Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 909: Vững Tin Anh.

Trang Noãn Noãn cuộn tròn người lại, trong hành lang, thân hình Kiều Mộ Trạch đang đi về phía này, Dương Lệ vẫn đang chờ anh.

“Kiều tổng.” Dương Lệ tiến lên một bước.

“Sao vậy?” Kiều Mộ Trạch trong lòng đột nhiên xiết lại: “Noãn Noãn đi rồi?”

“Không phải, vừa rồi Kiều phó tổng đến một chuyền, ông Ấy ở trong phòng với Trang tiểu thư một lúc, vừa nãy tôi vào đưa nước trà, phát hiện cảm xúc của Trang tiểu thư vô cùng sa sút.” Dương Lệ nói theo sự thật.

Lông mi Kiều Mộ Trạch bỗng nhiên vặn lại, người chú này đến nói gì với Noãn Noãn?

“Ông ấy ở lại khoảng bao lâu?”

“Đại khái khoảng tầm năm phút đi!”

Kiều Mộ Trạch đẩy cửa đi vào, đúng lúc Trang Noãn Noãn vẫn đang trong tư thế ôm chặt lấy bản thân mình, giống như trong ngày thu ấm áp này mà cả cơ thể cô lại vô cùng lạnh lẽo vậy.

Trang Noãn Noãn ngẳng đầu lên nhìn thấy anh đi đến, lập tức luống cuống buông cánh tay đang ôm chặt nhau ra, theo bản năng túm túm lấy đầu gối.

Kiều Mộ Trạch thấy dáng vẻ này của cô, không hiểu đau lòng, chú đã nói với cô những gì? Đột nhiên khiến cô từ dáng vẻ tự tin của buổi sáng, trở thành dáng vẻ hoang mang thất thần này?

“Nhìn thấy chú của anh rồi? Hai người đã nói những gì?”

Kiều Mộ Trạch trầm giọng hỏi.

Trang Noãn Noãn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, dáng vẻ nói dối này của cô, đến một đứa trẻ cũng không bằng.

Kiều Mộ Trạch ngồi vào bên cạnh cô, ngồi sát cạnh cô, hô hấp của Trang Noãn Noãn có chút cứng lại, tất cả những biểu cảm nhỏ bé của cô đều đang nói lên, cô muốn cách xa anh 1 chút.

Kiều Mộ Trạch khẽ cắn môi mỏng, cánh tay khỏe khoắn, ôm chặt cô vào trong lòng: “Đừng quan tâm chú anh nói với em những gì, đừng tin chú ấy.”

Trang Noãn Noãn khẽ giật mình, ngẳng đầu nhìn anh: “Vì sao?”

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch nghiêm túc mà thâm thúy nhìn cô chăm chú: “Noãn Noãn, từ giờ trở đi, bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa em chỉ cần tin tưởng một người là anh là đủ rồi.”

Trang Noãn Noãn trừng mắt nhìn: “Thế nhưng em không muốn tổn thương anh, còn có người nhà của anh.”

Kiều Mộ Trạch nghe xong, liền biết Kiều Huy Dương đã tẩy não cô rồi, anh từng bước từng bước moi ra những lời mà ông ta nói: “Sao em lại tổn thương đến người nhà của anh?”

“Ba mẹ của anh chắc chắn là mong anh có thể tìm được một người bạn gái môn đăng hộ đối, không phải là người có gia thế bối cảnh giống như em, em… không xứng với anh.” Trang Noãn Noãn nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống.

Loại điều kiện này, cô đúng là không có cách nào.

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên một vòng hàn ý, người chú này đến cùng là có ý gì? Vậy mà lại chạy tới nói những lời tàn nhẫn như vậy với người phụ nữ của anh, cho dù là xứng hay không xứng, cũng không phải là do anh nói mà được, ông ta thích quản chuyện không đâu như vậy sao?

Kiều Mộ Trạch cười lạnh nói: “Em cảm thấy với điều kiện bây giờ của anh, lẽ nào đến cả người con gái mà anh thích anh cũng thể lựa chọn hay sao? Nếu như có ai nói với em, em không xứng với anh, vậy thì em bảo người đó đến hỏi thẳng anh, xứng hay không xứng, không phải người ta nói là được, mà là anh nói mới tính.”

“Thế nhưng mà… Chỗ ba mẹ anh thì sao? Anh không thể không quan tâm đến cảm giác của hai bác chứ?” Trang Noãn Noãn lo lắng nhất, chính là sự tồn tại của cô ảnh hưởng đến tình cảm của anh và người nhà.

Kiều Mộ Trạch an ủi: “Đừng lo lắng, anh đã hỏi qua ba mẹ anh rồi, ba mẹ đã đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau.”

Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh: “Thế nhưng mà…

vừa nãy chú anh nói… hai bác không đồng ý.”

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên một vòng giận dữ: “Ông ta đúng là thích lo chuyện bao đồng, ba mẹ anh còn chưa nói gì, ông ta đã chạy đến nói năng lung tung với em ri.”

Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn anh, cũng có chút lo lắng cho quan hệ của anh và chú anh.

Kiều Mộ Trạch cảm nhận được, đưa tay vuốt sau gáy cô: “Có phải em cảm tháy anh không tôn trọng trưởng bồi hay.

không?”

Trang Noãn Noãn chỉ là rủ mắt xuống, nào dám nói anh như vậy?

Kiều Mộ Trạch cũng không cảm thấy lạ, người ngoài cũng không biết quan hệ trong gia đình anh, chỉ coi bọn anh thực sự là quan hệ ruột thịt.

“Người chú này của anh vẫn luôn vì chuyện của công ty mà oán hận người nhà của anh, thậm chí vụ án lúc nhỏ anh bị bắt cóc mà chưa tìm được hung thủ, xém chút đã lấy mạng của anh, anh cũng đang nghi ngờ là do ông ta làm.”

Trang Noãn Noãn không dám tin nhìn anh: “Nhưng ông ấy là chú của anh.”

“Ở trước mặt lợi ích, tầng quan hệ này của bọn anh, không đáng nhắc đến, vậy nên ban nãy ông ta nói gì với em, em cứ quên đi, bởi vì người à em nên tin không phải là người ngoài mà là anh.” Kiều Mộ Trạch cúi người xuống trán đụng vào trán cô.

“Chỉ có anh.” Anh lại bá đạo ra lệnh.

Cảm xúc vừa rồi của Trang Noãn Noãn, bởi vì lời của anh, đôi mắt tin tưởng vững chắc của anh, mà chậm rãi biến mắt, cô đưa tay ôm thật chặt cổ của anh, chôn mặt ở trên lông ngực của anh: “Em tin tưởng anh, em sẽ luôn tin tưởng anh.”

Kiều Mộ Trạch hơi thở ra một hơi, thật ra anh còn có chuyện chưa nói với cô.

Kiều Huy Dương cũng là 1 trong những người mà anh hoài nghi, mà hôm nay Kiều Huy Dương đến đây nói với cô nhiều chuyện như vậy, là có mục đích gì?

Chẳng lẽ ông ta thực sự có lòng tốt suy nghĩ cho ba mẹ sao? Quan hệ của anh và ba mẹ trở nên xấu đi, chắc cũng là chuyện mà ông ta vui nhất đi.

Anh nói những chuyện này với Trang Noãn Noãn, mục đích chắc là muốn để cho cô rời khỏi anh, điều này đối với ông ta mà nói thì không hề có chỗ tốt nào.

“Mạng của em là do anh cứu về, cả đời này của em đều là của anh.” Trang Noãn Noãn ở trong ngực của anh, thì thào lên tiếng.

Trong đầu Kiều Mộ Trạch, lập tức nghĩ đến chuyện lần trước Trang Noãn Noãn kém chút gặp nạn, vừa rồi chỗ mà anh không nghĩ ra, lập tức có một sợ dây được kéo ra, nối chúng lại với nhau.

Trang Noãn Noãn rời khỏi anh, sẽ có chỗ tốt cho ai?

Đương nhiên là có lợi cho người ở sau lưng muốn mạng của cô rôi.

Mà Kiều Huy Dương nói nhiều với Trang Noãn Noãn như: vậy, chính là buộc cô rời khỏi anh, chẳng lẽ ông ta có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô?

Kiều Mộ Trạch hôn trán cô: “Anh không muốn mạng của em, anh muốn em.”

Khuôn mặt tái nhợt hồi lâu của Trang Noãn Noãn, bởi vì câu nói này mà đỏ lên.

Hô hấp của Kiều Mộ Trạch cũng có chút gấp rút, cúi đầu xuống, chuẩn bị tìm lấy môi của cô, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, đáy mắt của anh hiện lên một vòng ảo não. Trang Noãn Noãn không khỏi phốc một tiếng, cười rồi nhanh chóng ngồi ra khỏi lòng anh.

“Vào đi.” Kiều Mộ Trạch nói với người ngoài cửa.

Người mở cửa đi vào là Dương Lệ, cô cảm giác đư: không khí ở bên trong, hơi có chút lúng túng hỏi tổng, đã đặt xong vị trí của nhà hàng rồi.”

“Ừm!” Kiều Mộ Trạch gật đầu.

Dương Lệ nhanh chóng đóng cửa đi ra, Trang Noãn Noãn đứng người lên: “Chúng ta đi ăn cơm trưa đi!”

Dáng người cao lớn của Kiều Mộ Trạch đột nhiên lại gần, nhịp tim của Trang Noãn Noãn đập nhanh hơn máy phần, chỉ nghe thấy anh tức giận nói: “Vừa nãy là em cười anh?”

“Em… em không có.” Trang Noãn Noãn cắn môi đỏ, vẻ mặt còn muôn cười nữa.

Nhưng anh lần này cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, Trang Noãn Noãn lập tức lui lại hai bước, thân thể liền dán vào cửa sổ, cô bị dọa đến theo bản năng ôm lấy anh, mà đây vừa hay lại cho anh cơ hội hôn cô.

Kiều Mộ Trạch không nghĩ tới, dồn cô đến chỗ cửa sổ, sẽ làm cô sợ đến mức ôm chặt anh như vậy, mặc dù có chút ác ý muốn cảm nhận sự chủ động của cô.

Nhưng vẫn cẩn thận ôm cô đến cạnh ghé sofa, không để cô sợ độ cao quá mức.

Trang Noãn Noãn đúng là không cách nào đối mặt, cửa số sau cô, loại cửa sổ sát đất trong suốt này, sẽ khiến cô có cảm giác như mình lúc nào cũng có thể bị rơi xuống vậy.

Sau khi anh trừng phạt xong, liền đi về phía nhà hàng, trên đường, Trang Noãn Noãn nhận được điện thoại của Lam Sơ Niệm, công ty vừa công bố tin nhóm nhạc của các cô bị giải tán, bây giờ trên mạng đang bàn tán xôn xao.

Chu Đào mặc dù cũng rất muốn giữ lại một chút thanh danh cho hai người Diệp Mạn Ni, nhưng là, Kiều Mộ Trạch rõ ràng không muốn cho hai người đó mặt mũi, Chu Đào cũng không thể bảo vệ bọn họ.

Trực tiếp nói rõ trong tuyên bố, hai người Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền dùng thủ đoạn với thành viên khác trong nhóm, cộng thêm hãm hại, dẫn đến nhóm nhạc này bị giải tán.

Tuyên bố này vừa ra, fan hâm mộ liền tự động nhớ đến trong buổi họp mặt lần trước, Trang Noãn Noãn bị mắt tiếng, với một fan nam điên cuồng tranh cãi, trên mạng mọi người đêu đang điên cuồng thảo luận.

Thiện cảm đối với độ nhân phẩm của hai người Diệp Mạn Ni xuống dốc không phanh, điều này cũng khiến cho.

những lời công kích và mắng chửi của cư dân mạng giành cho hai người họ trở thành một khúc giao hưởng.

Lúc này hai người đang trốn ở trong căn hộ của Diệp Mạn Ni, nhìn dưới tuyên bố trên mạng, tám mươi phần trăm đều là mắng bọn họ, bọn họ liền cảm giác đời này khó mà đi lên được nữa.

“Quá ghê tởm, nhất định là Trang Noãn Noãn bảo Chu tổng cố ý bôi đen chúng ta.” Lâm Thiến chết cũng không chịu thừa nhận bản thân mình lại hư hỏng như vậy.

“Ai”

! Từ giờ trở đi, chúng ta giống như một con chuột cống chạy qua đường vậy, đi tới chỗ nào, cũng đều bị người mắng.” Diệp Mạn Ni tự giễu một câu.

Lâm Thiến không cam lòng nói: “Chẳng lẽ cả đời này chúng ta đều phải chịu như vậy?”

“Có Kiều Mộ Trạch ở đó, Trang Noãn Noãn thì thằm bên tai một chút thôi, anh ấy chắc chắn sẽ không để cho chúng ta bước vào giới âm nhạc nữa, sau này, chỉ có thể đến những quán bar nhỏ để hát lấy tiền!” Lần này tâm tình của Diệp Mạn Ni cũng ác liệt đến tận cùng.

“Trong tay chúng ta không phải còn có lời bài hát của hai bài sao? Chẳng lẽ không có ý định dùng?” Lâm Thiến có chút đáng tiếc hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK