Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374: Biết Được Sự Thật

Người cảnh sát già bên cạnh gật đầu nói: “Được! Cho cô cậu thêm chút thời gian.”

Đường Tư Vũ tức giận cả người run lên, cô có thể chịu nhục, nhưng không thể chịu được người khác nói con mình, huống chỉ là nguyền rủa cả nhà họ Hình của cô, cả người cô run rấy, sau lưng có tiếng đẩy cửa, ngay sau đó một cánh tay ôm lấy cô: “Đừng bị kích động, Tư Vũ, để anh hỏi bà ta vài câu.”

“Yo, Hình Liệt Hàn, kể cả cậu có tài giỏi, nhưng cũng không có kết thúc tốt đẹp đâu.” Bây giờ thấy ai Khưu Lâm cũng mắng.

“Khưu Lâm, tôi biết tại sao bác Đường lại lên cơn đau tim, bởi vì lúc đó bà và Lý Đức ngoại tình ngay trong phòng làm việc của bác ấy, bác Đường bắt gặp, đúng không?” Hình Liệt Hàn hỏi đầy khí phách.

Vẻ mặt kiên định, ổn trọng vừa rồi của Khưu Lâm như bị thứ gì đó đâm vào, bà ta trở nên hung ác, dữ tợn, hoảng loạn cúi đầu xuống, giống như khó có thể nhìn thẳng vào hai người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đường Tư Vũ cũng như nghẹt thở, cô tức giận nhìn chằm chằm Khưu Lâm, sau đó hỏi: “Bà lại dám ngoại tình với một người đàn ông khác trước mặt cha tôi?”

Khưu Lâm vốn lương tâm cắn rứt, lúc này đột nhiên muốn chọc giận Đường Tư Vũ, dù sao thời điểm phải chết cũng không còn xa, những gì đã làm bà ta có thể thừa nhận rồi, còn sợ mất mặt gì nữa? Nhìn vẻ mặt phẫn nộ không ngừng của Đường Tư Vũ, bà ta càng muốn chọc giận cô.

“Không sai, cha cô thật không may. Hôm đó tôi hẹn hò với Lý Đức trong phòng làm việc của ông ấy. Có lẽ cửa không đóng!

Cha cô không gõ cửa mà bước vào, vừa hay nhìn thấy tôi và người đàn ông khác bên nhau, cô nói xem, chỉ có thể tính là ông ấy xui xẻo! Vốn ra hôm đó ông ấy không bị đau tim chứ đừng nói là chết, nhưng tiếc là ông ấy tức giận, lên cơn đau “

tim.

“Lúc đó Lý Đức đang ở đấy, tại sao bà không đề hắn cứu cha tôi?” Đường Tư Vũ tức đỏ mắt, nghiến răng hỏi.

“Tôi muốn cứu! Nhưng ông ấy đã thấy tôi ngoại tình, tôi cứu ông ấy làm gì? Cứu cũng chỉ để ông ấy ly hôn tôi, đến lúc đó, nhất định đến nửa xu ông ấy cũng sẽ không cho tôi, cho nên, tôi và Lý Đức không làm gì cả, để ông ấy lỡ mắt cơ hội tốt nhất để được cứu. Hơn nữa Lý Đức là bác sĩ mỗ chính, ông ta có thể tùy ý khiến cha cô chết.” Khưu Lâm nói không chút hồ thẹn, áy náy.

Cảnh sát ở một bên nghe không lọt tai nữa: “Khưu Lâm, bà biết trong tay đang có hai mạng người.”

“Ba mạng, bốn mạng thì lại làm sao? Các người cứ bắn đi! Tôi còn sợ gì nữa?”

Khưu Lâm trợn mắt.

Đường Tư Vũ tức giận mắng: “Bà không phải con người! Bà còn không xứng làm người, ông ấy vẫn là cha đẻ của con gái bà đấy.”

“Nhưng trong mắt ông ấy vẫn chỉ luôn coi trọng cô, căn bản không coi trọng Y Y.

Ông ấy chỉ một lòng muốn bồi dưỡng cô, vậy ông ấy đặt Y Y trong mắt sao?”

“Việc trong nhà luôn do bà làm chủ, bà muốn Đường Y Y học cái gì mà không được?” Đường Tư Vũ híp đôi mắt đỏ, nói.

Hình Liệt Hàn lo lắng cho Đường Tư Vũ đang phát điên trong lòng anh, anh không nên để cô đến, bây giờ khi biết sự thật, trong lòng sợ rằng cô sẽ càng khó chịu hơn.

“Khưu Lâm, bà đắc ý gì? Bà không hồi hận một chút nào. Cho dù là để tích một chút đức cho con gái, cũng xin bà hãy làm việc mà một con người nên làm.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng cảnh tỉnh bà ta.

Quả nhiên, vẻ đắc ý của Khưu Lâm biến mắt ngay lập tức.

Hình Liệt Hàn không muốn để bà ta vui sướng: “Bà cưới Hình Nham. Hình Nham là người như thế nào bà còn không rõ sao. Con gái bà sẽ đi xin ông ta cứu bà.

Bà nghĩ xem ông ta sẽ đối xử với con gái bà như thế nào.”

Câu nói này chắc chắn dọa cho Khưu Lâm sợ hãi, bà ôm đầu như phát điên: “Không, Y Y đừng đi tìm ông ta, Hình Nham là tên khốn, ông ta sẽ không giúp mẹ… Y Y đừng đi tìm ông ta… Nhỡ đâu tên khốn đó…”

Lúc này, Hình Liệt Hàn kéo Đường Tư Vũ ra ngoài, để Khưu Lâm đang nồi điên ở lại đó, liên tục hét lên, lắm bẩm một mình, gần như phát điên.

Đường Tư Vũ bước ra khỏi phòng thẩm vấn với vẻ mặt đờ đẫn, cuối cùng cô cũng biết lý do khiến cha cô ôm hận lúc cuối đời, cô thấy đau lòng cho cha, vì cuối cùng đã để ông chết vì sự phản bội của Khưu Lâm.

Nhưng bây giò, Khưu Lâm cũng phải trả giá.

Tất cả đều phải kết thú!

cTừ cửa sổ cô nhìn Khưu Lâm bị cảnh sát kéo đi, bà ta gần như phát điên, nhưng không đáng được thông cảm.

“Tư Vũ, đi thôi!” Hình Liệt Hàn ôm cô ra ngoài, vừa rồi cảnh sát đã có bằng chứng, xác thực có thể chứng minh Khưu Lâm bị tình nghi gây ra cái chết của Đường Hùng. Nhưng việc này, vì tình tiết phức tạp, xét tình hình cụ thể thêm bằng chứng tội ác của bà ta, Khưu Lâm đã phạm tội ác tày trời, phán quyết cuối cùng vẫn phải đợi tòa án xét xử!

Đường Tư Vũ lên xe, Hình Liệt Hàn nhìn vẻ mặt thừ ra của cô, nhất thời không biết cô đang nghĩ gì.

“Anh có nghĩ đây là quả báo không… Hồi đó, cha em vì Khưu Lâm mà phản bội mẹ, khiến mẹ em chết trong buồn bực. Bây giờ, sự phản bội của Khưu Lâm cũng khiến cha em nuốt hận mà chết. Còn kKhưu Lâm cũng vì cha em mà mang tội chướng trên lưng, có phải thực sự có quả báo không?” Đường Tư Vũ hai mắt rưng rưng, vẻ mặt đau lòng, chua chát.

Trái tim của Hình Liệt Hàn đau nhói, nhìn dáng vẻ cô lúc này anh đau lòng đến mức không thở nồi, cúi người vươn tay ôm lấy cô ở ghế phụ, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được rồi, tất cả đều đã qua, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Đường Tư Vũ càng nghĩ càng xót xa, tại sao gia đình cô lại thay đổi không giống một ngôi nhà nữa, mà tất cả những chuyện này khiến cô mất đi hai người thân? Vì vậy, cô hận sự phản bội, cô hy vọng rằng loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với mình nữa.

“Liệt Hàn, nếu lúc nào không yêu em nữa thì xin anh nói trước với em, được không?

Để em chuẩn bị tốt, rời đi… để em…”

Đường Tư Vũ còn chưa nói xong, nước mắt đã không ngừng rơi, nhưng đôi môi đỏ mọng của cô đã bị một người đàn ông bá đạo chặn lấy.

Hình Liệt Hàn không muốn nghe những lời này của cô, lời nói của cô càng khiến trái tim anh đau hơn, người phụ nữ ngốc nghếch này đang nghĩ gì vậy? Làm sao anh có thể để cô rời đi? Làm sao anh có thể không yêu cô?

Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng dời môi ra, nhìn khuôn mặt có chút sững sờ của cô, trong mắt hiện lên tia khó chịu: “Không được nói những lời như thế này nữa, mãi mãi cùng không được nói.”

“Tại sao?” Đường Tư Vũ lẫm bẩm.

“Bởi vì đây là chuyện mãi mãi không bao giờ xảy ra. Chỉ cần anh còn trên đời ngày nào, thì sẽ không cho phép em rời đi, cũng không yêu người phụ nữ khác. Bi kịch trên người cha em sẽ không lặp lại trên người anh.” Hình Liệt Hàn trầm mặc nói chắc nịch.

Nước mắt Đường Tư Vũ vẫn rơi, nhưng lần này không phải vì buồn, mà là vui vẻ, cô sụt sịt mũi, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”

Hình Liệt Hàn hơi buông cô ra, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ em muốn đi đâu? Về nhà không?”

“Hiện tại tâm trạng em không tốt, muộn hơn chút nữa sẽ về. Em không muốn để Tiểu Hi phát hiện ra tâm trạng này.”

“Vậy mang hoa đến mộ của cha mẹ eml”

Hình Liệt Hàn biết rằng lúc này cô rất nhớ cha mẹ mình, có lẽ làm như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Đường Tư Vũ gật đầu: “Cũng được!”

Trong một căn hộ nhỏ, Đường Y Y được Mộ Phi thu xếp cho ở đây, cô đang ngồi trước cửa số chạm sàn, nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô cảm thấy cuộc sống vô cùng u ám, không có một tia sáng nào, cô không biết phải đi tiếp như thế nào, càng thêm sợ hãi với cuộc sống tương lai.

Bây giờ, từ trong mắt Mộ Phi, cô hoàn toàn không nhìn ra một chút thương hại nào, tất cả những gì anh làm bây giờ, cũng chỉ vì những chứng cứ mà cô có thể giúp anh.

“Làm sao mình có thể thất bại như vậy?”

Đường Y Y tự lắm bẩm: “Tại sao mình lại không thể giống như Đường Tư Vũ, gặp được Hình Liệt Hàn? Không thể được một người đàn ông yêu thương như cô ta?

Trong một tháng qua, cô đã trưởng thành nhanh chóng, thậm chí như thể cô đã trải qua một cuộc đời khốn khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK