giường, lúc này giữa bọn họ cũng chỉ cách nhau một bàn tay, chỉ cần quay.

người liền có thể chạm vào đối phương.

*Em có muốn tắt đèn không?” Kiều Mộ Trạch thấp giọng hỏi.

Trang Noãn Noãn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Tạm thời đừng tắt có được không? Tôi sợ con chuột đó lại chạy qua đây.”

“Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.” Kiều Mộ Trạch thấp giọng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Lúc này Trang Noãn Noãn cũng đang gối lên tay, một khuôn mặt như ngọc nhìn anh.

Hô hấp của Kiều Mộ Trạch không khỏi gấp rút, anh đột nhiên có một suy nghĩ khiến anh muốn nói ra.

“Trang Noãn Noãn.”

*Hử?” Trang Noãn Noãn chớp mắt nhìn anh, nhìn vào đôi môi quyền rũ đợi xem anh muốn nói cái gì.

“Anh thích em.” Lời nói nghiêm túc vang lên trong căn phòng nhỏ.

Đôi mắt trong suốt của Trang Noãn Noãn đột nhiên mở to, rõ ràng là được tỏ tình, mà cô lại giống như bị doạ sợ, chớp đôi mắt bối rối nhìn anh.

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch giống như tấm lưới dày đặc, nhót cô vào trong không cho phép cô có bắt kỳ trốn tránh nào.

“Em có thích anh không?” Kiều Mộ Trạch trực tiếp hỏi.

Trong đầu Trang Noãn Noãn lúc này hoang mang, biến thành một mớ hỗn độn, căn bản không biết đang nghĩ cái gì.

“Em không thích anh sao?” Đáy mắt Kiêu Mộ Trạch nhanh chóng phủ lên sự mắt mát, thất vọng.

Trang Noãn Noãn không khỏi hoảng loạn, vội vàng nói: “Tôi… Tôi không ghét anh.”

Khuôn mặt tuần tú của Kiều Mộ Trạch đột nhiên tiến lại gần cô: “Vậy thì là thích anh rồi?”

Trang Noãn Noãn tim đập thình thịch, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng vì hơi thở nóng bỏng của anh, cô đột nhiên cảm thấy con chuột hình như cũng không còn đáng sợ như vậy nữa, cô có thể khắc phục được…

Cô có thể trở về phòng của mình không? Nếu không cô sắp không chịu nổi nữa: “Tôi…” Trang Noãn Noãn nuốt nước bọt, dưới ánh đèn đôi môi đỏ mọng giống như trái dâu tây háp dẫn, từng chút một cuốn lấy trái tìm người đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK