Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 713: Trở Nên Bá Khí

“Tôi không có gì để nói với anh hết.” Kỷ An Tâm lùi lại một bước, lộ vẻ đề phòng.

“Có trẻ nhỏ ở đây, chúng ta đừng cãi nhau được không? Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện.” Hoắc Kỳ Ngang nói.

“Anh không chuyên tâm mà làm cái chức phó tổng thống của anh đi, tại sao luôn ám lấy tôi? Tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi không có hứng thú gì với những chuyện trong quá khứ của anh.” Kỷ An Tâm nhướng mày, tỏ rõ thái độ.

“Cho anh mười phút, hết mười phút anh sẽ đi ngay.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.

Đúng lúc này, có một đôi vợ chồng hàng xóm bước ra, nhìn bọn họ với vẻ kỳ quái.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn Kỷ An Tâm với vẻ khẩn cầu, mong cô sẽ mời anh vào.

Kỷ An Tâm không hiểu sao lại thấy mềm lòng, cô nghiến răng nghiền lợi, giờ nếu đã không thể đuổi anh ta đi, thì phải xem xem anh ta sẽ nói gì!

Hơn nữa con gái cũng đứng bên cạnh, cô không muốn tranh cãi gì trước mặt con bé.

“Được rồi, 10 phút.” Kỷ An Tâm nói xong liền xoay người mở cửa, sau khi đưa con gái vào, cô ngồi xuống nói: “Hiểu Hiểu, con về phòng chơi trước được không? Mami có chuyện cần giải quyết. “

“Mami ơi, mẹ đừng mắng chú này được không.” Cô bé hiểu chuyện mà khuyên bảo.

Kỷ An Tâm giật mình, con gái cô cũng nhìn ra, cô có ác cảm với người đàn ông này sao?

“Được rồi, mẹ không mắng chú ấy, con vào đi! Muốn xem TV thì tự mình bật nhé.”

“Vâng! Vậy con đi xem phim hoạt hình ạ.” Cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu vui vẻ bước vào phòng.

Kỷ An Tâm đóng cửa phòng con gái, vòng tay trước ngực, nhìn chằm chằm người đàn ông không mời mà tới với thái độ phòng bị, cúi đầu nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Nói! Khi hết mười phút, vui lòng rời đi.”

Hoắc Kỳ Ngang trái tim đau nhói, giờ nói chuyện với cô, cô cũng không cho anh thêm một phút đồng hồ sao?

“An Tâm…”

“Vui lòng gọi tôi là Kỷ An Tâm, hoặc gọi tôi là cô Kỷ.” Kỷ An Tâm sửa lại cách xưng hô của anh.

Tim Hoắc Kỳ Ngang lại đập mạnh, anh cắn chặt môi đôi mỏng: “Anh có chuyện cần nói rõ với em.”

Kỷ An Tâm cười chế nhạo, chờ anh nói.

“Anh biết tại sao 5 năm trước em đột nhiên biến mắt hoàn toàn, không bao giờ xuất hiện lại nữa, em cố tình tránh mặt anh, khiến anh lật tung khắp mọi nơi mà không tìm thấy em.”

Đôi mắt Kỷ An Tâm lóe lên tia oán hận, cô giả bộ thờ ơ nói: “Anh muốn nói cái gì?”

“Năm năm trước, trong một lần say, Lý Tú Viên đến tìm anh, anh đã nhằm cô ta là em, anh ôm cô ta, anh chỉ ôm cô ta vì nghĩ rằng anh đang ôm em.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ hối hận và áy náy.

Kỷ An Tâm trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh giải thích chuyện này có ý nghĩa gì không?”

Hoắc Kỳ Ngang lập tức bước tới trước mặt cô, thở hỗn hễn nói: “Có, anh muốn em biết rằng từ đầu đến cuối anh chỉ có một người phụ nữ là em. Anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào ngoại trừ em.”

Khi Kỷ An Tâm thấy anh ta tiến đến gần cũng bắt đầu thở gấp, cô lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh, bởi vì ngay khi người đàn ông này đến gần, não cô trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.

Cô phải thừa nhận rằng ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn còn mãnh liệt.

Lời nói của anh lúc này càng khiến cô cảm thấy bối rối, cô nói: “Những gì anh nói bây giờ đối với tôi không có ý nghĩa gì, anh đi đi!”

“Anh biết tại sao 5 năm trước em đột nhiên biến mắt hoàn toàn, không bao giờ xuất hiện lại nữa, em cố tình tránh mặt anh, khiến anh lật tung khắp mọi nơi mà không tìm thấy em.”

Đôi mắt Kỷ An Tâm lóe lên tia oán hận, cô giả bộ thờ ơ nói: “Anh muốn nói cái gì?”

“Năm năm trước, trong một lần say, Lý Tú Viên đến tìm anh, anh đã nhằm cô ta là em, anh ôm cô ta, anh chỉ ôm cô ta vì nghĩ rằng anh đang ôm em.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ hối hận và áy náy.

Kỷ An Tâm trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nghiến răng nghiến lợi: “Anh giải thích chuyện này có ý nghĩa gì không?”

Hoắc Kỳ Ngang lập tức bước tới trước mặt cô, thở hỗn hễn nói: “Có, anh muốn em biết rằng từ đầu đến cuối anh chỉ có một người phụ nữ là em. Anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào ngoại trừ em.”

Khi Kỷ An Tâm thấy anh ta tiến đến gần cũng bắt đầu thở gấp, cô lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh, bởi vì ngay khi người đàn ông này đến gần, não cô trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.

Cô phải thừa nhận rằng ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn còn mãnh liệt.

Lời nói của anh lúc này càng khiến cô cảm thấy bối rối, cô nói: “Những gì anh nói bây giờ đối với tôi không có ý nghĩa gì, anh đi đi!”

Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên đưa tay ra, muốn chạm vào mặt cô.

Kỷ An Tâm lại trốn tránh, nhưng anh vẫn bá đạo mà ôm lấy khuôn mặt của cô, khát khao mãnh liệt đã bị đè nén suốt năm năm khiến anh cúi xuống, hôn cô.

Kỷ Anh Tâm không tránh được, đành để anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Kỷ An Tâm lập tức vươn tay muốn đẩy anh ra, Hoắc Kỳ Ngang lùi lại một bước, ánh mắt nhìn chặt vào dáng vẻ đang hồn hển của cô.

“Khốn nạn.” Kỷ An Tâm nhỏ giọng nguyền rủa.

“Anh nhớ em, anh cũng yêu em nữa, An Tâm, chúng ta bắt đầu lại nhé.”

“Ai bắt đầu lại với anh chứ.” Kỷ An Tâm nghiền răng định phản bác, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng.

“Nếu em không tin những chuyện đã xảy 5 năm về trước, anh có thể bảo Lý Tú Viên đến giải thích cho em, rằng cô ta giờ đã là một người mẹ, cô ta vẫn rất cảm thấy có lỗi về chuyện này vì đã làm tổn thương em.”

Kỷ An Tâm quay lưng lại, cảnh tượng năm năm trước quả thực là khiến cô đau nhất, Lý Tú Viên và anh yêu nhau, làm người ta đau lòng hơn bắt kỳ lời nói cay nghiệt nào.

Cho dù giờ phút này Kỷ An Tâm tin anh, nhưng bây giờ cô đã có con gái, sao có thể để con gái trở về Hoắc gia lạnh lùng kia?

Vì vậy, dù người đàn ông này có giải thích ngàn vạn lần cô cũng không thể tha thứ cho anh, cô nhát định không thể tha thứ cho anh, chỉ có cách này anh mới có thể rời khỏi thế giới của cô và con gái.

“Tôi không tin anh.” Kỷ An Tâm bình tĩnh nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Kỳ Ngang trở nên lo lắng và không biết làm sao, anh nắm chặt tay, lộ rõ vẻ gấp rút trong lòng: “Vậy phải làm sao để em tin anh? Em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm cho em, chỉ cần em tin anh.”

“Được rồi, anh đã nói là không phản bội tôi. Lý Tú Viên có thể làm chứng đúng không? Nếu cô ta giúp anh nói dối thì sao? Tôi nên tin tưởng anh như thế nào?” Kỷ An Tâm lạnh lùng hỏi.

Một tia đau đớn hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang: “Anh có thể thề là cho dù có say, anh cũng sẽ không phản bội em.”

“Nhưng chính anh đã nói, anh nhằm cô ta là tôi.” Trái tim của Kỷ An Tâm thắt lại, chẳng có bất kỳ cách nào có thể giải thích được chuyện đó.

Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu, trong lòng anh tin chắc chắn cho dù trong cơn mở kia dù có nhằm Lý Tú Viên là cô, anh cũng tuyệt đối không có gì với cô ta.

Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, ngoài cái ôm đó ra, khi tỉnh lại, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, còn Lý Tú Viên ở đó, chỉ chăm sóc anh. Nhưng bây giờ vấn đề này đã rất khó để giải thích.

“Anh thề, nếu anh phản bội em, anh chết không toàn thây.”

Hoắc Kỳ Ngang tự thề độc.

Trái tim Kỷ An Tâm nhói đau, cô lập tức quay đầu phản bác lại anh: “Tôi không muốn anh thề thốt gì cả, tôi chỉ cần anh bước ra khỏi cuộc sống của tôi.”

“Tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?” Hoắc Kỳ Ngang nheo mắt đau lòng, “Nếu như em lo về chuyện ba anh, không sao đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh em một lần nữa, anh nguyện từ bỏ tất cả những thứ hiện tại, bao gồm cả địa vị của anh.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang kiên định nhìn cô.

Kỷ An Tâm giật mình, cô bật cười: “Phó tổng thống Hoắc, tôi không phải là tôi của 5 năm trước. Anh nghĩ nếu anh còn không còn địa vị, tôi còn để ý tới anh sao?”

Vẻ mặt của Hoắc Kỳ Ngang căng thẳng.

“Với địa vị của tôi bây giờ không phải thứ mà đàn ông bình thường có thể có được. Cho dù ngài phó tổng thống là anh vẫn theo đuổi tôi với tư cách là phó tổng thống. Tôi còn phải cân nhắc lại.” Kỷ An Tâm nhướng mày tỏ vẻ tự tin.

Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên vô cùng chua xót, hiện tại anh thật sự rất đau lòng.

Từ bỏ tất cả mọi thứ sẽ không xứng với cô ấy, nhưng không từ bỏ tất cả mọi thứ sẽ không thể hiện sự chân thành của anh.

“Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi rất tội nghiệp.

Kỷ An Tâm chỉ tay ra cửa: “Rời khỏi nhà của tôi.”

“Em …” Hoắc Kỳ Ngang lưu luyến không muốn rời đi, anh cười khổ: “Có thể để anh ở lại một lúc không? Coi như anh đang quan tâm tới đời sống của nhân dân?”

Kỷ An Tâm không nói nên lời với anh.

“Tôi không đủ khả năng để Phó Tổng thống ngài ở đây.” Kỷ An Tâm không muốn anh ở lại, bởi vì con gái đang ở đây, nếu anh phát hiện ra điều gì đó sẽ không hay.

“An Tâm…” Hoắc Kỳ Ngang ánh mắt buồn nhìn cô.

Kỷ An Tâm nghiền răng, không muốn bị ánh mắt của anh đánh bại, không muốn vì anh mà mềm lòng.

“Không được là không được, hết mười phút rồi, anh nói được phải làm được.” Nói xong, Kỷ An Tâm bước tới cửa, mở cửa bảo anh rời đi.

Hoắc Kỳ Ngang thở dài bước ra cửa, khi đi ngang qua, ánh mắt anh trìu mến nhìn cô.

Kỷ An Tâm nhàn nhạt nói: “Đừng nhìn, có nhìn nữa chúng ta cũng không có cơ hội nữa đâu.”

*Nếu anh theo đuổi em lần nữa thì sao?” Hoắc Kỳ Ngang nói.

Kỷ An Tâm kinh ngạc nhìn anh chằm chằm: “Anh nói cái gì?”

“Anh sẽ lại theo đuổi em, với tư cách là phó tổng thống.” Đôi mắt Hoắc Kỳ Ngang lộ ra bá khí của một người đàn ông.

“Anh…”

“Chỉ cần em chưa kết hôn với người đàn ông nào thì anh vẫn còn cơ hội, phải không?” Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.

Kỷ An Tâm không ngờ người đàn ông này thực sự nghiện đeo bám rồi.

“Không, tôi sẽ không đồng ý.” Kỷ An Tâm nghiến răng từ chối rõ ràng.

“Vậy thì anh sẽ theo đuổi em cho đến ngày em đồng ý.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền xoay người rời đi, không cho cô cơ hội từ chối.

Kỷ An Tâm nhìn anh đi về hướng thang máy, cô lập tức nhíu chặt mày, người đàn ông này là thật sao?

Sau khi anh đi, trong lòng Kỷ An Tâm rất phức tạp và bối rồi.

Những lời thề độc ban nãy anh nói, khiến cô lo lắng cho anh.

Thực sự sợ anh sẽ chết không đàng hoàng.

Chuyện gì vậy? Rõ ràng là oán hận người đàn ông này vô cùng, mà còn lo lắng cho anh?

Kỷ An Tâm thở dài, không bao giờ lo lắng cho anh ta nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK