Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Đường Tư Vũ - Mộ Phi Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 852: Anh Uống Say.

Nhưng mà, ông ta vẫn muốn làm mắt ý nghĩ muốn điều tra tiếp của Kiều Mộ Trạch.

“Mộ Trạch, nghe lời của ba con đi.” Kiều phu nhân nhìn thấy chồng thực sự tức giận, bà bèn nháy mắt với con trai.

Kiều Mộ Trạch cầm chìa khóa xe ở trên bàn đứng dậy, nói với mẹ: “Mẹ, con nhớ ra công ty còn có việc, không ăn cơm ở nhà nữa.”

“Áy! Con… Mộ Trạch, quay lại.” Kiều phu nhân muốn đuổi theo.

Kiều Huy Dương lập tức đưa tay ngăn cản bà: “Chị dâu, để em đi khuyên cháu nó vậy.”

Ba Kiều thở dài một hơi, ông cũng thật không ngờ con trai mình lại có chấp với chuyện này như vậy.

Kiều Huy Dương đuổi kịp Kiều Mộ Trạch, vào lúc Kiều Mộ Trạch chuẩn bị mở cửa xe ra, thì bị ông ta gọi lại.

“Mộ Trạch, chờ một chút.” Kiều Huy Dương nhanh chân bước đến.

“Chú có chuyện gì không?” Trong ánh mắt của Kiều Mộ Trạch hiện lên một chút xa cách.

“Mộ Trạch, ba cháu không cho cháu điều ra chuyện của Trang Nghiêm Minh năm đó, cũng là có nỗi khổ tâm của mình, tại sao cháu lại cứ làm trái lời của ba cháu chứ?” Vẻ mặt Kiều Huy Dương tận tình nói.

ì Lông mày của Kiều Mộ Trạch nhăn lại: “Nỗi khổ gì?”

“Cháu cũng biết đấy 5 năm trước là năm khủng hoảng kinh tế, ngành khách sạn cũng vô cùng khó khăn, năm đó là ba cháu khó khăn lắm mới chống cự được, cháu phải hiểu nỗi khổ năm đó của ba cháu.”

Sắc mặt Kiều Mộ Trạch có chút thay đổi: “Chú muốn nói điều gì với cháu?”

Kiều Huy Dương cũng rất hiểu đứa cháu này của mình, đứa cháu này không hề thân thiết với ông ta, mà lại, cũng thường thường không tôn trọng người trưởng bối là ông ta này.

Ông ta đành phải vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Chú cảm thấy cháu không cần thiết phải điều tra lại vụ án của Nghiêm Thế Minh, đừng để đến lúc đó, điều tra đến trên người nhà của mình, thì cháu hối hận cũng không kịp.”

Con ngươi màu đen của Kiều Mộ Trạch co rụt lại, ân ý trong lời nói của Kiều Huy Dương, với cả, dường như đang trực tiếp ám chỉ chuyện của Nghiêm Thế Minh năm đó có liên quan đến ba.

Kiều Huy Dương tiếp tục ám hiệu thêm một câu: “Mộ Trạch, chú biết cháu có năng lực mạnh hơn chú và ba cháu nhiều, khách sạn của gia tộc chúng ta ở trong tay cháu, lợi nhuận của mỗi năm đều vô cùng khả quan, nhưng mà, có thể có được huy hoàng như bây giờ, cũng không thể thiếu được sự nỗ lực năm đó của ba cháu, ví dụ, vào lúc khó khăn nhát, lúc mà tiền thuế vụ của công ty quá nặng, chúng ta còn phải nghĩ cách nào hợp lý để trốn thuế nữa.”

Nói xong, Kiều Huy Dương biết, lấy sự thông minh của Kiều Mộ Trạch, ông ta nói đến đây, đã vô cùng rõ ràng rồi.

Thân hình cao lớn của Kiều Mộ Trạch vào lúc Kiều Huy Dương quay người, có một sự rung động rất nhỏ, anh vịn cửa xe thể thao, khóe miệng hơi thở gấp.

Chẳng lẽ, bản án của Trang Nghiêm Minh, có liên quan đến khoảng thời gian khủng hoảng vào 5 năm trước, chuyện công ty trốn thuế hay sao?

Vừa rồi Kiều Huy Dương trên miệng nói tránh thuế một cách hợp lý, vậy chắc chắn là cách không hợp lý, lẽ nào cái chết của Trang Nghiêm Minh có liên quan đến chuyện này?

Nếu thật sự như vậy, vậy ba anh có liên lụy vào trong đó hay không, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm trọng của ba anh vừa nấy, mạng mẽ ngăn cản anh tiếp tục điều tra, rõ ràng là đang cảnh cáo anh.

Kiều Huy Dương đi vài chục bước, ông ta quay đầu nhìn về đứa cháu đang đứng ở đằng sau, khóe miệng của ông ta nhếch lên một nụ cười lạnh, gừng vẫn là càng già càng cay, ông ta tuỳ tiện nói mấy câu, liền đem cái chết của Trang Nghiêm Minh năm đó, kéo đến trên thân của anh trai ông ta.

Kiều Mộ Trạch dám tiếp tục tra hay sao?

Một người là ba anh, một người là Trang Noãn Noãn chỉ là bèo nước tương phùng, một người phụ nữ còn không được tính là quan trọng, anh sẽ lựa chọn ra sao?

Kiều Mộ Trạch mở cửa xe ngồi vào trong, trong đầu của anh, có rất nhiều chuyện rối rắm vào với nhau, giống như một sợi dây nhìn không thấy, đem tất cả mọi thứ buộc loạn lại với nhau.

Thế nhưng là, trong lòng của anh, anh tin tưởng ba tuyệt đối không phải là người như vậy, nhưng biểu hiện vừa rồi của anh, vì sao lại kiên quyết ngăn cản anh điều tra như vậy?

Trong đầu Kiều Mộ Trạch, xuất hiện đôi mắt mong đợi của Trang Noãn Noãn, anh cắn răng, đạp chân ga, lao ra cửa lớn của biệt thự.

Trang Noãn Noãn ngồi trong phòng khách, nhận được điện thoại của Dương Lệ, cô ấy đã đem bữa tối của cô đến.

“Cám ơn cô, trợ lý Dương, thật sự là làm phiền cô rồi.” Lúc Trang Noãn Noãn nhận cơm, vô cùng cảm kích.

Dương Lệ nở nụ cười: “Không cần khách khí, cô là bạn gái của Kiều tổng, cũng chính là Kiều phu nhân tương lai, đây là điều mà tôi nên làm.”

Trang Noãn Noãn sắc mặt có chút nóng, cô nghĩ giải thích một câu, nhưng vẫn nhịn xuống: “Vẫn phải cảm ơn cô.”

“Vậy cô ăn đi nhé, tôi về trước.” Dương Lệ nói xong, quay người đi ra.

Trang Noãn Noãn ngồi ở trên bàn ăn, đồ ăn được đóng gói mang về, vừa nhìn là biết mùi vị của nhà hàng cao cấp, nhưng mà, lại phát hiện, vẫn không ngon bằng tay nghề của Kiều Mộ Trạch, cô không khỏi chờ mong, rất nhanh liền có thể học tập anh.

Lúc Kiều Mộ Trạch lái xe đến đường ven sông, anh liền gọi điện thoại cho Lam Thiên Hạo.

“Alo, Mộ Trạch!”

“Thiên Hạo, có thời gian không? Đi uống với tôi.” Kiều Mộ Trạch trực tiếp lên nói.

Vừa hay đầu dây bên kia Lam Thiên Hạo cũng đang ở trong trạng thái buồn phiền, anh liền trả lời một câu: “Được! Gặp nhau ở chỗ cũ.”

“Được.” Kiều Mộ Trạch cúp điện thoại, lái về phía 1 cái quán bar nơi mà bọn anh thường đến để giải tỏa.

Kiều Mộ Trạch tới trước, sau đó, Lam Thiên Hạo cũng đến, trong quán bar này, có một vị trí chuyên dành cho bọn anh.

Dưới ánh đèn u ám, trong đại sảnh thi thoảng có mấy tia sáng rọi qua, rơi vào trên khuôn mặt âm trầm khó đoán của người đàn ông, trên khuôn mặt đẹp đế như điêu khắc của anh, tản ra khí tức người sống chớ đến gần.

Áo sơ mi trắng của anh mở đến nút thứ 3, tùy theo người anh dựa vào ghế sofa da thật, xương quai xanh lộ ra, âm thầm tản phát ra một loại khí tức mê người của người đàn ông.

Cùng với lúc anh đi vào, thì đã nhận được rất nhiều sự chú ý của phụ nữ, nhưng mà, lại không có người nào có gan đến bắt chuyện.

Lam Thiên Hạo cất bước đi tới, trên người mặc áo sơ mi màu xanh đậm, cổ áo buông lỏng, đến mái tóc đen bình thường luôn chỉnh chu, hôm nay dường như cũng bị anh bỏ qua.

Hơi xốc xếch dán vào trên trán của anh, khiến cho anh thêm mấy phần khí tức cuồng dã.

Lam Thiên Hạo ngồi đối diện Kiều Mộ Trạch, nhìn bình rượu trống không ở trên bàn, anh không tự chủ được lo lắng nhìn bạn tốt của mình.

“Mộ Trạch, đã xảy ra chuyện gì?” Lam Thiên Hạo quan tâm hỏi.

Trong tay Kiều Mộ Trạch cầm một chén rượu mạnh, đỗ vào trong miệng: “Không có việc gì, tâm tình được không tốt.”

Hôm nay Lam Thiên Hạo cũng nhìn thấy tin tức của cậu ấy và Trang Noãn Noãn, anh híp híp mắt: “Có liên quan đến phụ nữ?”

Kiều Mộ Trạch nhăn mày, lắc đầu: “Là vấn đề của tôi, đừng hỏi nữa, uống cùng tôi đi.”

Nói xong, anh rót một chén rượu đầy đến trước mặt của Lam Thiên Hạo, Lam Thiên Hạo cầm lấy cốc rượu không khách khí uống một ngụm.

Hai người đàn ông âm thầm uống rượu giải sầu với đối phương.

Thời gian thắm thoát trôi qua đã đến mười rưỡi tối, Trang Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa ở trên ban công, nhìn về phía cửa lớn, cô có chút buồn ngủ rồi, nhưng cô không lên giường ngủ.

Ẫ Cô đang chờ Kiều Mộ Trạch trở về.

Cũng không biết lúc nào anh mới trở về, Trang Noãn Noãn ngồi ngây ngốc, thỉnh thoảng nhìn thời gian, cho đến lúc mười một giờ, cô nhìn thấy đèn xe ô tô từ phía xa chiều đến.

Cô lập tức đứng người lên, anh trở về rồi sao? Nghe tiếng còi xe quen thuốc, cô tin là Kiều Mộ Trạch đã trở về.

Cô đứng dậy đẩy cửa ra, muốn đi ra đón chào anh, dù sao ở trong nhà anh, là khách, chào đón anh trở về, cũng là lễ phép.

Lúc Trang Noãn Noãn cất bước xuống lầu, đã nhìn thấy xe thể thao dừng ở chỗ bãi cỏ cạnh gara để xe, cô hơi ngần ra, sao anh lại không đưa xe vào trong gara vậy?

Cô nhìn thấy dưới ánh đèn xe ô tô, có một thân hình đi xuống, Trang Noãn Noãn dựa vào cảm giác, nhận định người đàn ông kia không phải là Kiều Mộ Trạch.

Cô giật mình, Kiều Mộ Trạch đâu? Cô bước nhanh từ trong phòng khách đi đến chỗ chiếc xe.

Liền nhìn thấy ghế phụ ở bên cạnh bị mở ra, một thân hình loạng choạng bước xuống, một người đàn ông nhanh chóng đi đến phía trước đỡ anh, cung kính gọi anh: “Kiều thiếu gia, tôi dìu anh vào.”

Lúc Trang Noãn Noãn đi đến, thì đã ngửi được trong gió đêm truyền đến một mùi rượu nhẹ, trong lòng cô giật mình, anh uống rượu rồi sao?

“Anh ấy làm sao vậy?” Trang Noãn Noãn tiến lên.

Đưa Kiều Mộ Trạch trở về là vệ sĩ của anh, anh ta nói với Trang Noãn Noãn: “Trang tiểu thư, Kiều tổng uống say.”

Kiều Mộ Trạch đứng thẳng người, nói với vệ sĩ ở bên cạnh: “Cậu về đi, tôi không sao.”

“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, quay đầu đi ra hướng cửa sắt rời đi.

Đèn đường ở xung quanh, tia sáng không được sáng cho lắm, Trang Noãn Noãn nhìn thấy người đàn ông đang đứng thẳng, cô quan tâm hỏi: “Kiều thiếu gia, anh có sao không?”

Trang Noãn Noãn vừa dứt lời, liền cảm thấy một bóng đen bao phủ lấy cô, nhanh chóng, thân thể cao lớn của người đàn ông, ôm chằm lấy thân thể nhỏ bé của cô.

Trang Noãn Noãn loạng choạng một chút, dùng hết sức lực của mình mới có thể dìu được người đàn ông này, tay của cô vừa ôm vừa dìu lấy người đàn ông mới có thể an toàn dìu được anh.

“Kiều thiếu gia, tôi dìu anh trở về.”

“Trang Noãn Noãn…” Chỉ nghe thấy giọng nói mang theo men say của anh đang gọi cô.

“Ù! Là tôi.” Trang Noãn Noãn tranh thủ thời gian trả lời một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK