Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 933: Tìm Thấy Sổ Ghi Chép

Mấy ngày nay Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đã trở lại nơi mà trước kia cô đã cùng ba đi dạo qua, cảm xúc của Trang Noãn Noãn có chút u buồn, cô đang cố gắng tìm lại ký ức về ba, tưởng tượng xem mình có phải đã quên mắt chuyện gì quan trọng.

Vệ sĩ của Kiều Mộ Trạch luôn theo sát anh, đồng thời, trong lúc họ đang tìm kiếm, một chiếc xe chạy theo đằng xa cũng đang theo dõi.

Lý Đạt trong xe, sau khi bám theo nhiều ngày liên tục, ông ta xác nhận rằng Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch đi cùng nhau chắc chắn là đang tìm lại sổ sổ sách trong tay ba cô. Ông ta gọi cho Kiều Huy Dương.

“Sao vậy?” Giọng Kiều Huy Dương truyền đến, giọng nói căng thẳng.

“Kiều phó tổng, mấy ngày nay Kiều Mộ Trạch đi cùng với với Trang Noãn Noãn, có lẽ là vì muốn cô ta tìm lại số sách đã mắt của ba cô ta.”

Ở đầu bên kia Kiều Huy Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cậu phải để ý bọn họ, nếu tìm được, bát kể giá nào cũng phỉa giành lầy.”

“Vâng! Tôi đang theo dõi sát sao, nhưng Kiều Mộ Trạch luôn mang theo vệ sĩ. Tôi không dám đến quá gần vì sợ bị phát hiện.”

“Lý Đạt, cậu phải nhớ cho rõ, nếu Trang Noãn Noãn tìm được cuốn sổ đó, chúng ta sẽ toi đời.” Kiều Huy Dương uy hiếp Lý Đạt.

“Vâng! Tôi nhất định sẽ giành lấy.” Lý Đạt nghe xong vội hứa.

Kiều Huy Dương cúp điện thoại, Lý Đạt thầm lau mồ hôi lạnh, nhìn hai người bước vào chỗ ở cũ của Trang Noãn Noãn cách đó không xa, lòng như một con dao nhắm ngang ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thẳng vào tim ông ta.

Trang Noãn Noãn một lần nữa quay trở lại nơi mà trước đây cô và ba đã ở, nơi đây đã rất cũ rồi, cho dù cô không sống ở đây thì cũng không nỡ bán đi, Trang Noãn Noãn mở cửa ra, đồ đạc bên trong chứa đầy những kỷ niệm.

Kiều Mộ Trạch nhìn căn nhà, những đồ trong nhà này, năm đó tuy Trang Nghiêm Minh là giám đốc của công ty nhưng dường như sống không được sung túc lắm, đồ đạc trong nhà ông đều đã cũ. Theo lý mà nói, Trang Nghiêm Minh không phải là người quá thiếu tiền! Có điều, khi cô còn nhỏ, ông đã sẵn sàng đầu tư phần lớn tiền của mình cho Trang Noãn Noãn, gửi cô đến các lớp học năng khiếu, lớp học thêm và lớp học đàn piano, những món tiền khó hình dung này, cũng là một dạng đầu tư.

Trang Noãn Noãn đưa tay chạm vào chiếc đàn piano điện tử đặt trên chiếc bàn nhỏ trước đây của cô, nó đã phủ đầy bụi, cô khẽ thỏ dài, ngắng đầu nhìn lên ngôi nhà này, kí ức về thời thơ ấu của cô ào về như nước.

Kiều Mộ Trạch đứng sau lưng cô, ánh mắt anh ánh lên vẻ đau khổ, nếu không phải vì tìm ra sự thật, trả công bằng cho ba mẹ cô, anh thực sự không muốn cô phải chịu dày.

vò như thế này, đời này chỉ cần anh bảo vệ cho cô là đủ.

Lúc này, Trang Noãn Noãn quay lại nói với Kiều Mộ Trạch: “Còn nhỏ em còn nhớ ba đã mua một chiếc két sắt, hình như mẹ em rất tức giận.”

Kiều Mộ Trạch lập tức chú ý vào: “Em có nhìn thấy rồi sao?”

“Đúng, khi ba em mua nó về, em nhớ mẹ đã nói, tại sao anh lại làm thế? Có gì phải cất giấu mà cứ phải có két sắt, nhà ta có giàu có gì chứ. Mẹ em còn tưởng ba đã giấu thứ gì mà bà ấy không biết nên đã cãi nhau một trận.”

“Vậy em có biết két của ba em được lắp ở đâu không?”

Trang Noãn Noãn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Em chỉ biết là ba mua về, nhưng em không thấy ba lắp ở đâu.”

Kiều Mộ Trạch liếc nhìn căn nhà, ánh mắt quét qua những nơi khuất, chẳng hạn như sau tủ TV và tủ quần áo trong phòng.

Trang Noãn Noãn nhìn theo ánh mắt anh đang nhìn, cô lập tức chớp chớp mắt: “Có khi nào ba em lại giấu sau mấy cái tủ này không?”

“Tìm thử xem, có lẽ chúng ta sẽ tìm được.” Kiều Mộ Trạch nói với cô rồi đi đến bên cạnh tủ TV, đưa tay đầy ra, Trang Noãn Noãn đến giúp, sau khi đẩy qua, phía sau tủ thang máy không có gì, hai người nhìn qua nơi khác trong nhà.

Sau khi tìm kiếm, cuối cùng, trong căn phòng thời thơ ấu của Trang Noãn Noãn, phía sau tủ quần áo của cô, cô đã tìm thấy chiếc két sắt đã được giữ yên lặng bảy năm trời.

Trang Noãn Noãn và Kiêu Mộ Trạch vui mừng nhìn nhau, cô không ngờ, ba cô lắp két sắt trong phòng cô từ lúc nào.

vậy?

Nó lại còn ở phía sau tủ quần áo của cô, có lẽ nhân lúc cô không ở nhà ba cô đã lắp đặt ở đó.

“Tại sao ba em lại lắp đặt ở đây?” Trang Noãn Noãn không thể hiểu nỗi.

“Bởi vì ba em biết biết một khi mấy người kia đột nhập vào, nhất định sẽ lục soát phòng của ông ấy, còn phòng của em, những người đó sẽ không lục soát cẩn thận, theo suy nghĩ của người bình thường, sẽ không có ai để những thứ quan trọng đó trong phòng của một đứa trẻ cả.”

Trang Noãn Noãn gật đầu, có lẽ anh nói đúng.

Tủ của Trang Noãn Noãn khi còn nhỏ không lớn, có một dãy tủ nhỏ màu hồng, Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch cùng nhau đẩy tủ sang một bên, để lộ lỗ khóa của chiếc két sắt nhỏ.

Đây là một chiếc két dùng mật khẩu. Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch ngồi xổm bên cạnh, Kiều Mộ Trạch nhìn cô: “Em có biết ba em thường dùng những số nào làm mật khẩu không?”

Trang Noãn Noãn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Có lẽ là sinh nhật của họ! Để em thử xem sao.”

Sau khi Trang Noãn Noãn nhắn xong, không thấy có gì, có vẻ như là sai.

Kiều Mộ Trạch suy nghĩ một chút, đưa tay ấn, Trang Noãn Noãn sửng sốt, lẽ nào anh biết?

Ngay sau khi Kiều Mộ Trạch ấn xong, chỉ nghe thấy một tiếng động, hiện là ổ khóa bên trong đã được mở.

“Anh… sao anh biết?” Trang Noãn Noãn hoài nghỉ hỏi.

“Đó là sáu số ngày sinh nhật em.” Kiều Mộ Trạch nhìn cô.

Trái tim của Trang Noãn Noãn đột nhiên đau đớn, chuyện hệ trọng với ba cô như vậy, mà ông lại còn dùng tới sinh nhật của cô.

Kiều Mộ Trạch biết Trang Nghiêm Minh rất yêu cô, vì vậy rất có thể ông ấy sử dụng ngày sinh của Trang Noãn Noãn cho nhiều mật khẩu.

Kiều Mộ Trạch đưa tay mở két sắt, thấy trong két sắt nhỏ có một lá thư và một sắp tiền, phía dưới có một tập tài liệu, có thể là thứ mà họ đang tìm.

Trang Noãn Noãn cầm bức thư lên trước tiên, cô lo lắng mở ra, khi nhìn thấy bức thư, mắt cô đã nhòe đi, nhìn dòng chữ trên đó, cô cảm thấy ấm áp và quen thuộc.

“Noãn Noãn, con gái yêu của ba, khi con đọc được bức thư này, có lẽ ba đã gặp chuyện rồi, ba biết rõ lúc nào mình cũng trong tình trạng nguy hiểm nhưng ba vẫn không thể nói với con quá nhiều, nếu ba không còn nữa, con và mẹ con nhất định phỉa sống thật tốt. Ba không thể chăm sóc được cho hai mẹ con, ba rất xin lỗi, hy vọng là hai mẹ con sẽ không hận ba vì đã làm điều này. Ba không thể giúp cuộc sống của hai mẹ con tốt hơn. Tập tài liệu bên dưới, hai mẹ con hãy giao cho Chủ tịch tập đoàn Kiều thị Kiều Việt Dương, sau khi giao xong, hai mẹ con chuyển đi nơi khác, bắt đầu một cuộc sống mới, chăm sóc bản thân thật tốt.”

Bức thư này khiến Trang Noãn Noãn suy sụp ngay lập tức.

Cô ôm mặt khóc, Kiều Mộ Trạch lập tức ngồi lại ôm lấy cô vào lòng. Lúc này, tận mắt nhìn thấy bức thư của ba, anh không thể an ủi cô mà chỉ biết dành cho cô một cái ôm ấm áp.

Lá thư trong tay Trang Noãn Noãn bị anh nhẹ nhàng lầy đi, sau khi đọc xong bức thư này, Kiều Mộ Trạch nghĩ khi ấy ông hẳn đã hồi hận, đến cả chuyện sau này cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Chỉ là những lời của ông trong bức thư, ông không ngờ rằng cuối cùng vợ ông cũng phải chết cùng, bọn họ chỉ có thể ra đi mà bỏ lại một mình con gái. Kiều Mộ Trạch cảm thấy đau khổ và càng căm ghét sự tàn ác của Kiều Huy Dương. Để đạt được lợi ích của mình mà đã khiến một gia đình hạnh phúc phải âm dương cách biệt, lại còn muốn giết Trang Noãn Noãn. Một người chú như vậy, dù có tự tay tống ông ta vào tù cũng không cần chớp mắt chứ đừng nói là còn cảm tình gì.

Ông ta đáng ở đó sống nốt phần đời còn lại của mình.

“Ba em… ba em không nói đó là ail Rốt cục là ai? Ai đã giết họ?” Trang Noãn Noãn cũng hận kẻ sát nhân đã giết ba mẹ mình.

Kiều Mộ Trạch đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, an ủi: “Trang Noãn Noãn, nghe anh nói, anh biết người đó là ai.”

Trang Noãn Noãn lập tức ngắng đầu khỏi cánh tay anh, sốt săng nói: “Anh có biết ai là kẻ sát hại ba mẹ em không? Là ai!”

Trang Noãn Noãn lo lắng nhìn anh, muốn biết ngay tên của người này.

Đôi mắt của Kiều Mộ Trạch hiện lên vẻ đau khổ: “Là chú của anh, Kiều Huy Dương.”

Hơi thở của Trang Noãn Noãn nghẹn lại, cô gần như vô tình rời khỏi vòng tay của Kiều Mộ Trạch. Cô lùi lại một bước, nhìn anh đầy hoài nghỉ: “Là chú của anh giết hại ba mẹ em? Sao có thể là ông ta? Tại sao lại là ông ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK