Thịnh Thành Công như đã bị ánh nắng sa mạc hong khô, cứng đờ ngồi trên ghế sofa.
Thằng nhóc con trước mặt chẳng nói câu nào.
Nhưng chú lại cảm thấy mình đã bị nó xúc phạm.
Nó ở trong nhà chú, tán tỉnh con trai chú, thằng oắt này, sao nó dám.
Thịnh Thành Công cầm cốc trà nhỏ lên uống một hớp: “Cháu cảm thấy chú sẽ giữ cháu ở lại?”
Dụ Tả Kim liếc nhìn chú một cái.
Trái tim Thịnh Thành Công đập thình thình, một dự cảm bất thường dâng lên trong lòng chú.
Chỉ thấy bờ môi hắn khẽ mở khẽ đóng: “Lòng tốt khó mà từ chối.”
Thịnh Thành Công:…
Không ngờ nó còn là một kẻ mặt dày.
Từ lúc vào cửa nét mặt Dụ Tả Kim vẫn không thay đổi, nhìn gương mặt lạnh lùng như khối băng kia, Thịnh Thành Công cũng không biết có phải biểu cảm này đã có ngay từ khi hắn sinh ra hay không.
Thịnh Uyên thay quần áo ở trong phòng, thuận tiện di chuyển tấm thảm xem có thể dọn ra một chỗ trống trải giường cho Dụ Tả Kim ngả lưng hay không.
Không có Thịnh Uyên, Thịnh Thành Công và Dụ Tả Kim ở ngoài phòng khách như bị nhấn phím im lặng, còn yên tĩnh hơn cả đám nhân vật phụ đã đi nhận cơm hộp trong phim truyền hình.
Dụ Tả Kim có thể nhận ra sự hoảng hốt và khiếp sợ của Thịnh Thành Công khi biết hắn đang yêu đương với con trai chú, hắn không hề có ý kiến gì với chuyện này.
Dù trời có sập xuống, hắn cũng nhất định phải tiếp tục hẹn hò với con trai chú.
Nhưng dù sao Thịnh Thành Công cũng là bố của Thịnh Uyên, bản thân Dụ Tả Kim và tiềm thức trong hắn đều muốn để lại ấn tượng tốt với chú.
Thịnh Thành Công mở cửa tiệm buôn bán đồ ăn, nói chuyện mời chào không ngớt miệng, nay phải nhàn rỗi ngồi trên ghế sofa với Dụ Tả Kim, chú sắp nghẹn đến chết.
Cuối cùng chú không kiềm chế được, mở miệng: “Bình thường cháu cũng không thích nói chuyện thế này à?”
Dụ Tả Kim suy ngẫm một lát, từng tiếng nói từng cử chỉ đều phải được thiết kế tỉ mỉ.
Giọng của hắn khàn khàn: “Cháu là người tương đối điềm đạm.”
Thịnh Thành Công:…
Nếu như chú không nhìn lầm thì thằng oắt này chắc chắn là thiếu niên bất lương.
Thiếu niên bất lương có kẻ nào điềm đạm!
Thịnh Thành Công nghi ngờ cuộc đời, Dụ Tả Kim không nói nhiều nhưng không có một câu nào là sự thật.
Hai người tiếp tục xem TV, người bên trong đang đánh đánh giết giết, còn lòng Thịnh Thành Công tiêu điều như hoang mạc.
“Nếu cháu là con gái thì tốt rồi.”
Bên tai đột ngột vang đến một câu.
Thịnh Thành Công kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn tên khốn bên cạnh.
Dụ Tả Kim vẫn xem TV, mắt nhìn thẳng.
“Nếu cháu là con gái, chú sẽ thích cháu.”
“Không phải, nói gì vậy chứ.”
Hai câu nói đã đủ lôi kéo lòng áy náy của Thịnh Thành Công thức dậy.
Chú đột nhiên ý thức được mình thân là người lớn mà từ khi Dụ Tả Kim bước vào cửa đến giờ, phải chăng biểu hiện của chú đã hơi quá đáng.
Do tâm lý cây cải trắng trong nhà đã bị ủn mất nên hắn mới đến cửa nhà, chú đã dùng lời lẽ ám chỉ đuổi hắn đi.
Trách không được đứa nhỏ cứ một mực mang nét mặt này, đổi thành người khác ai cười được đây.
Chuyện này… chuyện này…
Thịnh Thành Công áy náy sờ đầu.
Nào có người lớn nào lại làm như chú.
Nét mặt Dụ Tả Kim vẫn lạnh lùng không hề có dấu hiệu buông lỏng.
“Cháu nên đi thôi.”
Hắn kéo túi thể thao đứng dậy.
“Đi đâu vậy?”
Dụ Tả Kim im lặng tựa như chính hắn cũng chẳng biết mình nên đi đâu, hắn nhìn Thịnh Thành Công: “Từ nhỏ cháu đã phải sống xa mẹ…”
Thịnh Thành Công:…
Khuyết tật bẩm sinh, sống xa mẹ từ thuở nhỏ, lòng đau đớn vì mình chẳng phải con gái… buff chồng buff thành một tầng cao.
Thịnh Thành Công, sau mày đáng chết vậy.
Nỗi áy náy trong lòng chú Thịnh bùng nổ, chú hoàn toàn quên đi chuyện chàng thiếu niên bất lương trước mặt vừa cao lớn vừa rắn chắc, chú vội kéo túi thể thao của hắn lại.
“Ở, ở lại đây đi.”
Chú chỉ một tay: “Cháu cứ ở lại trong phòng Tiểu Uyên nhé, chú cho phép.”
Dụ Tả Kim chưa nâng một bước chân nào đi ra cửa, túi thể thao đã bị giật trở về, một lần nữa được Thịnh Thành Công kéo ngồi xuống ghế.
“Cảm ơn chú.”
Hắn nói ra mấy chữ.
Sau đó hắn cảm thấy lời mình còn chưa đủ, tiếp tục bổ sung thêm.
“Kiếp sau nhất định cháu sẽ làm con gái.”
Thịnh Thành Công:…
Cháu đừng nói nữa.
Đứa nhỏ này cao to cường tráng, hình người dáng người, sao lại đáng thương đến nhường đó.
Thịnh Uyên đi ra khỏi phòng đã trông thấy ngay Thịnh Thành Công đang ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu, quanh người như có luồng hơi thở tôi đây là kẻ có tội.
[Hệ thống: Bố cậu đang làm gì vậy?]
Thịnh Uyên thử đoán: “? Chuẩn bị đi cải tạo lao động?”
Buổi tối Phùng Quyên dắt theo Thịnh Vọng quay về nhìn thấy Dụ Tả Kim cũng kinh ngạc. Mặc dù trước đó Thịnh Uyên đã từng nói sẽ đưa bạn trai đến nhà ở, nhưng không ngờ cậu thật sự đưa người về.
Phùng Quyên rất khách khí với Dụ Tả Kim, dáng vẻ và tướng mạo của hắn khiến cho cô rất bất ngờ.
Trông thấy Phùng Quyên cứ nhìn chằm chằm gương mặt Dụ Tả Kim, Thịnh Uyên hỏi: “Sao thế mẹ?”
Phùng Quyên: “Không có gì, mẹ chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Bất ngờ gì ạ?”
Dựa theo thẩm mỹ của Thịnh Uyên…
Phùng Quyên nói: “Mẹ tưởng rằng con sẽ tìm một người…”
Thay vì tiếp tục nói thêm, cô lại gọi Thịnh Thành Công vào trong bếp nấu nướng.
Cô vốn cho rằng Thịnh Uyên sẽ thích người có ngoại hình thô kệch một chút, không ngờ bạn trai cậu đưa về còn rất đẹp trai.
Dụ Tả Kim mày rậm mắt sâu, khí chất mạnh mẽ.
Cái cảm giác không phải người tốt thế này, đặt trong năm tháng cô còn trẻ tuổi, ắt hẳn sẽ khiến đám chị em bất lương của cô say mê đắm đuối.
Bởi vì nghe nói Thịnh Uyên đã đưa bạn trai về nhà nên Phùng Quyên cố ý đi chợ mua sườn và một con gà lớn trở về. Thịnh Thành Công đang xử lý đồ trong bếp, tài nấu nướng của chú rất tốt nên bình thường người nấu cơm trong nhà là chú.
Trên bàn cơm, Phùng Quyên: “Đồ ăn hôm nay hơi nhiều, cả nhà hãy cố gắng ăn đi nhé.
Tuy nhiên, sau một bữa cơm, thức ăn đã bay biến.
Phùng Quyên nhìn Dụ Tả Kim trước mắt đã chén sạch bàn ăn.
Ma thuật?
Cơm nước xong xuôi, người trong nhà chuẩn bị rửa chén bát. Dụ Tả Kim đi vào nhà bếp, Thịnh Thành Công: “Chỗ này không cần cháu đâu, ra ngoài ăn trái cây đi.”
Dụ Tả Kim chỉ nói hai chữ: “Cháu rửa.”
“Cháu rửa gì chứ, sao cháu quen làm mấy chuyện này được.”
“Cháu làm thuê rửa bát bên ngoài hai năm rồi.”
Thịnh Thành Công:…
Áy náy trong lòng lại hung ác xiên cho chú một cú.
“Không cần đâu, không cần đâu, cháu mau ra ngoài đi.”
Thịnh Thành Công đẩy hắn ra ngoài: “Sau này nếu cần tiền tiêu vặt cứ nói với chú nhé.”
Đôi mắt đen của Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Thành Công.
Cả hai im lặng vài giây.
Dụ Tả Kim: “Kiếp sau nhất định cháu sẽ làm con gái.”
Thịnh Thành Công:…
Cháu cút nhanh lên.
Giường của Thịnh Uyên là giường đơn, hai người ngủ chung sẽ hơi chật chội. Trong phòng có một khoảng đất trống rộng rãi, cậu trải đồ xuống đất cho Dụ Tả Kim nằm.
Dụ Tả Kim tìm quần áo thay giặt trong túi thể thao, thiết lập hình tượng ngây thơ trong sáng còn đặt trên người, vải vóc sát thân hắn mang đều là đồ trắng.
Thịnh Uyên ở bên cạnh duỗi cổ ngó, không thấy vị diễn viên kỳ cựu đâu.
“Thỏ đâu rồi?'
Bàn tay Dụ Tả Kim cứng đờ, hắn nghiêm mặt: “Tôi chỉ mặc đồ trắng.”
Thật Nỗ Lực:…
Trong sáng đến mức ấy, cậu không muốn sống nữa sao!
Ban đầu Thịnh Uyên còn sợ Dụ Tả Kim đột ngột tới ở, Thịnh Vọng sẽ không quen. Ngờ đâu sau khi cậu tắm rửa xong xuôi quay về mở cửa lại đã thấy Thịnh Vọng đang cầm một cục rubik trong tay nhảy loạn trước mặt Dụ Tả Kim.
Thấy anh trai mình trở về, Thịnh Vọng vội nâng cục rubik tới cho cậu thấy: “Anh ơi, anh trai lớn đã biến về như cũ cho em đó, lợi hại quá!”
Thịnh Uyên vỗ vỗ đầu nhóc.
Thịnh Vọng: “Anh trai lớn, nếu em lại làm lộn xộn thì anh có thể biến nó về như cũ nữa không?”
Dụ Tả Kim không nói gì, chỉ gật đầu. Thịnh Vọng xoay lộn xộn một hồi rồi đưa cho hắn, sau đó che mắt hắn lại.
Thịnh Uyên: “Em bịt mắt cậu ấy làm gì?”
“Anh trai lớn nói, anh ấy nhắm mắt cũng biến được về như cũ.”
Quả nhiên, sau khi bị nhóc con che mắt lại, ngón tay Dụ Tả Kim chỉ hơi dùng sức đã bẻ cục rubik ra, cuối cùng lắp trở lại.
Thịnh Uyên:…
Cái kẻ bạo lực này.
Ngày hôm sau hai người họ phải đi học, Thịnh Uyên không để Thịnh Vọng náo loạn quá lâu, mười giờ đã tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Thịnh Uyên bị đồng hồ sinh học đánh thức, Dụ Tả Kim nằm trên mặt đất vẫn còn ngủ say, nhưng vùng chăn trên bụng hắn lại phồng lên một khoảng lớn.
[Hệ thống: Khủng khiếp quá, cậu ta có bầu rồi kìa!]
Thịnh Uyên:…
Cái đầu cậu khủng khiếp thì có.
Hiện giờ Thịnh Uyên đã không thể nào đoán nổi Thật Nỗ Lực đã chui tới một thế giới tinh thần phức tạp ra sao mà thứ tình tiết máu chó nào cũng có.
Thịnh Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh vén chăn, chỉ thấy Thịnh Vọng đang nằm sấp trên bụng Dụ Tả Kim say ngủ.
Rõ ràng đêm qua nhóc con vẫn còn bình yên nằm ngủ trên giường của mình, đến sáng hôm nay lại đã đổi chỗ.
[Hệ thống: Cậu cứ xem như ban nãy tôi đã nói cậu ta gặp phải họa rồi đi vậy.]
Thịnh Uyên:…
Thịnh Uyên gọi Dụ Tả Kim dậy, rửa mặt xong xuôi ngồi xuống trước bàn. Dụ Tả Kim nhìn đồ ăn sáng trên bàn, nét mặt lạnh lùng cứng đờ hiếm khi xuất hiện chút hốt hoảng.
Phùng Quyên từ trong bếp đi ra, đưa cho Thịnh Uyên một cốc sữa.
“Tiểu Dụ, cô không rót cho cháu nữa nhé.”
Thịnh Uyên:?
Không hay đâu mẹ.
Phùng Quyên đưa thẳng hộp sữa lớn tới cho hắn: “Cháu cầm hộp uống luôn đi.”
Thịnh Uyên:…
Trên người Dụ Tả Kim có một ưu điểm mà người lớn khắp thiên hạ đều hài lòng: Ăn nhiều.
Sáng ra Thịnh Uyên không thích ăn gì, thường thường chỉ nhặt một lát bánh mỳ rồi đi học, phần bữa sáng lúc nào cũng còn quá nửa. Dụ Tả Kim ăn xong phần ăn sáng của mình, lại nhét nốt bánh mỳ còn lại của Thịnh Uyên vào trong miệng.
Thiếu niên ra ngoài đi học, bởi vì Thịnh Uyên mới trốn học hôm qua nên thầy chủ nhiệm giáo dục bắt cậu phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ.
Còn hơn hai tháng nữa kỳ thi đại học sẽ bắt đầu, học sinh lớp 12 sử dụng phần lớn thời gian cho việc học tập, giờ nghỉ trưa cũng không ngoại lệ.
Ngủ trưa? Không thể ngủ, không được ngủ.
Đám người Thịnh Uyên ngồi trên hàng ghế dài trong quán trà sữa, trên mặt bàn toàn đề thi và sách bài tập.
Bên tay trái cậu là Dụ Tả Kim đang làm đề, bên tay phải là Hạ Chi Kỳ đang làm bài tập toán, đối diện còn có Đầu Đinh, Kim An Châu và bé mập.
Thịnh Uyên cúi đầu viết bản kiểm điểm.
Hạ Chi Kỳ làm bài mệt, ừng ực uống quá nửa cốc trà sữa, nhìn Thịnh Uyên viết bản kiểm điểm. Chuyện Thịnh Uyên viết bản kiểm điểm là một chuyện rất kỳ lạ.
Anh Thịnh của cậu chàng không mấy khi trốn học.
“Anh Thịnh! Hôm qua anh trốn học đi đâu?”
Thịnh Uyên cầm bút viết trên giấy, giọng điệu thản nhiên: “Đi gặp người yêu.”
Một tiếng sấm sét giữa trời quang.
Hạ Chi Kỳ trợn to hai mắt, Kim An Châu đang làm bài trong mơ màng cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Nghe đến chuyện này cậu ta lập tức không buồn ngủ nữa.
Hạ Chi Kỳ kéo cuống họng, gào lên bên tai cậu: “Anh Thịnh, anh đang yêu đương thật hả?!”
Thịnh Uyên bịt tai: “Ừ, mấy tháng rồi.”
Hạ Chi Kỳ: “Sao em lại không biết!”
“Cậu có hỏi đâu.”
“…”
Đúng ha.
Hạ Chi Kỳ đụng vai Thịnh Uyên không khác gì đang chơi xe đụng: “Anh Thịnh, ai thế? Bao giờ giới thiệu em ngó một chút.”
“Cậu gặp rồi.”
Gặp rồi!
Hạ Chi Kỳ phấn chấn hơn.
Trò chơi em hỏi anh đáp bắt đầu, Hạ Chi Kỳ: “Anh Thịnh, anh đừng nói với em vội, để em đoán một hồi, người yêu của anh là người như thế nào vậy?”
Kim An Châu cũng dựng thẳng tai lên.
Đó là ai!
Kẻ may mắn nào đã cưa đổ được anh Thịnh!
Nhìn Dụ Tả Kim bình tĩnh đầy mặt, không hề tò mò với chuyện này, còi báo động trong lòng Kim An Châu gào thét.
Chuyện gì thế này, không phải kẻ này thích dán vào anh Thịnh lắm hả, tại sao nó lại không có chút phản ứng gì.
Chẳng lẽ nó chính là kẻ may mắn!
Kim An Châu ngứa ruột ngứa gan.
Chuyện này còn khó chịu hơn là giết cậu ta chết.
Mình thất bại đương nhiên đáng sợ, nhưng tình địch thành công còn đáng lo ngại hơn.
Thịnh Uyên: “Tốt bụng.”
Kim An Châu nghe xong, sửng sốt vài giây.
Tốt bụng?
Không phải Dụ Tả Kim rồi.
Kim An Châu không còn căng thẳng nữa, không phải tên đó thì mình yên tâm~~~
– –
Tác giả: Dụ Ba Lạp là người thế nào?
Anh Thịnh: Tốt bụng.
Dụ Tả Kim – thiếu niên bất lương từng đi đánh lộn: Cái gì cơ, tôi hỏi cậu, cậu nói gì cơ?
Dụ Ba Lạp gặp bố vợ: Kiếp sau con sẽ làm con gái.
Thịnh Thành Công: Mau biến đi!!!